“Mông Mông!”
Cuối cùng thì Tề Sam cũng thỏa hiệp, lúc anh ta định đưa Ninh Mông lên lầu thì một giọng nói làm cho người ta ghét truyền tới.
Tô Điềm Điềm đeo khẩu trang, mặc một bộ váy màu trắng, vạt áo bồng bềnh đi tới, “Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Ninh Mông bĩu môi, dò hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Phòng thu âm ở bên cạnh tòa nhà này, cùng tập đoàn Hoắc thị tách ra, không quấy rầy lẫn nhau.
Tô Điềm Điềm cười: “Năm nay chị được chọn làm người phát ngôn cho tập đoàn Hoắc thị, đang thu âm ở bên cạnh, nên muốn tới công ty nhìn xem.”
Ninh Mông:???
Sao chỗ nào cũng có cô ta thế?
Trong lòng hơi khó chịu nên cô nói mát: “May mà cô không sống ở Thượng Hải.”
Tô Điềm Điềm sửng sốt: “Cái gì?”
Ninh Mông cười nói: “Cô không chỉ có ca hát, còn đại ngôn, lại đóng phim, phương diện liên quan cũng thật nhiều, nếu là ở Thượng Hải, tôi nhất định sẽ đau đầu, cô là khô? Hay là ướt?”
Cô ta rác rưởi như thế này, làm sao để phân loại!
Tô Điềm Điềm nghe không hiểu, “Có ý gì?”
Ninh Mông lạnh nhạt nói: “Đang khen cô!”
Đôi mắt Tô Điềm Điềm hơi hơi nheo lại, hôm nay lời nói của Ninh Mông rất kỳ quái, không thể hiểu được.
Cô ta nghe không hiểu, cũng không để ý.
Tầm mắt đảo qua đồ vật trong tay cô, nghi ngờ hỏi: “Mông Mông, em đang……”
Ninh Mông đang chờ cô ta hỏi, thấy thế lộ ra vẻ mặt thật ngọt ngào: “Tôi tới đưa cơm trưa tình yêu cho chồng~”
Tô Điềm Điềm thấy không tin.
Nghĩ đến lần trước Tào Tuyết Hoa nói, cô đột nhiên không ly hôn, Tô Điềm Điềm rũ mi mắt xuống.
Hôm nay cô ta tới đây chính là muốn nghe ngóng quan hệ của Ninh Mông và Giám đốc Hoắc, nếu là vẫn giằng co như cũ, như vậy nếu cô ta ra tay, Giám đốc Hoắc hẳn là cũng không để ý tới.
Nhưng xem dáng vẻ này của cô…… Chẳng lẽ quan hệ thật sự hòa hoãn rồi? Vậy thì thật phiền toái.
Tô Điềm Điềm thử hỏi: “Mông Mông, không phải lúc trước em chán ghét Giám đốc Hoắc sao? Sao bây giờ……”
Ninh Mông cắt lời cô ta: “Đó là trước kia, bây giờ tôi rốt cuộc phát hiện ra một bí mật.”
“Cái gì?”
Ninh Mông nghiêm trang thở dài: “Tôi mới biết được, thì ra chồng tôi rất yêu tôi, chỉ là trước kia tôi không hiểu chuyện, quá lăng nhăng, chọc anh ấy tức giận.
Từ ngày tôi hoàn toàn tỉnh ngộ thì anh ấy đối xử rất tốt với tôi.
Không chỉ để tôi về bên kia ở với anh ấy, còn chuẩn bị bữa tối ngon miệng cho tôi, à, đúng rồi, hôm nay chuyện phòng thu âm cũng là anh ấy chủ động bố trí cho tôi!”
Tô Điềm Điềm khiếp sợ: “Hai người ở cùng nhau?”
Ninh Mông gật đầu: “Đúng vậy, tôi vốn dĩ quen ở một mình, anh ấy đột nhiên ép tôi dọn qua, còn quan tâm chăm sóc tôi, săn sóc tỉ mỉ, tôi còn có chút không quen!……”
Tề Sam đứng ở bên cạnh:???
Hôm nay anh ta rốt cuộc thấy được, dáng vẻ kệch cỡm không biết xấu hổ nhất trong lịch sử là cái gì! Ninh Mông đang muốn nói thêm cái gì, Tề Sam bỗng nhiên hô: “Lão, lão đại?”
Ninh Mông:???
Cô bĩu môi, nghĩ đến chuyện chiếc xe ngày hôm qua, lập tức nói: “Tề Sam, anh lại gạt tôi, tôi biết chồng tôi muốn cùng tôi như hình với bóng, một phút đồng hồ cũng không muốn tách ra, cho nên, tôi đang định đi lên trên lầu, sao anh ấy lại…… ông, ông xã?!”
Ninh Mông quay đầu, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Thần không biết đứng ở phía sau cô khi nào, người đàn ông này mặc tây trang cực kì cao lớn uy mãnh, toàn thân lộ ra vẻ ưu nhã quý khí, giờ phút này đang nhìn cô lạnh căm căm! Cũng không biết nghe được bao nhiêu!
Ninh Mông:……!!
Sắc mặt cô trắng bệch, giờ phút này, đại não cô trống rỗng.
Bị chính chủ nghe được, bây giờ làm sao có thể nói dối trọn vẹn đây!!...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...