Qua mấy năm, Đặng Quân đã nuốt được thế lực của boss phản diện, nắm tay Triệu Thành Ân đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Phạm Gia Huân cùng Trần Thanh Khang cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc, yên ổn, tài năng múa phím đáp trả anti của Phạm Gia Huân cũng được nâng lên một tầm cao mới.
Trần Thanh Khang đi trước, Phạm Gia Huân cũng lập tức bảo hệ thống đưa mình đi.
Như thường lệ, hệ thống đã đưa linh hồn hắn vào không gian hệ thống thì bước tiếp theo chính là xóa đi hết toàn bộ ký ức trong thế giới nhiệm vụ này.
Sau đó dựa theo tọa độ được chỉ định mà tới thế giới nhiệm vụ tiếp theo.
Khi Phạm Gia Huân có được ý thức thì cơn đau nơi dạ dày đã ập đến, đau đến mức không kìm được mà dùng một tay ôm bụng, một tay nắm chặt cây bút đang cầm.
Cái cảm giác đúng là không thể nào lẫn vào đâu được, đổi sang cái thân thể này cũng không khiến Phạm Gia Huân ngừng nổi da gà khi nghĩ đến các bữa ăn.
Người từng đau dạ dày sẽ biết hệ quả của việc ăn nhiều quá, ít quá, ăn sai bữa, bỏ bữa, ăn chua cay, uống cà phê, rượu,… là như thế nào.
Hoàn cảnh xung quanh cho thấy đây là một căn phòng của bệnh viện.
Bên ngoài hắn loáng thoáng nghe được tiếng cãi nhau.
Theo như nội dung cãi nhau thì có vẻ một người nam trung niên chỉ trích hắn làm tốn thời gian của người kia, người nữ trung niên ngay lập tức mắng chửi lại rằng người nam là kẻ máu lạnh.
Cãi nhau một hồi liền đi tới chuyện ly hôn.
"Ly hôn thì ly hôn, tôi sợ ông chắc!"
"Bà đừng có mà gây sự!"
"Người đề nghị ly hôn là ông, tôi chẳng qua cũng chỉ đáp ứng nguyện vọng của ông, sao lại thành tôi gây sự?"
"Bà…"
"Tránh khỏi đêm dài lắm mộng, tôi đang giúp ông đường hoàng rước con ả đó vào nhà, ông còn nổi giận cái gì? Hả?"
Đoạn cãi nhau đằng sau, Phạm Gia Huân nghe không nổi nữa.
Không phải không muốn nghe, mà là dạ dày đau quặn lên, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau thôi.
Không ngồi nữa, hắn chuyển qua nằm trên giường với tư thế cuộn người lại, cũng không khác hình dạng của con tôm luộc bao nhiêu.
"Hệ thống, có cách nào giảm đau không?"
"Có, tôi có thể khống chế cơ thể hiện tại để che cảm giác đau kia thôi, không thể chữa khỏi đâu"
"Ừ, nhanh lên!"
Không đến mấy giây sau, cơn đau quằn quại nơi dạ dày đã tiêu biến, không còn lại chút gì.
Hệ thống cũng nhanh chóng đưa cho Phạm Gia Huân thông tin của thế giới nhiệm vụ.
Đây là một tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến tàn tâm.
Mối tình xoay quanh giữa công chính Vệ Khánh Minh, nam phụ Nguyễn Thành Lâm đại diện tầng lớp giàu có và thụ chính Cao Thụy Vân đại diện cho tầng lớp bình dân.
Xen kẽ giữa đó là sự phá hoại của boss phản diện Lý Huỳnh Long và sự ghen ăn tức đến từ phía pháo hôi Nhậm Quân.
Nội dung chi tiết như sau:
Chàng lọ lem Cao Thụy Vân trong sáng đáng yêu, ngây ngô đến có phần quá đáng đã lọt vào mắt xanh của thiếu gia Vệ Khánh Minh.
Hai người yêu nhau ngọt ngào, tất cả đều ổn cho đến khi vị thiếu gia nào đó công khai với gia đình, tỏ ý muốn sống trọn đời cùng Cao Thụy Vân.
Hai người cách nhau bằng địa vị xã hội và tiền.
Cao Thụy Vân giữa một bên là danh dự và người mình yêu, một bên là rời xa người yêu và cơ hội chữa bệnh cho người thân; cậu ta đã chọn người thân, rời xa Vệ Khánh Minh để đến một nơi khác sinh sống.
Thiếu gia Vệ Khánh Minh đau khổ, ôm hận với lựa chọn của Cao Thụy Vân; quyết tâm mạnh lên để trả thù tình.
Rõ ràng bản thân vẫn còn tình cảm với người kia, cũng biết đối phương cũng bị sự chia ly dày vò như mình nhưng cả hai vẫn không ngừng làm đủ hành động con bò để người kia hận mình sâu sắc; sau đó lại đổ lỗi cho tác nhân nào đó không liên quan mang tên Nhậm Quân.
Thiếu gia Vệ Khánh Minh có tiền, có gia thế khủng sau lưng đối với những nịnh nọt, luồn cúi của những người xung quanh đã nhìn đến thành quen, thậm chí có thể thông qua thái độ khiêm nhường của một người mà phán định cách biệt gia thế giữa bản thân và người ta là như thế nào.
Vì đã quen với những người mang mặt nạ tươi cười giả tạo, cho nên đối với một Cao Thụy Vân vô tư hồn nhiên, Vệ Khánh Minh thấy đối phương thật thú vị, cảm thấy cậu ta nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Tất nhiên, vừa thấy được con thỏ con, Vệ Khánh Minh sẽ không ưa gì pháo hôi Nhậm Quân đã kéo thỏ con của anh ta lại mà nói một câu: "Cẩn thận cái thái độ, nhìn quần áo phụ kiện trên người là biết anh ta không phải người dễ chọc đâu!"
Rõ ràng là một lời nhắc nhở thiện chí, không tới chục chương sau thì gia thế khủng sau lưng Vệ Khánh Minh đã lù lù lộ ra.
Thế nhưng Cao Thụy Vân lại cho rằng Nhậm Quân đang chia rẽ bản thân với soái ca trong tiểu thuyết bước ra.
Mà Nhậm Quân cũng đồng thời nhận được cái liếc xéo đầy 'cảm tình' của Vệ Khánh Minh, cùng với N người khác từng nhận được cái ánh mắt 'thâm tình' này, hắn cũng phải lép vế lùi bước về phía sau, không dám chọc đến tầng lớp có quyền thế.
Rồi sau này khi tình yêu đi đến bờ vực của sự chia ly thì chính Cao Thụy Vân lại đổ lỗi cho Nhậm Quân không cứng rắn lôi cậu ta ra khỏi vũng lầy tình ái.
Không làm gì cũng bị réo tên, đây cũng coi như giọt nước tràn ly khiến Nhậm Quân chính thức trở mặt với Cao Thụy Vân.
Đã không còn là bạn bè, hắn ta cũng bất chấp tất cả.
Kẻ này từng một lần chơi lớn, chuốc thuốc để Vệ Khánh Minh phát sinh những hành động giới hạn độ tuổi với mình để nhiều lần uy hiếp anh ta mà lấy một lượng tiền lớn.
Đồng thời hạ thuốc Cao Thụy Vân và boss phản diện Lý Huỳnh Long để tìm chỗ dựa từ thế lực của Lý Huỳnh Long.
Vừa dám chơi công chính Vệ Khánh Minh một vố, lại có thể có được nguồn vốn đến từ phí bịt miệng đến từ phía anh ta, lại có thể khiến đứa bạn quá mức vô tư đến vô tâm vô phế kia quằn quại trong đau khổ một thời gian dài, lại có thể khiến Lý Huỳnh Long đứng ra chống lưng cho mình.
Nước đi này của Nhậm Quân tuy hiểm nhưng đầy sự táo bạo và mang đậm tính chất nghệ thuật của bạn bè khi đã trở mặt.
Nhậm Quân coi như từ một nam phụ tiêu chuẩn trở thành một pháo hôi người nhìn người ghét, người nghe tên người tránh xa, một sự chuyển đổi, biến chất thành công đến ngỡ ngàng.
Bất kể một nhân vật nào trong đây cũng bị hoàn cảnh xô đẩy để trưởng thành hoặc bị vùi dập theo những cách khác nhau, có lẽ chỉ có nam phụ Nguyễn Thành Lâm là vẫn ấm áp, dịu dàng qua bao nhiêu biến cố và boss phản diện Lý Huỳnh Long vẫn mạnh mẽ, vô tình qua bao nhiêu thăng trầm.
Có thể nói đoạn đằng trước của nguyên tác là thanh xuân vườn trường, bá đạo tổng tài các kiểu con đà điểu; đoạn tiếp theo cũng là đoạn tốn nhiều thời gian cào phím của tác giả và tốn khăn giấy, nước mắt của người đọc; đoạn cuối mới là cái kết ngược tâm, đau khổ không lời nào có thể diễn tả được.
Cái kết nghe tưởng chừng không khó đoán được với những người nghe hệ thống tóm tắt như Phạm Gia Huân.
Thực tế mà nói, tác giả này cua khét ngay khúc cuối; nhả một chút đường an ủi độc giả để người ta cho rằng Vệ Khánh Minh và Cao Thụy Vân có thể trở về bên nhau, sau đó ngay lập tức để hai người âm dương cách biệt.
Cao Thụy Vân vì không còn người thân, cũng chẳng còn lý do gì để lưu luyến trên đời, cậu ta muốn tự sát để không phải chịu đau khổ.
Vệ Khánh Minh tận mắt nhìn thấy Cao Thụy Vân muốn đặt ra giới hạn cuối cùng với anh ta mà đau đớn dằn vặt, mỗi lần nhớ về Thụy Vân đều là "Giá như lúc ấy…"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...