Xuyên Thư Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi


“Ta thật sự không chịu nổi,” Tri Ly lau mắt loạn xạ, “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến cục đá bùn đất ta cũng đều thèm.

Ta chịu không nổi nữa rồi, nếu thật sự không được thì ngài giết ta đi.

Đừng tra tấn ta như vậy……”

Mười lăm phút sau, vách nút nối liền chặt chẽ đột nhiên nổ tung thành một lỗ thủng khổng lồ, động tĩnh quá lớn khiến cho toàn bộ Vạn ma uyên đều rung chuyển.


Là người ở ngay gần chứng kiến Tạ Thần phá núi, lỗ tai Tri Ly thiếu chút nữa thì điếc.


Nhìn con đường vừa được mở ra, Tri Ly còn chưa kịp mừng rỡ chạy trốn, đã bị ngón tay thon dài của Tạ Thần bóp lấy gáy cổ.



“…… Tôn thượng?”

Lời còn chưa dứt, hình ảnh trước mắt biến đổi, chớp mắt trở thành một cánh đồng cỏ bát ngát.


Trái ngược với sơn cốc tầm nhìn hạn hẹp, cánh đồng bát ngát trống trải trông mênh mông vô bờ, gió thổi dường như cũng lớn hơn một chút, từng mảng từng mảng cỏ héo úa cao tới đầu gối, dưới bầu trời u ám mà đong đưa theo làn gió, nhấp nhô lên xuống như những đợt sóng.


Khung cảnh trước mặt không hẳn là đẹp, nhưng so với sơn cốc lúc trước vẫn ổn hơn nhiều, Tri Ly theo lý thuyết đáng ra phải vui sướng…… nếu nàng không nhìn thấy mười con linh cẩu cách đó không xa đang cắn rỉa một con mồi.


Nói đúng ra thì đó không phải linh cẩu, làm gì có loại linh cẩu nào mà lại có tám mắt sáu chân cơ chứ.


Đó là khuyển thú, một loại hung thú trông giống chó nhưng không phải chó, khát máu, tàn bạo, trí khôn rất thấp nhưng lực sát thương lại rất cao.



Với chúng nó mà nói, Tạ Thần hiển nhiên có sức uy hiếp rất lớn.

Hắn chỉ mới vừa xuất hiện, lông lá trên cơ thể bọn khuyển thú liền muốn nổ tung, chúng đáp hai chân trước trên mặt đất, cảnh giác mà nhìn bọn họ chằm chằm.


Chúng nó hiển nhiên rất sợ hãi, nhưng Tri Ly cũng không khá hơn là mấy, nhìn từng đôi mắt xanh lục kia mà da gà da vịt đều nổi lên một lượt.


“…… Tôn thượng,” nàng yếu ớt mở miệng, đến khi Tạ Thần nhìn sang mới run giọng hỏi, “Dù ta có phiền phức tới mấy, ngài cũng không định đem ta cho chó gặm chứ?”

Tạ Thần dừng lại một chút, cười nửa miệng nhìn thẳng vào nàng:
“Chẳng phải ngươi một lòng muốn chết?”

“…… Mỗi lần ta xin đồ ăn ngài đều không nghe thấy, tại sao lúc ta xin chết ngài liền đáp ứng ngay?” Tri Ly bị dọa cho sợ run, lại vẫn dám già mồm với hắn.


Tạ Thần hừ một tiếng, ngước mắt nhìn về đám khuyển thú phía trước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận