Editor: Tĩnh
Đoạt Hồn Sát phiêu tán khắp nơi, hai Hồn Sư Trương gia bị Đoạt Hồn Sát ảnh hưởng, biến thành si si ngốc ngốc.
Sở Diệp nhìn hai Hồn Sư Trương gia, vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ: Thế giới này thật sự quá đáng sợ"
"Trận chiến hẳn là đã kết thúc, chúng ta có thể đi thu thập chiến trường.” Lâm Sơ Văn có chút kích động nói.
Sở Diệp có chút chần chờ,nói: “Đoạt Hồn Sát kia có ảnh hưởng tới chúng ta không?
Hắn còn một tương lai rất tốt đẹp phía trước, hắn không muốn biến thành kẻ ngốc đâu.
Lâm Sơ Văn không thèm để ý nói: “Cái này không cần lo lắng, chúng ta cố thủ tâm thần, lại bảo Tuyết Bảo đem Đoạt Hồn Sát xua tan là tốt rồi."
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Làm thế nào để đuổi a!"
Tuyết Bảo từ trên cây nhảy xuống, giang đuôi ra, mạnh mẽ tạo ra một luồng gió lớn, cái đuôi của Tuyết Bảo giống như cây quạt bồ.
Tuyết Bảo vung đuôi, một luồng gió to liền được tạo ra, Đoạt Hồn Sát rất nhanh đều bị xua tan đi.
Bên trong chiến trường có bốn người có chết có bị thương, Sở Diệp thì không phí một chút sức lực, là đã có thể thu được hai cái nhẫn không giang.
Tử Hỏa Ma Sư tự bạo, tinh hạch bị huỷ, khi con sư tử kia tự bạo còn kéo theo con cá sấu nên gia thịt của chúng văng khắ nơi cũng không còn giá trị gì nữa.
Ba con Hồn Thú cũng chỉ còn con báo bị cắt ra làm đôi kia là còn chút ít giá trị.
“Còn con Hoang Diễm Thiên Ngưu hẳn là ở phụ cận.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Có người lại đây, chúng ta vẫn là nhanh chân chạy trước vẫn tốt hơn."
Khi trận chiến diễn ra đã náo động không nhỏ, có không ít Hồn Sủng Sư đang chạy tới đây, la bàn không ngừng báo động, nhưng may còn có con Hoàng Diễm Thiên Ngưu dời đi sự chú ý của bọn người kia.
Sở Diệp gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Vậy đi thôi."
Hoang Diễm Thiên Ngưu đã trọng thương, muốn bắt lấy không khó, bất quá, bọn họ hiện tại không đi, thì sẽ bị người ta theo dõi.
Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp không cam lòng, an ủi nói: “Yên tâm đi, chúng ta lần này thu hoạch rất lớn, cũng đủ ngươi mua mấy đầu ngưu ăn dần, con Hoang Diễm Thiên Ngưu kia thịt vừa nhìn đã biết rất dai, chắc ăn cũng không ngon đâu."
Sở Diệp: “......”
.....!
Xe ngựa ở trên đường chạy như điên, Sở Diệp lại lần nữa kiểm tra chiến lợi phẩm.
“Khi vận khí tới thì muốn ngăn cũng ngăn không được.
Sở Diệp nhịn không được đắc chí nói.
“Đúng vậy!” Nhìn thu hoạch, Lâm Sơ Văn tâm tình cũng rất tốt.
Trước kia vì bo bo giữ mình, nên bọn họ mới rời đi Tử La Tông, không nghĩ tới lại đụng phải Dương Chân cùng người Trương gia huyết chiến.
Sở Diệp vui rạo rực kiểm tra nhẫn không gian Dương Chân.
“Có một kim tạp 30 vạn đồng vàng, sao lại ít vậy ta tưởng hắn phải giàu lắm chứ a!” Sở Diệp miệng nói, tay thì đem đồng vàng trong kim tạp, chuyển vào kim tạp của bản thân.
Dương Chân chính là đệ tử nội môn chân truyền của Tử La Tông! Trong thẻ ít nhất phải có trên một trăm vạn mới đúng chứ.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Tử La Tông thứ tốt rất nhiều, nên Dương Chân không cần bỏ gần tìm xa, ta nghĩ hẳn là hắn là đổi tiền thành điểm cống hiến."
Lâm Sơ Văn lại kiếm ra một cái kim tạp khác, bên trong có mười hai vạn điểm cống hiến, nếu Tử La Tông còn thì quy ra nó có giá trị là 120 vạn đồng vàng.
Sở Diệp mắt trợn trắng, tràn đầy mất mát nói: “Đáng tiếc, Tử La Tông đã hủy điểm cống hiến giờ đây là thứ vô dụng."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!
Trong nhẫn của Dương Chân đồ vật rất nhiều, linh tài, thú huyết, còn một đám chai vại lọ cũng không biết là đựng thế gì.
Sở Diệp kiểm tra một hồi, thấy trong đó không có sát khí liền không có hứng thú, liền đem đồ vật ném cho Lâm Sơ Văn, để đối phương tự quyết định.
Lâm Sơ Văn kiến thức phong phú hơn so với Sở Diệp, nên phân biệt được không ít thứ tốt.
“Thứ tốt thật nhiều.” Khó trách hiện tại ai cũng tranh nhau “Thay trời hành đạo”, đuổi giết dư nghiệt của Tử La Tông.
“Không có sát khí a! Có tiền thì cũng vô dụng” Sở Diệp lắc đầu, nói.
Thứ hắn muốn nhất bây giờ là sát khí, hoặc sát hố cũng được.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, trấn an nói; “Tìm kiếm sát khí là dựa vào duyên phận, ta đều không nóng nảy ngươi gấp cái gì a!” Kỳ thật, trong lòng Lâm Sơ Văn cũng muốn mau chóng đạt được sát khí, bất quá, mắt thấy Sở Diệp vì chuyện của hắn mà phiền lòng, chỉ có thể nói là thèm để ý.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, lo lắng sốt ruột nói: “Ta có chút lo lắng a!”
Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Lo lắng cái gì?”
Lo lắng Lâm Sơ Văn nếu chậm chạp không thể tiến cấp Hồn Sư, sẽ bị nữ chủ khắc chết a!
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không có gì."
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Ngươi có thời gian lo lắng ta, còn không bằng cố gắng tu luyện để thực lực tăng lên, nếu gặp được nguy hiểm cũng có thể bảo hộ cho ta a!"
Sở Diệp nghiêm túc nói: “Nếu gặp được nguy hiểm, ta sẽ tận lực bảo hộ ngươi tốt nhất có thể."
Ở cái thế giới này vẫn luôn cho hắn một loại cảm giác không chân thật, chỉ có Lâm Sơ Văn mới có thể cho hắn cảm giác chân thật.
Hậu tri bất giác, Lâm Sơ Văn ở trong lòng hắn đã thành nguồn động lực cho hắn.
Lâm Sơ Văn cười tươi trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lâm Sơ Văn lấy ra ba cái kim tạp, nói: “Chúng ta thu được ba cái kim tạp."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói: “Của ba người Trương gia sao?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Sở Diệp xem xét ba cái kim tạp, cái nhiều nhất có 71 vạn, tiếp đó là 53 vạn, cuối cùng là 32 vạn, bấy nhiêu tiền đủ mua một phần sát khí.
Sở Diệp đem kim tạp trả cho Lâm Sơ Văn nói: "Đem số tiền kia chuyển vào kim tạp đi".
Lâm Sơ Văn, nói.
"Được"
Rồi đem đồng vàng từ ba cái kim tạp kia chuyển qua cho mình.
Sau đó còn kêu Tiểu Ngân " Tiểu Ngân lại đây."
Sở Diệp nghe Lâm Sơ Văn gọi Tiểu Ngân, có chút nghi hoặc nói: “Kêu Tiểu Ngân làm gì?”
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Phát hiện thứ tốt, cho Tiểu Ngân."
Tiểu Ngân hướng tới Lâm Sơ Văn mà bay, Lâm Sơ Văn đem một lọ trong đó có một chất lỏng kim sắc, Tiểu Ngân đứng trên miệng lọ nhìn vào, Tiểu Ngân liền bị hấp dẫn, lập tức nhảy vào đó tắm.
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Đó là cái gì?
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Kim Tủy Bồi Nguyên Dịch, có thể đề cao thể chất cho các loại linh trùng như Tiểu Ngân, giá cả không rẻ chút nào."
Hồn Sủng từ Sĩ cấp vào Chiến Tướng cấp thì cần phải tốn hơn 3 hoặc 4 tháng để củng cố thực lực, nhưng nếu có Kim Tủy Bồi Nguyên Dịch thì thời gian sẽ rút ngắn lại còn 1 tháng.
Tiểu Ngân ở trong lọ tắm rửa thoải mái dễ chịu xong mới chịu bay ra.
Sở Diệp phát hiện sau khi tắm qua Kim Tủy Bồi Nguyên Dịch thì trên người Tiểu Ngân giống như mạ một tầng ánh sáng, mà thực lực cũng đã được củng cố không ít.
Sở Diệp cảm nhận được Tiểu Ngân đang hưng phấn, theo hắn suy đoán chất là Tiểu Ngân hẳn là đạt được không nhỏ chỗ tốt.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rời khỏi nơi giao chiến không lâu, thì đã có mấy Hồn Sư liền chạy tới nơi đó.
“Trương gia tam lão, lại chết ở nơi này."
Mấy Hồn Sư hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo vài phần vẻ khiếp sợ.
“Dương Chân!"
Mấy Hồn Sư nhìn thấy thi thể của Dương Chân, một đám liền đại kinh thất sắc.
Sau khi Tử La Tông huỷ diệt, thì Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông đã điều tra và phát hiện Dương Chân còn sống, hai tông đều tuyên bố treo thưởng cho ai bất được Dương Chân.
Từng là đệ tử tinh anh của Tử La Tông, Dương Chân tất nhiên sẽ biết không ít về các công pháp, hồn kỹ, bí truyền, mà mấy thứ này đối với hai tông mà nói, đều là vật báu vô giá.
“Hẳn là Trương gia cùng Dương Chân huyết chiến, kết quả, lưỡng bại câu thương, giúp người khác nhặt tiện nghi."
“Cũng không biết tên vương bát đản nào may mắn như vậy."
Mấy Hồn Sư kiểm tra thi thể nhưng mà chẫn có gì, mấy người liền theo đi theo dấu vết của Hoang Diễm Thiên Ngưu, thì tìm được con trâu kia, rồi tiến hành tàn sát.
Một Hồn Sư sử dụng một bí pháp, gỡ xuống đôi mắt của Hoang Diễm Thiên Ngưu, rồi hồi tưởng lại trận chiến trước đó.
Bởi vì khi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn xuất hiện, thì con Hoang Diễm Thiên Ngưu đã chạy trốn, cho nên, cũng không có nhìn thấy hai người, mà những người đó chẳng biết Sở Diệp là ai.
“Dương Chân gia sản không ít, cũng không biết là bị ai lấy đi.”
“Gần đây đúng là có không ít người gặp may mắn đâu."
Tử La Tông huỷ diệt, không biết đã có bao nhiêu người lặng lẽ đã phát tài, nhưng giữ kín không nói ra.
Mấy Hồn Sư kia chậm một bước, cho dù lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.
Mà mấy Hồn Sư đó cũng nhanh trí, biết tam lão Trương gia đã mất thì Trương gia giờ đây đã mất đi người tọa trấn giờ đây nó là miếng thịt mở, thay vì tiết mấy thứ đã bị lấy đi, thôi thì đến Trương gia vớt vát vẫn tốt hơn.
Tam lão Trương gia vừa chết tin tức vừa truyền tri thì chỉ chưa tới hai ngày thì cả gia tộc đã bị diệt.
Tử La Tông huỷ diệt, thì đã có không ít gia tộc phụ thuộc cũng đã bắt đầu xảy ra không ít biến cố, Trương gia huỷ diệt, cũng làm người ta thổn thức một trận, nhưng chẳng bao lâu liền đã bị mọi người vứt ra sau đầu.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, đi qua qua mấy cái đại thành trấn tìm sát khí, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Sở Diệp mỗi khi đến một nơi khác nhau liền đem một ít vật tư không dùng được bán lấy tiền mặt, đồng vàng trong kim tạp cũng dần dần dâng lên tới 300 vạn.
Hai người một đường vất vả, lại đi tới Tam Dương Thành, Tam Dương Thành là thành trì số một số hai ở Vân Châu.
Trước đó nhà đấu giá ở Tam Dương Thành có bán đấu giá nửa phân sát khí, Sở Diệp quay lại Tam Dương Thành chính là còn ôm mong đợi có thể mua được sát khí.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở Tam Dương Thành đi dạo một vòng, dò hỏi tin tức về những nhà đấu giá ở Tam Dương Thành, nhưng những nhà đấu giá lại bảo gần đây không có sát khí để bán đấu giá, liền khiến Sở Diệp thất vọng tràn trề.
Sở Diệp vì muốn xóa đi bi phẫn nên muốn ăn, mang theo Lâm Sơ Văn đi Phỉ Thúy Lâu Tam Dương Thành, liền gọi một bàn đồ ăn.
“Tam Dương Thành giống như quạnh quẽ không ít a!” Sở Diệp có chút cổ quái nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!
Lần trước bọn họ tới Tam Dương Thành vẫn rất náo nhiệt, trong thành Hồn Sư giống như thiếu đi không ít.
Sở Diệp gọi tiểu nhị lại, hỏi: “Tiểu nhị, Tam Dương Thành tại như thế nào mà quạnh quẽ thế a!
Tiểu nhị có chút bất đắc dĩ nói: “Còn không phải bởi vì Tử La Tông, Tử La Tông bị diệt, mọi người đều chạy đến nơi đó để xem náo nhiệt.
Sở Diệp: “.....” Năm đó, nạn châu chấu còn không có làm cho Tam Dương Thành quạnh quẽ, nay Tử La Tông xảy ra chuyện lại khiến không ít người ở Tam Dương Thành rời đi nơi đây, thật là ngoài dự đoán mọi người.
“Rời đi rất nhiều người sao?” Sở Diệp hỏi.
Thật ra là không phải rời đi hoàn toàn mà bọn họ nói muốn tới Tử La Tông để phát tài.
A!
Sở Diệp cười cười, nói: “Đúng vậy! Phát tài làm gì có chuyện dễ dàng như vậy......”
Sở Diệp thầm nghĩ: Phát tài có dễ dàng hay không vẫn là tùy người, tỷ như nói hắn đi, phát tài liền rất dễ dàng.
Tiểu nhị lắc đầu, nói: “Nghe nói, Thanh Vân, Thất Hà hai tông đã đem Tử La Tông phong tỏa, những người đi đến Tử La Tông cũng chỉ là đi cho biết thôi.”
Sở Diệp thầm nghĩ: Không hẵn là đi xem cho biết tuy nói, những thứ quý giá đều nằm ở Tử La Tông, nhưng Tử La Tông lại có không ít linh điền linh quặng trước đây do đệ tử trong tông quản lý, nhưng giờ đây nó là miếng mồi ngon cho không ít người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...