Ninh Mông cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, người đàn ông này biết chuyện giữa cô và Lâm Thanh Bắc !
Cô nén sợ rồi giải thích : "Anh nghe em nói, em và Lâm Thanh Bắc không có gì cả, chúng em ! "
Không biết là chữ nào, đã kích thích đến thần kinh của Hoắc Bắc Thần, anh trực tiếp ngắt lời cô: "Tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm của cô!"
Ninh Mông giật mình.
Cô còn chưa hiểu ý nghĩa bên trong lời nói của anh thì đã bị anh nắm chặt tay kéo lên lầu.
Ninh Mông hoảng sợ, cô dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của cô, căn bản không thể thoát khỏi Hoắc Bắc Thần.
Anh muốn làm gì?
Giết người diệt khẩu? Hay là!
Nghĩ đến mười cực hình lớn của Mãn Thanh thì Ninh Mông sợ run cả người.
Cô vội vàng hét lên: "Hoắc Bắc Thần, anh làm gì vậy hả? Anh thả em ra!"
Đáng tiếclà người đàn ông căn bản không để ý đến cô.
Khi sắp lên lầu thì ngay chỗ cửa phía sau vườn hoa, lại truyền đến tiếng động.
Một quái vật khổng lồ nhanh chóng chạy về phía hai người!
Ninh Mông chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện bóng đen, cô bị buông ra, ngã nhào trên mặt đất, lúc cô ngẩng đầu, thì thấy Tiểu Điềm Điềm ngăn ở trước người cô, làm ra tư thế tấn công, trong miệng nó gầm nhẹ: "Gâu!"
Hoắc Bắc Thần siết chặt nắm đấm, sắc mặt tức giận, đôi mắt đen lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm chú chó ngao Tây Tạng, sát khí quanh thân, chậm rãi bộc phát.
Anh quát khẽ ra lệnh: "Cút đi!"
Chó ngao Tây Tạng run rẩy, nhưng không nhúc nhích.
Một người một chó đối mặt mấy giây thì Tiểu Điềm Điềm thua trận, nó nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Thần, trong mồm phát ra tiếng "ử ử" cầu xin tha thứ.
Hoắc Bắc Thần híp mắt, nắm đấm siết chặt, chậm rãi buông ra.
Anh dời đi ánh mắt đang nhìn chó ngao Tây Tạng, sang nhìn Ninh Mông.
Ninh Mông ngồi dưới đất, không dám thở mạnh.
Cô cũng rất kỳ quái, Tiểu Điềm Điềm không phải là chú chó mà Hoắc Bắc Thần nuôi sao? Sao nó lại bảo vệ cô?
Chắc Hoắc Bắc Thần sẽ càng tức giận hơn phải không?
Nghĩ đến đây, thì cô thấy Hoắc Bắc Thần bỗng dưng nhìn sang chỗ khác, hình như anh rất tức giận, lại giống là nghĩ đến điều gì khác, anh cố gắng đè nén cơn giận rồi nói bằng giọng hơi khàn khàn: "Dẫn cô ấy đi chịu phạt!"
"Gâu ~ "
Tiểu Điềm Điềm đáp lại một câu, chợt cắn nhẹ ống tay áo của Ninh Mông, định lôi kéo một chút.
Ninh Mông hiểu ý của nó: "Đi theo mày sao ?"
Tiểu Điềm Điềm không biết nói chuyện, nó gấp gáp đến mức đi vòng vòng xung quanh cô.
Ninh Mông đứng lên.
Tiểu Điềm Điềm buông lỏng tay áo của cô ra, chạy lên lầu được hai bước thì quay đầu lại nhìn.
Ninh Mông lại nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Sự lạnh lẽo quanh người anh giống như đọng lại một làn khói xung quanh khiến anh đáng sợ như ác ma.
Ninh Mông không chút do dự đi lên lầu theo Tiểu Điềm Điềm.
So với anh thì cho dù trên lầu có là sóng to gió lớn, cô cũng không sợ.
Ninh Mông lên lầu, thì thấy Tiểu Điềm Điềm đứng lên, mở cửa phòng ngủ của cô, cô đi vào theo.
"Cạch!"
Tiểu Điềm Điềm khóa cửa lại, sau đó quay đầu, ngẩng đầu nhìn cô rồi vẫy đuôi.
Ninh Mông: ?
Ninh Mông suy nghĩ rồi hiểu rõ: "Cái gọi là trừng phạt, thật ra chính là giam lại, không phải ngũ mã phanh thây, không phải chém ngang lưng, không phải lăng trì, cũng không phải là lột da rút gân à?"
Tiểu Điềm Điềm nghe không hiểu câu nói này của cô, chỉ cắn tay áo, lại kéo cô đến trên ghế sa lon, chạy vòng vòng trong phòng tìm cái gì đó, ngậm remote của TV để ở trước mặt cô.
Làm xong những điều này thì Tiểu Điềm Điềm ngồi bên cạnh cô.
Ninh Mông: !
Muốn chơi nhốt play thì nói sớm chứ!
Nào là ném bát, nào là nổi giận, dọa cô hoảng sợ còn tưởng rằng khó giữ được cái mạng nhỏ này nữa chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...