Xuyên Thư Đệ Đệ Ở Linh Võng Tới Chém Ta


Bởi vì Nhân giới và yêu giới có quy định, ngoại trừ thương nhân lui tới, thì một tông môn ở Nhân giới một lúc chỉ có thể phái ra ba tu sĩ vào Yêu vực, cho nên Ngự Linh tông triệu hồi các tu sĩ sĩ trước đó phái ra đi tìm Ngụy Thanh trở về, nhiệm vụ này bây giờ giao lại cho Lạc Minh Thù và Lục Dao Dao.
Bất kể là tu sĩ hay Yêu tộc khi đơn độc xuất hiện ở lãnh địa của đối phương đều thập phần nguy hiểm, bởi vì Yêu tộc cùng nhân loại bên ngoài tuy là duy trì hòa bình, nhưng cũng tồn tại một số thành phần vẫn còn cừu thị đối phương.
Rốt cuộc là ân oán giữa Yêu tộc và nhân giới tồn tại từ mấy ngàn năm trước cũng không thể giải trừ trong một sớm một chiều.
Lạc Minh Thù tất nhiên không để ý tới những ân oán này, nàng coi việc tìm kiếm Ngụy Thanh như là một việc tiện tay thì làm, trước khi xuất phát, nàng còn lấy một con thuyền phi hành mà lúc trước nàng đặt ở Kim Ngao tông.
Lạc Minh Thù mở ra cấm chế của Hàn Uyên ở trong Thủy Khê Giản, nơi này là bí cảnh đặc thù nhất Ngự Linh Tông, bởi vì Thủy Khê Giản có đầy đủ thủy linh khí, hơn nữa Ngự Linh Tông có địa mạch hàn khí cao cấp, hai yếu tố này tương tác với nhau, liền tạo ra sự đặc thù của Hàn Uyên.
Hàn Uyên có độ ẩm cực thấp, các pháp bảo để ở nơi này đa số sẽ bị đông lạnh dẫn đến hư hỏng, cho nên không thể dùng làm nơi chứa đựng đồ vật.

Nhưng nếu dùng để bảo tồn thân thể đã mất đi nguyên thần thì rất có tác dụng, nhưng nếu ở Nhân giới, thân thể mất đi nguyên thần trong vòng ba năm mà không trở về, đồng nghĩa với việc tu sĩ đó đã chết, linh hồn tiêu tán, vất vả giữ lại một cái xác không hồn thì cũng không có lợi ích gì.
Lạc Minh Thù thế mà lại đem thân thể sư phụ nàng bảo quản cực kì hoàn hảo, nàng cất bước đi vào bên trong Hàn Uyên.
Không lâu sau khi Lạc Minh Thù rời đi, A Phát cảm giác cấm chế của Thủy Khê Giản dao động, nàng ngưng thần thì nhìn thấy chưởng môn Phong Độ lại đây, nàng chỉ có thể đem hắn mời vào.
"Ta cảm ứng được cấm chế Hàn Uyên bị mở ra, có phải là Minh Thù đi xem Hồng Dĩnh?" Phong Độ rõ ràng là đối với mỗi việc lớn bé trong tông môn đều rõ như trở bàn tay.
"Đúng vậy thưa chưởng môn." A Phát gật đầu.

Phong Độ liền đi vào bên trong Hàn Uyên, ở cuối hành lang bằng băng thấy được Lạc Minh Thù.
Vài lọn tóc xoăn rủ trên vai Lạc Minh Thù, nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve một khối thân thể lạnh như băng, nhỏ giọng nói: "Dĩnh nương, ta sắp xuất phát."

Khối thân thể đó là một vị hồng y nữ tử, mặt mày nhu hòa, khóe môi hơi cong lên, biểu tình điềm tĩnh.
Hình ảnh của Liễu Hồng Dĩnh dừng lại ở một khắc này, nàng nhắm chặt hai mắt không có bất luận một tia sự sống nào, nguyên thần của nàng đã biến mất vào một trăm năm trước không rõ tung tích.
"Minh Thù." Đứng phía sau Lạc Minh Thù Phong Độ lên tiếng.
"Chưởng môn." Lạc Minh Thù thu tay, nàng xoay người, nâng mắt nhìn Phong Độ.
"Nguyên thần của Hồng Dĩnh bị lạc ở Sương Mù Biển Sao, năm đó ngoài nàng còn có rất nhiều tu sĩ mất đi nguyên thần, chúng ta vẫn luôn phái đệ tử đi tìm kiếm, nhưng ngươi biết đó, tuy rằng nàng có tu vị Xuất Khiếu kỳ, nguyên thần cường đại nhưng là không có thân thể bảo hộ, qua thời gian lâu như vậy nguyên thần của nàng chắc đã sớm bị tiêu tán." Phong Độ khuyên nhủ.
"Ta sẽ đi Sương Mù Biển Sao tìm nguyên thần của nàng." Lạc Minh Thù nghiêng đầu, "Mấy năm nay ta thông qua Linh Võng để tìm kiếm đồng đội cùng đi, nhưng mấy trăm năm đều qua đi, vẫn chưa tìm được đồng đội phù hợp."
Nàng nắm tay, ngữ khí căm giận: "Ta hoài nghi là đám tu sĩ Thủy Kính tông kia cố ý chỉnh ta, ta đã từng tới cửa Thủy Kính tông hỏi qua, nhưng bọn hắn đưa ra số liệu chứng thực xác nhận là chưa tìm được đồng đội xứng đôi để đi cùng ta."
"Đi Sương Mù Biển Sao yêu cầu ít nhất hai tu sĩ có tu vị tương đương làm bạn đồng hành, đây là quy tắc của Sương Mù Biển Sao, ngươi tu vị Nguyên Anh bất luận là ở nhân giới, yêu giới hay ma giới đều không khó tìm, vì sao chậm chạp còn không tìm được, chúng ta cũng thực khó hiểu." Phong Độ thở dài.
Lạc Minh Thù bất đắc dĩ buông tay, việc này nàng cũng không biết, bởi vì nàng không có bạn đồng hành, không có cách tiến vào Sương Mù Biển Sao, cho nên mấy năm nay kế hoặc tìm kiếm nguyên thần Liễu Hồng Dĩnh cũng tạm gác lại, bây giờ nàng nghĩ muốn đi Yêu vực tìm cơ hội đột phá, nếu có thể tiến vào Xuất Khiếu kỳ biết đâu có thể tìm được đồng đội phù hợp.
"Được, chưởng môn, bây giờ ta phải xuất phát." Lạc Minh Thù cùng Phong Độ rời đi nơi này, nàng không phải là người sẽ than thân trách phận, "Ta đã nói người Kim Ngao tông mang Vân Chu thuyền tới, chúng ta không có pháp trận truyền tống tới thẳng Yêu vực, ngồi phương tiện giao thông xem ra càng thoải mái."
"Được." Phong Độ không biết thân phận thật sự Lạc Minh Thù, cho nên hắn cũng đoán không ra mục đích Lạc Minh Thù đi Yêu vực, chỉ nghĩ là nàng muốn đi chơi.
Lạc Minh Thù một mình đi tới trước cửa tông môn, Ngự Linh Tông chiếm một vùng cực lớn, bên ngoài là một vực thẳm, tên là Linh nhai, Linh nhai là khối núi dựng thẳng đứng, bên dưới thực sâu, nơi xa xa là những dãy núi cao, mây mù lượn lờ, đây chính là thiên phòng ngự thiên nhiên tạo nên.
khi nàng tới linh nhai, đã có một thân ảnh bạch ý chờ ở đây, đúng là Lục Dao Dao.
Vì lần trước Lạc Minh Thù nhắc nhở, Lục Dao Dao đã đem tơ lụa quấn quanh vòng ngọc, đem hoa văn đặc thù che đậy hết.
Nàng xoay người, vẫy tay với Lạc Minh Thù: "Lạc sư tỷ, tông môn đã chuẩn bị cho chúng ta phương tiện giao thông để đi Yêu vực."
Ở sau lưng Lục Dao Dao có một con thuyền Vân Chu nho nhỏ, lúc tiến vào tạo nên tiếng vang không nhỏ, tuy nhiên đây chỉ là một con thuyền trang trí đơn giản, là dạng phổ thông trong các đại môn phái.

"Ta đã có riêng của mình." Lạc Minh Thù tỏ vẻ nàng sẽ không bao giờ ngồi lên loại đồ vật này.
Lúc này, ở nơi xa trong mây mù có ánh sáng nhạt vờn quanh, ẩn ẩn còn có tiếng động của kim thạch vang lên, thực nhanh có một con thuyền trong suốt màu tím, ngoại hình hẹp dài ưu nhã xuất hiện phía chân trời.
Con thuyền tử kim siêu xa hoa ngừng trước mặt Lạc Minh Thù, trên thuyền nhảy xuống nhảy một vị đệ tử mặc áo đen dài, nhiệt tình mỉm cười với Lạc Minh Thù: "Lạc cô nương, rốt cuộc ngài cũng ra cửa, Vân Chu thuyền này gửi ở chỗ chúng ta cũng hơn mười năm rồi."
"Đi ra ngoài chơi chơi." Lạc Minh Thù nhận lấy viên linh châu khống chế thuyền trên tay hắn.
"Vậy chúc Lạc cô nương đi chơi thuận buồm xuôi gió." Đối với kim chủ tiêu tiền sảng khoái như Lạc Minh Thù tất nhiên đệ tử Kim Ngao tông phải cung kính, sau khi đưa đồ xong liền rời đi.
Lục Dao Dao bên cạnh xem đến ngây người, mỗi một chi tiết trang trí trên tử kim lưu hoa thuyền đều là đỉnh cấp, hơn nữa so với những Vân Chu thuyền bình thường thì này chính là không cần người điều khiển, bản thân nó có đặc thù trận pháp, tự có công năng tìm đường.
Ngoại trừ giá cả không tiện nghi, làm cho người ta không dùng nổi đó là vật này muốn kích hoạt công năng tự điều khiển thì phải yêu cầu đốt linh thạch, mỗi lần tính là một bó lớn.
Lúc này, âm thanh dụ hoặc của hệ thống vang lên trong đầu Lục Dao Dao: "Ký chủ, chúng ta cũng có thể đổi tử kim lưu hoa thuyền nha, chỉ cần năm vạn tích phân, ký chủ nếu người nỗ lực cũng có thể sở hữu một con nha."
Lục Dao Dao bị Vân Chu thuyền siêu xa hoa trước mặt mê hoặc, trực tiếp mặc kệ hệ thống đang vẽ ra cái bánh lớn, tới ngày tháng năm nào nàng mới tích cóp được năm vạn tích phân, có thể ngồi lên con thuyền ở trước mắt này mới là hạnh phúc.
"Lạc sư tỷ, tỷ sẽ không nhẫn tâm nhìn sư muội ngồi con Vân Chu thuyền bình thường ra ngoài đi?" Lục Dao Dao dịch qua, Vân Chu thuyền bình thường còn phải tiêu hao pháp lực của chính mình để điều khiển, nàng không nghĩ muốn ngồi.
"Ta rất nhẫn tâm nha." Lạc Minh Thù khởi động linh châu, đem của Vân Chu thuyền mở ra, "Lục sư muội ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng đi chậm một chút, sẽ cách ngươi không quá xa."
"Như vậy người khác sẽ nói rằng tỷ bỏ mặc đồng môn, Lạc sư tỷ, tỷ nhất định không muốn người khác nói vậy đi?" Lục Dao Dao nói bóng nói gió.
"Không sao cả, thực ra ta không biết xấu hổ." Lạc Minh Thù dựa vào ghế, "Lục Dao Dao, ngươi nói tiếng người đi."
"Lạc sư tỷ, muội cũng muốn ngồi." Lục Dao Dao nói thẳng.
"Nộp tiền, hai vạn linh thạch, mang ngươi một đoạn đường, này đốt linh thạch trên đường đi còn nhiều hơn nhiêu đây." Lạc Minh Thù ra giá, nàng cũng không phải cùng nữ chủ nguyên tác giao dịch, chỉ cần đối phương chịu đưa tiền, chuyện gì cũng có thể xem xét.
Lạc Minh Thù nghĩ Lục Dao Dao keo kiệt như vậy, khẳng định sẽ không đưa tiền ra, không nghĩ tới đối phương dứt khoát lưu loát móc ra một túi linh thạch từ trong lòng:"Lạc sư tỷ, hai vạn linh thạch."

Lạc Minh Thù: "..." Được lắm Lục Dao Dao, tiêu tiền cho chính mình thì dứt khoát như vậy, còn muốn ba vạn linh thạch của ngươi để cứu sư huynh thì như là bị đòi mạng.
Nàng giơ tay nhận túi linh thạch:"Tiến vào."
Bên này Vân Chu thuyền màu tím xinh đẹp bay về phía chân trời, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía biên cảnh Nhân giới, ở bên kia Ngự Linh tông, chưởng môn Phong Độ lệ nóng quanh tròng, nói với các vị trưởng lão: "Ta nói là Minh Thù đã trưởng thành, hiện tại còn nguyện ý chiếu cố đồng môn, thật là làm cho người ta cảm động."
Ở trong tử kim lưu hoa thuyền, Lạc Minh Thù thả linh thạch vào khoang điều khiển của Vân Chu, từng viên linh thạch bị đập nát, đem linh khí ẩn chứa trong đó cung cấp năng lượng cho thuyền.
Vân Chu bay về phía trước, vượt qua trăm núi nghìn sông, trong lúc đó bay qua một số tông môn, bởi vì con thuyền của Lạc Minh Thù trang trí quá mức khoa trương, cho nên dọc đi khiến cho nhiều tu sĩ chú ý.
"Ta nhớ rõ con thuyền này do Kim Ngao tông chế tạo, chỉ có duy nhất một con liền bị Lạc Minh Thù ở Ngự Linh tông mua rồi, nhiều năm như vậy nàng rốt cuộc ra khỏi Ngự Linh tông?"
"Nàng thật sự rất có tiền, Ngự Linh tông giàu có cũng không kì quái, tuổi nàng còn trẻ như vậy thế nào lại có hùng hậu tài lực?"
"Đáng tiếc đáng tiếc, nàng đã đình trệ ở Nguyên Anh kỳ một trăm năm, còn nhớ một trăm năm trước đây nàng từ Kim Đan đột phá lên Nguyên Anh, có thể nói là kinh tài tuyệt dễm, không nghĩ tới nàng hiện tại lại lười nhác đến bậc này." Có người ngẩng đầu nhìn Vân Chu thuyền mỹ lệ xa hoa chua chua mà nói, "có tiền thì có lợi ích gì, nhiều linh thạch như vậy cũng vô pháp biến thành pháp lực, ở tu chân giới này chỉ có thực lực cường đại mới làm người khác tôn kính."
"Huống hồ nàng ngày thường kiêu căng ngạo mạn, không tích lũy công đức, tu vị nàng xem ra vĩnh viễn sẽ không tăng thêm nữa."
May mà Lạc Minh Thù không nghe được những lời này, bằng không nàng nhất định phải từ Vân Chu thuyền ném cho bọn họ vài cục đá.
Nàng lẻ loi dựa vào cửa sổ Chu Vân thuyền, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Không gian trên thuyền rất lớn, Lạc Minh Thù đuổi Lục Dao Dao tới một phòng khác.

Không lâu sau nàng cảm giác được hơi thở Lục Dao Dao bình ổn xuống, hơn nữa ẩn ẩn còn có linh khí lưu chuyển quanh không gian, nàng suy đoán Lục Dao Dao hẳn là bắt đầu tu luyện.
Lạc Minh Thù tu luyện cũng vô dụng, pháp lực dùng để đột phá sớm đã tích đủ, thân thể của nàng đã vô pháp thừa nhận thêm linh khí.

Kỳ thật thời điểm Liễu Hồng Dĩnh nhặt được nàng, tu vị của nàng đã ở Nguyên Anh, vì không để người khác hoài nghi, Liễu Hồng Dĩnh đã dạy nàng áp chế tu vị xuống Kim Đan, ngụy tạo ra quá trình tuy luyện lên Nguyên Anh.

Nàng đến nay cũng không tìm ra nguyên nhân khiến nàng vô pháp đột phá, Lạc Minh Thù sắp chán chết chỉ có thể lên Linh Võng tìm cảm giác tồn tại, toàn bộ Linh Võng cơ hồ chỉ có duy nhất nặc danh tu sĩ là nàng chưa mắng lại.
Ở trên thực đấu không lại đối phương, nàng liền phải cho đối phương biết được nàng có tài lực hùng hậu, nàng chuẩn chụp một bức ảnh để khoe độ giàu có với nặc danh tu sĩ.
Lạc Minh Thù tìm một góc độ tốt nhất, dùng ngọc giản đem hình ảnh phong cảnh nhìn từ Vân Chu thuyền lưu lại, trong đó nàng còn cố ý đem bức tượng băng tinh bên cửa sổ "tình cờ" mà chụp lấy.
Bức tương băng tinh này có hình dáng của một con phượng hoàng, phượng hoàng là một trong tứ đại Yêu Thần, huyết mạch sớm đã bị xói mòn trong lịch sử, mà hiện nay trừ bỏ pho tượng này, những bức họa khác đã không thể hiện được hết phong thái Yêu thần của phượng hoàng.
Nó được điêu khắc từ hàn băng vạn năm, tu sĩ lúc trước điêu khắc bức tượng này đã chân chính gặp qua phượng hoàng, dùng tài nghệ tuyệt kĩ đem khắc ra hình dáng của thượng cổ yêu thần.

Có lẽ tác giả biết trước sinh vật mỹ lệ này rồi cũng sẽ biến mất, cho nên đã dùng vật liệu dễ hòa tan như băng tinh để dự báo trước kết cục của yêu thần.
Mặc dù là hàn băng vạn năm, dần dần cũng sẽ bị nhiệt độ của phương nam hòa tan, muốn duy trì hình dáng hoàn chỉnh của nó, phải yêu cầu cũng cấp hàn khí liên tục từ linh thạch.

Chính vì vậy nên đồ vật này có giá trị cực kì cao, không phải tu sĩ bình thường có thể sở hữu.
Lạc Minh Thù trên Tứ Phương Thủy Kính cấp đối phương khoe của.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: (hình ảnh) ai nha, mười mấy năm trước mua thuyền nhỏ để tùy ý ra ngoài chơi, ngươi nói xem ở Ma Vực có thể thấy được phong cảnh như này sao?]
Bức ảnh ngoài ghi lại phong cảnh từ Vân Chu thuyền nhìn ra ngoài, còn có bức tượng Phượng hoàng băng tinh "vô ý" lọt vào ống kính, Lạc Minh Thù tưởng rằng đối phương sẽ dò hỏi mình băng tinh hoặc Vân Chu thuyền mua ở chỗ nào, lúc đó nàng có thể báo ra một cái giá ngất ngưởng để khoe một phen độ giàu có.
Nhưng giao diện Linh Võng chỉ xuất hiện ba dòng chữ lạnh lùng vô tình..
[thực xin lỗi, tin tức của ngài vô pháp truyền đi.]
[nặc danh tu sĩ đã chủ động cắt đứt thần niệm liên hệ với Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa]
[Có chân dung của nặc danh tu sĩ, có thể một lần nữa yêu cầu cùng đối phương thần niệm liên hệ.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận