Xuyên Thư Giải Trí Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bạo Hồng Nhờ Sửa Bug


Thịnh Nhiên không để ý lắm đến biểu hiện kỳ lạ của Tang Đồ.

Chuyện cô tiểu thư nhà họ Tang chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Hai người nhanh chóng tìm được một chỗ trống và ngồi xuống.

Chưa kịp động đũa, bên cạnh đã vang lên tiếng cãi vã dữ dội.

“Anh quá đáng lắm! Đã nói sẽ mời em đi ăn ngon, giờ lại đưa em đến nhà ăn thế này, em không ăn!”

“Anh đã giải thích rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

“Ở đây toàn đồ dầu mỡ với đường, người ta đang ăn kiêng giảm béo.

Anh chẳng quan tâm gì đến người ta cả!”

“Anh quan tâm em thế nào mới vừa lòng?”

“Với lại, ở đây chẳng sang chút nào, đến rượu vang cũng không có!”

“Em đừng có vô lý nữa được không?”

Đó là một cặp đôi, hai người đang tranh cãi không ngừng về việc chọn chỗ ăn trưa.

Dì đánh cơm bên cạnh lắng nghe toàn bộ câu chuyện, không vui, bĩu môi.


Nhà ăn thì sao chứ? Nhà ăn tốt mà!

Nhìn cô gái này chân dài, dáng chuẩn, đi đứng cứ như yêu tinh.

Ai ngờ lại là kẻ ham giàu khinh nghèo.

Thua xa cô gái vừa rồi đến ăn cơm, không kén chọn, nhìn là thấy đáng yêu rồi.

Thịnh Nhiên không có hứng thú với chuyện riêng của người khác.

Ngược lại, Tang Đồ lại chăm chú nhìn, cảm thấy thú vị.

Cô gái kia trông có vẻ quen mắt.

Là ai nhỉ?

Cô lén nhìn về phía Cơm Nắm, ý muốn hỏi.

【…】

Cơm Nắm bắt đầu “loẹt xoẹt” tìm kiếm trong hệ thống nhận diện khuôn mặt.

Chưa đợi Cơm Nắm tìm ra kết quả, cô gái kia đã bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tang Đồ.


Tiểu Miêu Chi Chi run lên, ba phần ngạc nhiên, ba phần dò xét, bốn phần vui mừng reo lên: “Tang… Tang Đồ?”

Tang Đồ chớp chớp mắt, vân vê đôi đũa.

Thịnh Nhiên nhìn cô, nghiêng đầu cười: "Hóa ra là người quen của chị à?"

“Ừm…” Tang Đồ kéo dài giọng, đầy vẻ không chắc chắn.

Thịnh Nhiên không nhịn được mà cười, không vạch trần cô.

Tiểu Miêu Chi Chi chạy đến, vừa hào hứng vừa sợ hãi, như một chú chó hoang không dám đến gần con người: “Chị còn nhớ em không...!em là Tiểu Miêu Chi Chi, hôm qua chị còn cứu em! Em còn chưa kịp cảm ơn chị đâu!”

Chuyện của Trần Hủ hôm qua xảy ra quá bất ngờ, cô ta luôn muốn có cơ hội cảm ơn.

Nhưng khi Tang Đồ được mọi người vây quanh rời đi, cô ta cũng không tìm được cơ hội nói một câu nào.

Về đến nhà, không hiểu sao cô ta lại thấy khó chịu.

Có lẽ vì khoảng cách địa vị giữa hai người quá lớn, cũng có thể vì không thể nói lời cảm ơn đúng lúc.

Nhưng hôm nay, trời cho cơ hội!

Có lời nhắc nhở, cuối cùng Tang Đồ cũng nhớ ra.

“Là cái người dễ bị lừa đó mà.” Cô bừng tỉnh, đôi mắt sáng rực, lộ vẻ vui mừng như vừa trả lời đúng câu hỏi.

Mặt Tiểu Miêu Chi Chi lập tức đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa dày mặt ngồi xuống bên cạnh Tang Đồ: “Cũng… cũng không đến nỗi thế đâu.

Em tên là Tiêu Chi Chi, chị có thể gọi em là Chi Chi.”

Tang Đồ ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chi Chi.”

Tiêu Chi Chi: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận