Không khí xung quanh bỗng trở nên sượng trân, Tô Mộc ngây người, chẳng biết phải phản ứng làm sao.
Cậu nghĩ mình nên giải thích một chút, đang định mở miệng lại thấy người nọ lấy điện thoại ra, ngón tay vuốt vuốt màn hình.
Cậu trộm nhìn qua liền thấy hai số 11, biết mình bị hiểu lầm, lập tức nhào đến nôn nóng nói: “Anh chờ đã, tôi không có ý xấu, có thể giải thích nên anh đừng báo cảnh sát mà”.
Người nọ thấy cậu lao tới liền nghiêng người né tránh, nhưng điện thoại lại bị sượt qua rớt xuống.
Cũng may Tô Mộc phản ứng nhanh nhẹn chụp lại được, tránh đi một tai họa khác, bèn thở phào ra một hơi.
Âm thanh lạnh lùng từ người kia lại phát ra: “Cậu còn dám cướp bóc”
“Không phải, không phải, tôi cũng là người dân ở đây, do mới chuyển đến còn chưa quen với chỗ này”.
Cậu luống cuống giải thích, thấy người đối diện không có cảm giác tin tưởng, vội vàng lấy điện thoại ra chứng minh: “Anh xem, tôi cũng có ứng dụng mở cửa của tiểu khu, tôi thật sự là người tốt, nếu không tin có thể đến nhà tôi, nhà tôi ở..ở..”
Đệt, nhà cậu ở đâu????
Tô Mộc bí đường, có chút xấu hổ.
Không khí như giảm xuống còn âm độ, lại thấy đối phương gần như muốn hết kiên nhẫn, cậu sực nhớ lại tấm hình chụp lúc sáng: “Tôi có ảnh chụp”
“Tôi sợ đi lạc, đã cố ý chụp một tấm, là do nhìn không kĩ nên vào nhầm khu….”
Đang cố gắng giải thích, điện thoại lại bị ông Tô gọi đến.
Cậu kích động, ấn nhầm nút loa ngoài, giọng ông Tô lập tức vang lên.
“Đã vào nhà được chưa?” Ông hơi lo lắng, cố ý gọi đến hỏi thăm.
Tô Mộc xấu hổ, tắt loa đi, nói thầm vào điện thoại: “Cháu vào rồi, vào rồi, ông mau đi nghỉ ngơi sớm”.
Ông nghe vậy nhắc nhở vài câu thì cúp máy.
Tô Mộc cất di động, xoay người muốn tiếp tục giải thích lại bị ánh mắt đuôi phượng kia nhìn chằm chằm, dọa cậu có chút hoảng sợ: “Tôi thật sự không phải ăn cướp mà…”
Người kia không để ý cậu nữa, giật lại điện thoại xoay người bước vào nhà.
Cánh cửa đóng cái rầm, Tô Mặc đen mặt nhìn cửa.
Xấu hổ mãi mới tỉnh táo lại, lết chân đi tìm đường về nhà.
Cuối cùng thì vân tay cũng quét qua được.
Lăn lộn cả ngày mới về đến nhà.
Cậu lấy đại bộ đồ ngủ sạch sẽ, đi vào phòng tắm ngâm nước nóng, tắm rửa.
Xoay tới xoay lui một hồi, Tô Mộc quyết định dọn dẹp lại căn nhà bừa bộn một chút.
Cậu thấy trong tủ có chứa nhiều vật dụng sinh hoạt nhìn rất mới.
Khăn trải giường có tới mấy bộ, đều giặt sạch sẽ, nhưng lại là của giường đơn không hợp với cái giường king size trong phòng.
Chắc mấy thứ này là do ông Tô chuẩn bị cho cậu để vào kí túc xá.
Tô Mộc lại tiếp tục soạn đồ chuẩn bị mai đi nhập học xong thì tắt đèn, cầm theo máy tính của nguyên chủ leo lên giường.
Cậu đem tất cả mạng xã hội, ghi chú của nguyên chủ ra xem, lấy giấy bút tổng kết lại.
Tô Mộc, 20 tuổi, gia cảnh không tệ, cha mẹ ly dị, thành tích chẳng có gì nổi bật, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, mới về nước hồi đầu tháng 3 năm nay.
Y không có bạn bè thân thiết trong nước, chỉ có một người bạn thuở nhỏ, nhưng hai người lại không thân, chẳng có liên hệ gì.
Người bạn thuở nhỏ này lại rất bí ẩn.
Tô Mộc tìm mãi không có thông tin gì về người bạn này, wechat không có, cũng chẳng biết họ tên là gì.
Tô Mộc nhíu mày, nhớ lại những gì Tôn Hạo nói, chợt hiểu ra.
Nguyên chủ là đang yêu đơn phương.
Cô gái này hình như không thích y lắm, bằng không sao lại nhiều năm không liên lạc với nhau.
(ẻm chưa biết người kia là nam)
Nhưng khi tra về nguyên chủ cậu lại thấy kì lạ, ‘Tô Mộc’ này tính cách có hơi quái gở, nhìn những dòng tâm trạng có thể nhìn ra được nội tâm y có chút mẫn cảm, hơi nhút nhát, hầu như không muốn cùng người khác kết giao.
Vậy mà vì cái gì lại sống chết đòi về nước, sống chết đòi kết hôn.
Sẵn sàng làm mình làm mẩy với mẹ, cùng người nhà phát sinh xung đột.
Người kia hẳn phải đẹp như nữ thần mới có thể làm nguyên chủ nhớ thương đến thế.
Đúng rồi, hôm qua Tôn Hạo còn nói vị này còn có nhiều người theo đuổi.
Tô Mộc cầm bút, ghi nhỏ chữ ‘nữ thần’ bên cạnh chữ bạn thuở nhỏ.
- ------------------------
Tôn Hạo đã đến đứng chờ từ sáng sớm, hôm nay hắn không lái xe thể thao nữa mà đổi sang SUV, ngậm điếu thuốc, tay nhắn tin liên tục hối cậu xuống.
Hắn đối với cậu không thân thiết, nghĩ tới việc sáng phải dậy sớm dù không có tiết học để đi làm tài xế cho tên này, liền nhăn mày khó chịu.
Tôn Hạo ngáp một cái, nhấc đầu lên thì thấy có dáng người gầy ốm, da trắng sáng, mặt mày tuấn tú, mang trên người áo thun trắng với quần jean xanh nhạt đang kéo cái vali đen đến chỗ hắn.
Ban đầu Tô Mộc còn tưởng sẽ bị lạ chỗ khó ngủ, không ngờ vậy mà đánh được một giấc rất ngon tới lúc mặt trời lên cao.
Thân thể cũng vì thế mà nhìn khỏe khoắn, rạng ngời hơn.
“Xin lỗi tôi ra trễ” Tô Mộc xấu hổ cười cười.
Tôn Hạo nhìn lên mái tóc ngắn của cậu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Tóc Tô Mộc bản chất nhiều, rất mềm mại.
Trước đây để lĩa xõa dài ngang vai, nhìn rất yếu đuối, bệnh tật, không hề có tinh thần, làm hắn cũng khá chướng mắt.
Giờ nó được cắt ngắn, hai bên thái dương xuất hiện, rất gọn gàng, lộ ra hai vành tai xinh đẹp, vầng trán cũng được khoe ra.
Nhìn cực kì tỏa sáng, tràn đầy sức sống.
Hắn nhận xét xong, nhìn xuống vali to đùng dưới đất: “Cậu định xách hết nhà đem theo luôn à?”
Tô Mộc cười gật đầu một cái, đem một chai sữa đậu nành đưa cho hắn: “Sáng nay đi ngang thấy có bán sữa, mua cho cậu một chai”.
Tôn Hạo ngớ người cảm động, sáng nay hắn chưa kịp ăn gì, lại còn vội vàng đến đón tên này đi học.
Hắn thật không thể nghĩ được, ‘tên này thường ngày trầm lặng, chẳng nói được bao nhiêu câu, hôm nay EQ bị đột biến hay sao mà lại thân thiện thế’
Tô Mộc không để ý hắn lắm, lo vác cái vali to đùng lên xe.
Tôn Hạo thấy người đối diện cực nhọc nâng đồ lên, quên mất cậu nhỏ con yếu đuối, vội duỗi tay giúp đỡ.
Tô Mộc cảm ơn một tiếng, cậu bắt đầu thấy thân thể trói gà không chặt này khá phiền phức, trước đây mặc dù không quá đô con nhưng cũng không yếu đến thế này.
Xem ra phải đi tập lại cơ thể này lại mới được.
Hai người lên xe, Tôn Hạo lấy ống hút hút sữa, cảm giác thoải mái, sắc mặt khó chịu cũng dịu lại.
Đại học A không quá xa, chỉ cách 20 phút lái xe.
Trường học này đã lâu đời, lại là đại học đứng hàng top, thiết kế xung quanh đương nhiên không thể tệ.
Diện tích rất lớn, toàn cảnh tuyệt đẹp, Tô Mộc ngóc đầu ra ngắm.
Tuy rằng trước đây cậu cũng học trường rất tốt, nhưng so với nơi này thì vẫn thua kém hơn.
Tôn Hạo dừng xe, lấy hồ sơ ra, kéo cậu lên tầng 5.
Ông Tô biết lần nhập học này là do quan hệ mà có được, cũng không dám đưa cậu vào những lớp yêu cầu thành tích quá cao.
Hiệu trưởng là phụ nữ họ Diêm, nhìn khá nghiêm.
Cô nhận hồ sơ, quét mắt nhìn tên, không để ý cậu nhiều, nhấc điện thoại bàn lên gọi một cuộc.
Không lâu sau có người phụ nữ tầm 30 tuổi bước vào.
Hiệu trưởng Diêm lên tiếng: “Tô Mộc, đây là cô Từ Linh, lát nữa cô ấy sẽ dẫn cậu đi nhận phòng kí túc xá”
Tô Mộc lễ phép: “Em chào cô Từ”
So với hiệu trưởng Diêm lạnh lùng thì Từ Linh thân thiện hơn nhiều.
Ra khỏi văn phòng, Từ Linh không dắt cậu qua phòng ngủ ngay mà tới phòng giáo vụ làm ít thủ tục.
Cậu thấy vậy sợ Tôn Hạo thấy phiền, bèn nói: “Tới đây tôi tự giải quyết được rồi, không làm phiền nữa, cậu về trước đi”
Tôn Hạo nghe vậy híp mắt: “Giờ tôi về, lát cậu lết đi trong hoang mang à,..
Đừng quan tâm, tôi sẽ đưa cậu đến tận nơi”
Trong lòng Tô Mộc bỗng có chút ấm áp, cảm thấy hắn tuy nhìn hung dữ nhưng tính tình cũng rất tốt.
“Đúng rồi, cậu nhớ lời ông, đừng có gây chuyện, nếu để ông biết được, liền đem cậu trả về nơi sản xuất”
Tô Mộc vội gật đầu chắc nịch nói: “Yên tâm, tôi sẽ học tập thật tốt, không gây sự, không quậy quọ.
Nếu thấy người bạn thuở nhỏ kia thì sẽ vờ như là người xa lạ!!”
Tôn Hạo nghi hoặc liếc cậu một cái.
Ánh mắt Tô Mộc vươn lên thể hiện sự thành ý ‘Tin tôi đi mà’
Cậu đương nhiên không thể để bị đá qua nước ngoài, nguyên chủ đã sống cùng mẹ mười mấy năm, cậu mà qua đương nhiên sẽ bị lộ.
Nếu mà bị phát hiện xuyên hồn này nọ, chắc chắn cậu sẽ bị ném đi làm giải phẫu nghiên cứu khoa học.
Tô Mộc tưởng tượng thôi đã rùng mình.
Hôn thê cái gì, nữ thần cái gì, so với tính mạng mình thì vẫn là thôi đi!!!
________________
Huhu mn đọc nhớ vote cho mình nữa nha:(((.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...