Chủ nhật, ngày 11 tháng 07 năm 2021.
Editor: Cảnh.
Đăng tại: Only Wattpad : Diemquanca.
Chương 27.
Ký ức quá khứ (1)
•
•
•
“Phi, thằng ranh con! Tiền tiền tiền, mày cho rằng tao là cha của mày là phải cho mày tiền à?! Đi đi đi, ông đây còn đang vội!” Cha Lăng như xua đuổi ruồi bọ đẩy Lăng Dục Thần nhỏ tuổi sang một bên, lục lọi ngăn kéo trong nhà, tìm xem có còn tiền không.
Lăng Dục Thần từ bảy, tám tuổi sớm đã thành thói quen với thái độ của ba mình, bạn có thể trông cậy vào một con nghiện cờ bạc đem tiền móc ra cho bạn không?
Nhưng cậu vẫn muốn hỏi, bởi vì ngày mai phải nộp học phí cùng các khoản phụ khác, chẳng qua 200, cậu lại bất lực.
Nắm chặt bàn tay lại, Lăng Dục Thần nâng khuôn mặt nhỏ lên, mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt lãnh đạm của cậu.
“Nếu ba không cho con, con sẽ đi nói với mẹ, cha lại đi đánh bạc.”
So với Lăng Dục Thần thấp cổ bé họng, mẹ Lăng chính là một người phụ nữ nông thôn keo kiệt, tiền hàng năm kiếm được do mở quán bán hàng giấu rất kỹ.
Vừa không phải vì cho Lăng Dục Thần đi học, cũng không phải cho cha Lăng mua rượu.
Mà là vì……
“Ba, các người lại cãi nhau à, phiền quá đấy.
Có còn tiền không? Con muốn đi chơi cùng bạn học.” Có bảy tám phần tương tự Lăng Dục Thần, cậu bé ném cặp sách trên vai xuống một chiếc ghế trong phòng, phát ra tiếng vang phịch một cái.
Lăng Kim Bảo lục tìm các ngăn tủ trong phòng bếp một lượt không có đồ uống, quay đầu lại thấy bộ dạng ba hắn sợ hãi rụt rè, liền giận sôi máu.
“Ba, con và ba nói chuyện ba tại sao không trả lời thế?” Lăng Kim Bảo không kiên nhẫn cởi đồng phục, ném sang một bên, nhìn em trai đang cúi đầu, càng không muốn ngốc ở trong nhà thêm một phút nào nữa.
Cha Lăng tới rất chiều chuộng đứa con trai lớn này của mình, làm sao có thể để hắn không có tiền ra cửa.
Tay phải móc ra từ túi quần một số tiền số cũng không nhỏ đưa cho hắn, còn cố ý dặn dò: “Đi ra ngoài chơi cẩn thận, ba có tiền!” Hoàn toàn đã quên vừa rồi con trai nhỏ xin hắn tiền đóng học phí còn không có cho cậu.
Lăng Kim Bảo mặt mày hớn hở, nhìn Lăng Dục Thần đắc ý hừ cười.
Nhìn cha Lăng nói: “Con đi xuống đây, các bạn còn đang ở dưới chờ con đấy.”
Nói xong cộp cộp cộp từ cổng lớn chạy xuống, cha Lăng thấy Lăng Dục Thần ngơ ngác đứng ở một bên, càng không kiên nhẫn.
“Nhãi ranh, tự mày nấu cơm ăn đi, ông đây đi ra ngoài chơi.” Cha Lăng vuốt vuốt lại cổ áo có nếp nhăn, xỏ một đôi dép lê đi ra ngoài.
Chờ đến khi tất cả trở nên yên lặng, Lăng Dục Thần trực tiếp đóng cửa lại, cầm lấy cặp sách cũ nát đi đến phòng anh trai Lăng Kim Bảo.
So với chiếc giường nhỏ ở trong căn phòng tạp nham của cậu, phòng của Lăng Kim Bảo phòng trang trí càng rộng rãi, sáng sủa hơn, bàn học kê đối diện cửa sổ, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trước cửa sổ, cảm giác năm tháng đặc biệt yên tĩnh.
Lăng Dục Thần trầm mặc đi vào, ngồi xuống ghế, lấy bài tập của mình ra, từng nét bút nghiêm túc viết.
Chỉ trong nửa giờ, toàn bộ bài tập đã viết xong.
Một lần nữa đem đồ vật thu dọn cất đi, khép cửa lại, vo gạo nấu cơm, thuần thục bỏ vào nồi cơm điện.
Tuy rằng cậu biết hôm nay phỏng chừng vẫn chỉ có một mình cậu ăn cơm, nhưng cậu vẫn nấu cơm xong xuôi mới cầm chìa khóa đi ra cửa.
Nhà của Lăng Dục Thần là một ngôi nhà bình thường có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, ở ban công kia cách ra một gian phòng làm phòng cho cậu.
Cha mẹ cậu đều giống hầu hết những cha mẹ khác ở thời đại này, lãnh đạm không kiên nhẫn, có lẽ, càng không phụ trách nhiệm?
Lăng Dục Thần đi vào đầu hẻm, đến một cái bãi rác hẻo lánh, móc ra cái bao tải chính mình giấu kín ở góc, đi vào bãi rác mùi hôi tận trời, lục lọi nhặt lên nhưng lon sắt bỏ đi có thể bán lấy tiền đó bỏ vào trong túi.
Hiện tại đã là tháng chín, nhưng thời tiết phương bắc vẫn vô cùng nóng bức, mùi vụ bãi rác càng khó ngửi, nhưng khuôn mặt nhỏ của Lăng Dục Thần không nhăn lấy một cái.
Không ngừng lặp lại động tác khom lưng này, mang bao tay lục lọi trong đống rác.
Đang lúc cậu làm việc, một cái lon chuẩn xác không sai tạp lên lưng cậu, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lăng Dục Thần còn chưa có quay đầu lại, đã nghe thấy giọng một người đàn ông hùng hổ mười phần mắng: “Nhãi con, đã nói với mày không được đến đây nữa rồi, mày vẫn còn tới, là nghe không hiểu tao nói, hay là xem thường tao?!” Một người đàn ông vạm vỡ che mũi mắng, bên cạnh là bốn năm cụ già gầy gò, chỉ vâng vâng dạ dạ không dám có biểu hiện gì.
Lăng Dục Thần nhận biết người này, đừng thấy công việc nhặt rác rưởi này vừa bẩn vừa hôi, nhưng kinh doanh rất tốt, kiếm được không ít.
Người đàn ông vạm vỡ này tên Trần Tam, là kẻ chuyên môn thu phí bảo vệ những người nhặt rác này, hắn ta có thể nhổ được lông chim nhạn bay qua*, nên không có người nào dám chọc hắn.
*Nguyên văn câu thành ngữ là: 雁過拔毛 (Nhạn qua bạt mao) = Có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua, là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.
(Nguồn: lấy của bác @walrus)
“Hai ngày nữa tôi sẽ không đến, tôi muốn nộp học phí.” Lăng Dục Thần không trông cậy vào người này thông cảm cho cậu, chỉ muốn thư thả chút thời gian, để cậu kiếm thêm chút tiền.
“Phi, mày muốn nộp học phí thì có liên quan đệch gì đến tao?! Không giao tiền ra đây, cũng đừng nghĩ tiếp tục ở lại! Đi đi đi!” Trần Tam dùng bàn tay to như cáu quạt hương bồ, tóm cổ áo Lăng Dục Thần lôi người đi.
“Buông tôi ra! Tôi tự mình đi!” Lăng Dục Thần giãy giụa vài cái vẫn bị Trần Tam xách cổ áo kéo đi ra ngoài.
Lăng Dục Thần siết chặt túi trong tay, bị quăng ra ngoài xong còn ôm túi trong lòng ngực, mở ra đếm đếm, căn bản bán không được bao nhiêu.
Quả thực, đem đi bán về đếm đếm tiền trong túi, vẫn còn thiếu một trăm nữa.
Khó được nhăn mày đẹp lại, mùi hôi thối bốc ra khiến người đi cạnh cậu tự động nhường đường tránh xa cậu.
Tuy rằng cậu ăn mặc trông rất sạch sẽ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng hương vị này thật sự quá tởm!
Đoàn người chung quanh tự động tránh xa, cách đó không xa lại có một cậu nhóc mập mạp chạy vội tới gần.
“Tiểu Thần! Mau cùng tớ đi! Có việc tìm tới cửa!” Vừa nói vừa muốn kéo người lôi đi, Lăng Dục Thần chợt xoay người, liền đứng tránh sang bên kia.
“Ngô Hạo, có chuyện gì vậy? Có công việc gì?” Lăng Dục Thần ninh mày, không đầu không đuôi, cậu cũng không biết cậu ta đang nói cái gì.
“Ai nha, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Về sau giúp chúng tớ làm bài tập, mỗi lần đều cho cậu tiền.
Không phải cậu không có tiền đóng học phí à?” Ngô Hạo đĩnh bụng nhỏ nói.
Tuy nói như thế, nhưng Lăng Dục Thần đã sớm nói qua không muốn.
“Vậy là cậu muốn thôi học à? Tớ nghe giáo viên nói.
Lần này nếu cậu lại không nhanh chóng đóng tiền, ngày mai liền thu dọn đồ đạc đừng đến trường học nữa.” Ngô Hạo nói thẳng nói.
Trầm mặc nửa ngày, Lăng Dục Thần vẫn phải gật gật đầu, đồng ý.
Nhóm đại thiếu gia tính tình tất nhiên không tốt, không dễ hầu hạ.
Nhưng cậu còn nhỏ, cũng hiểu được không có học vấn muốn ra đường cũng khó.
Vô luận nhưng tên thiếu gia này giễu cợt cậu thế nào, cậu đều làm như không nghe thấy.
Nhưng mâu thuẫn vẫn thình lình xảy ra, một tên đột nhiên bị mất túi tiền, liền đủ khiến đám thiếu gia công tử này dậm chân.
“Nói, có phải mày trộm hay không! Tao đã nói mà, cái quỷ nghèo như mày cả ngày giả vờ giả vịt, tìm được cơ hội liền trộm tiền, thật ghê tởm!” Thằng nhóc khinh thường nhìn Lăng Dục Thần, ánh mắt kia như nhìn rác rưởi.
“Tiểu Thần, có phải cậu làm hay không? Ai, cậu cứ thừa nhận đi, bằng không chốc lát cậu sẽ không tốt đâu.” Ngô Hạo đặc biệt lo lắng nhìn Lăng Dục Thần nói.
“Không phải tôi, tôi không làm!” Lăng Dục Thần buông cặp sách trên tay xuống, mặt vô biểu tình nói.
Đám thiếu gia này một ngày không làm ầm ĩ một chút, cậu cũng không tin.
Nhưng cậu không hề nghĩ tới, chuyện sẽ nháo đến tai cha mẹ cậu.
Cậu nhớ rõ chính là ánh mắt thương hại của Ngô Hạo, cha vung dây lưng, cùng với tiếng mẹ chửi rủa, anh trai vui sướng khi người gặp họa.
Bất quá cậu tám tuổi, dần dần hiểu được cái gì cũng phải tự dựa vào chính mình.
Cậu không hề giống những đứa trẻ khác, cuối tuần xem phim hoạt hình hoặc là ra ngoài chơi đùa.
Thời gian của cậu đều dùng để kiếm tiền.
Cậu cũng không hề tín nhiệm những người giới thiệu tới làm bài tập đó nữa, cậu tình nguyện cuối tuần đi nhặt chai lọ, cũng không bao giờ làm việc kia.
Nhưng thanh danh của cậu vẫn càng ngày càng xấu.
Ăn trộm, lừa đảo, nhặt rác rưởi, ý nghĩ của trẻ con thực đơn thuần, bảo sao hay vậy, có lẽ bọn họ không hiểu những điều này là có ý gì, chỉ là cảm thấy chơi rất vui.
Nhưng đối với Lăng Dục Thần mà nói, chung quanh thế giới tràn ngập ác ý.
Càng ngày càng thường xuyên đánh nhau làm mặt cậu luôn tím tím xanh xanh, trên người liền không có bao nhiêu thịt, ngẫu nhiên cha Lăng thua tiền cũng phải tìm lý do trút giận ở trên người cậu.
Càng ngày càng lạnh nhạt quái gở, khiến bên cạnh cậu trừ bỏ Ngô Hạo không để ý phát tán tình thương đưa cho cậu băng vải nước thuốc, liền không có người rảnh rỗi dám đến gần.
Biến cố liền xảy ra vào một buổi sáng sớm.
Khuôn mặt nhỏ xanh tím, khuôn mặt tinh xảo của Lăng Dục Thần cơ bản đã bị huỷ hoại một nửa, nhưng cậu chẳng hề để ý cõng cặp sách trầm ổn đi về nhà.
Đi đến một nửa, cậu dừng chân lại ở đầu hẻm.
Đuôi mắt quét đến bên trong tựa hồ có chút không thích hợp, có bóng người nào đó màu trắng đứng ở kia, chẳng lẽ đây là trò mới của những người đó?
Bước chân lên, Lăng Dục Thần tiếp tục đi về phía trước, cậu phát hiện, cái bóng trắng kỳ quái kia vẫn luôn đi theo cậu.
Thỉnh thoảng bay tới trước mắt cậu, trái phải và cả phía sau.
Lăng Dục Thần mới phát hiện, này, có thể là một linh hồn.
Cơ thể trong suốt, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tựa hồ là một cô gái, tóc dài đến eo.
Ánh mặt trời có thể xuyên thấu qua thân ảnh của cô chiếu xuống trên mặt đất.
Vì sao lại đoán cô là con gái đây, bởi vì……
“Này này, cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không? Đây là nơi nào thế? Tôi như thế nào lại chạy đến nơi đây.” Cô gái đó lải nhải lẩm bẩm, giọng nói thanh thúy mang theo một tia mềm mại.
Ngu ngốc! Tôi đương nhiên nghe thấy, chẳng qua tôi mới sẽ không trả lời cô đâu.
Lăng Dục Thần cười thầm trong lòng, trên mặt biểu cảm bất động như núi, coi bóng trắng trước mắt là trong suốt.
“Thật là kỳ quái, ngủ một giấc sao lại đến nơi này.
Này, tôi là Ân Ly, cậu tên gì nha? Ai, tính, cậu lại không nghe thấy.” Cô gái, nga không, là Ân Ly, giọng đặc biệt uể oải nói.
Lăng Dục Thần mắt nhìn thẳng, bên người Ân Ly miệng liền không ngừng nói, chờ cậu về đến nhà, cơ bản đều hiểu biết rõ ràng về cô.
Ân Ly, nữ, hơn hai mươi tuổi, sống ở một thành phố khác.
Tựa hồ là ngủ một giấc liền chết, không hiểu được đi vào nơi này, càng không hiểu được chính là, cô không thể rời khỏi bên người cậu.
Nhiều nhất rời đi 5 mét giống như là bị cái gì ngăn trở, theo cậu đi lại bị kéo trở về.
Đối Ân Ly mà nói chuyện này thật quá mức uể oải, đối Lăng Dục Thần mà nói, chính là cái tin không tồi.
Có thể có một người, không, là một linh hồn vẫn luôn bồi ở bên người cậu, thật sự là quá tốt!
Rốt cuộc cũng có đồ vật duy độc thuộc về cậu.
Bầu trời trong xanh, cỏ cũng xanh, ngay cả tâm tình đều không tự chủ tốt lên.
Cho dù mỗi ngày vẫn có nhiều chuyện tồi tệ như vậy, Lăng Dục Thần cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Thẳng đến một ngày của một tháng sau đó, cô không thấy đâu nữa!
Ngày đó sáng sớm, từ trên cái giường nhỏ tỉnh lại, Lăng Dục Thần thói quen nhìn lướt qua góc phòng, bình thường cô đều ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi.
Tuy rằng cậu không hiểu, một linh hồn vì cái gì phải nghỉ ngơi.
Nhưng cậu cũng tập mãi thành thói quen, nhưng lúc cậu nhìn qua, cô thế nhưng không có ở đó?!
Chớp chớp mắt, con ngươi sáng ngời có chút kinh hoảng thất thố, tuy rằng trên mặt vẫn không có biến hóa, nhưng cậu nắm chặt bàn tay, trên trán cũng nổi lên một ít mồ hôi mỏng.
Dùng chữ để nói là trầm ổn, kỳ thật có chút nôn nóng nện bước đi đến trước cửa, kéo ra, nhanh chóng đảo qua bốn phía, không có? Có thể hay không cô ở ban công? Có lẽ cô ra đó ngủ?
Nỗ lực thuyết phục chính mình đã quên, Ân Ly không thể rời khỏi chính mình khoảng cách trong vòng 5 mét.
Lầu trên lầu dưới tìm một lần, trời còn tờ mờ sáng thời, cậu đã đi hết một vòng.
Cậu, không tìm thấy cô.
P/s: hic, chương 27 này tận hơn 6000 chữ lận, tui phải chia làm 2 phần để edit đóa, tối up nốt phần 2 chương 27 cho mọi người ( ◜‿◝ )♡.
Vote và cmt nào!
•
•
•
-Hết Chương 27.1-
-Cảnh-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...