Xuyên Thư Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi


Tri Ly đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.


…… Sao tự nhiên cảm thấy bản thân không xử lý kịp thông tin?

Ngày thứ hai mươi Tri Ly rơi vào Vạn Ma uyên, rốt cuộc cũng được uống nước sạch.


Uống nước vào, cổ họng hết khô rát, cơn nghiện cũng được giải trừ, nhưng…… Nàng chỉ cần tưởng tượng đến bình nước này, là đổi lấy giữa một đống pháp khí bí bảo quý giá, thành ra uống ước mà chẳng thấy sung sướng chút nào.


“Vậy mà phái Côn Luân thật sự mang hết lễ vật về,” Hơn nửa ngày trôi qua, nàng vẫn cảm thấy đau lòng, “Thật sự mang về? Tất cả đều mang về? Cũng chẳng thèm nói hai câu khách khí? Học đâu ra cái kiểu dâng lễ như vậy, đến một chút thành ý cũng không có……”

Vừa ngẩng đầu, đối điện đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Thần, nàng tức khắc câm miệng.


“Sao không nói nữa?” Tạ Thần hỏi.


Tri Ly khịt khịt mũi một chút, ngượng ngùng:
“Không thể quấy rầy Tôn thượng.


” Còn bổ sung một cái nháy mắt.

Tạ Thần không để ý nàng, tiếp tục đi về phương hướng lúc trước.


Tri Ly thành thành thật thật đi theo bên cạnh hắn, một câu cũng không dám nói, chỉ là cả người vẫn còn mắc kẹt ở nỗi đau hụt mất tấm vé số 500 vạn.


Tạ Thần chậm rãi đi một hồi lâu, đột nhiên nói:
“Gấp cái gì.



“Hửm?”

“Đây mới chỉ là khởi đầu.



Khởi đầu cái gì cơ? Tri Ly vẻ mặt khó hiểu, Tạ Thần lại không chịu nói thêm nữa.



Rời khỏi thung lũng sâu được bao quanh bởi những vách núi, giờ đây nàng có thể nhìn thấy cánh đồng bát ngát vô tận, bạt ngàn cỏ hoang và ma khí xám xịt, đất trời như bị bịt kín bởi một tấm màn buồn tẻ, gió lạnh cũng gào thét, khiến người vô cớ sinh ra một chút tuyệt vọng.


Tri Ly không hiểu sao có chút lo lắng, liền lén nắm chặt lấy ống tay áo của Tạ Thần.

Lực đạo giống như chú mèo con, như thể không tồn tại, Tạ Thần đến ánh mắt cũng lười ném sang, cứ thế không nhanh không chậm mà đi về phía trước.


Tuy rằng hắn một chút phản ứng đều không có, nhưng Tri Ly biết hắn chắc chắn đã nhận ra, nếu hắn không gạt nàng ra…… Kẻ luôn dùng gậy đánh rắn là nàng ngay lập tức chấn động tinh thần, kéo kéo ống tay áo Tạ Thần mà hỏi:
“Tôn thượng, chúng ta đi đâu đây?”

“Đi tính sổ.



“Tính sổ?” Tri Ly kinh ngạc, “Có người nợ tiền ngài sao?”

“Cũng tương tự vậy.



“Vậy sao chúng ta không dùng thuật dịch chuyển, đi đường nhiều mệt đó.

” Tiểu tu giả ở kỳ Luyện Khí sức lực thật sự có hạn.


“Không cần,” Tạ Thần dừng chân, “Đã tới nơi rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận