Đại khái là lão thái thái luôn luôn cường thế, chị em xung quanh bà thế mà không một ai nói với bà về lời đồn đãi bên ngoài hiện giờ. Nghiêm Viện cũng không nói với bà, không phải không dám nói, mà là không biết sau khi nói lão thái thái sẽ có phản ứng gì.
Lão thái thái truy vấn Nghiêm Tùng Vĩ: "Thế nào, con hỏi anh cả con chưa, hiện giờ có phải nó có bạn rồi hay không?"
Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu: "Không có."
Vì thế lúc chơi mạt chược, lão thái thái tựa như thổ lộ phiền não với chị em của mình: "Lão đại ly hôn cũng khá lâu rồi, đừng nói suy nghĩ tái hôn, dù là suy nghĩ kết bạn thì hình như cũng không có."
"Lão đại nhà bà, không phải là tui nói lời dễ nghe, chứ phóng mắt nhìn một cái, chỗ nào có thể có người đàn ông nhân phẩm xuất chúng, tướng mạo tốt xuất thân lại tốt hơn cậu ấy đây?"
"Cái đó đúng là sự thật, trên tay tụi tui đều có một đống con gái muốn giới thiệu cho cậu ấy, chỉ là sợ nhà bà điều kiện tốt, chướng mắt. Ngay tháng trước, cháu gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng tiểu Tôn, nhờ tui nối dây tơ kìa. Tui sợ lão đại nhà bà chướng mắt, liền không đồng ý."
Lão thái thái vừa nghe liền nóng nảy: "Đừng nha, nếu mấy bà quen biết con gái bằng tuổi, tướng mạo lại tốt, thì ngàn vạn lần nhớ phải giới thiệu cho lão đại nhà tui đó. Nhà tui cưới vợ không soi mói, chỉ cần tướng mạo ổn, tuổi lại không quá lớn đều được, dù sao lão đại nhà tui cũng là người từng kết hôn rồi..."
"Đàn ông không thể so với phụ nữ, từng kết hôn nói không chừng càng có giá đó chứ, huống chi điều kiện lão đại nhà bà, dù là người chưa lập gia đình cũng có mấy ai so được, chỉ có cậu ấy chướng mắt người khác, nào có người khác chướng mắt cậu ấy." Mấy chị em đó nói một đống lời hay ý đẹp: "Nếu bà thật lòng muốn tụi tui giới thiệu, ngày mai tui có thể dắt một cô tới gặp mặt Bách Tông, hơn nữa bà yên tâm, điều kiện không tốt tui cũng không dắt tới nhà bà đâu."
Mấy người phụ nữ này đều là quen biết cũ với Nghiêm gia, phần lớn đều là nhìn Nghiêm Bách Tông lớn lên, nói câu xấu hổ, đừng thấy mấy bà ấy cũng đã là người bốn năm chục tuổi, có một vài người trong đó nhìn thấy bộ dạng tính cách Nghiêm Bách Tông còn có vài phần động lòng đó chứ. Nếu trẻ lại mấy tuổi, thật hận không thể tự mình theo Nghiêm Bách Tông. Bàn tới trong lứa hậu bối của mấy bà ấy, chung quy mà nói, đứa nhỏ nhà ai dám nói có thể so với Nghiêm Bách Tông chứ. Đẹp trai hơn hắn thì không có bản lĩnh như hắn, có bản lĩnh của hắn, lại không có tính tình ổn trọng bằng hắn. Lão đại Nghiêm gia tuy rằng không nói là cực phẩm trong số đàn ông, nhưng muốn bàn cưới luận gả, như vậy là thích hợp nhất. Nếu không phải sợ lỡ như hỏng việc không dễ nhìn, mấy bà đều muốn đem con gái cháu gái của mình giới thiệu lại đây. Có điều đứa con cả Nghiêm gia này rốt cuộc thích dạng gì, mấy bà thật sự còn không mò ra. Muốn nói thích có văn hóa lại cao lãnh ít lời, cái cô Thẩm gia gả cho hắn cuối cùng không phải cũng ly hôn sao, muốn nói hắn thích dịu dàng xinh đẹp, Tôn Diểu nhà họ Tôn coi như là trắng giàu đẹp, còn không phải hắn vẫn không thích.
Lão thái thái cũng có băn khoăn này: "Theo tui thấy, giống người lão nhị nhà tui cưới cũng không tồi, nhu thuận hiểu chuyện, là một đứa nhỏ tri kỷ."
Một người trong đó liền bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy không phải là không thích tiểu thư khuê các, thích tiểu gia bích ngọc* sao."
*Tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp gia đình bình thường. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "tiểu thư khuê các".
Tiểu gia bích ngọc.
Lão thái thái cảm thấy rốt cuộc xem như định hình được cho Kỳ Lương Tần. Xuất thân nghèo khổ, nhưng dáng vẻ tính tình dịu ngoan lại hơi có chút nội liễm, còn không phải là điển hình tiểu gia bích ngọc sao! Cẩn thận nghiền ngẫm, lão thái thái cảm thấy có lẽ nên xem xét tiểu gia bích ngọc. Tiểu gia bích ngọc tuy rằng không đủ tự nhiên hào phóng, nhưng đối với đàn ông hào môn thế gia mà nói, đại khái cũng đủ mới mẻ, huống hồ có người đàn ông nào không thương hương tiếc ngọc, tiểu gia bích ngọc tuy rằng tiểu, nhưng cũng là một khối mỹ ngọc mà.
Mấy người phụ nữ này nói được thì làm được, ngày hôm sau điện thoại liền gọi tới, đối phương là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, mới hai mươi ba tuổi, xuất thân gia đình khá giả, người địa phương thành Nam, cao mét rưỡi, tóc dài, nhìn ảnh chụp là người vô cùng ngọt ngào.
Lão thái thái thực vừa lòng, còn đem ảnh chụp cho Kỳ Lương Tần và dì Xuân xem: "Có phải nhìn cũng rất có phúc khí hay không?"
Dì Xuân gật gật đầu: "Thật xinh đẹp."
"Là ai vậy ạ?" Kỳ Lương Tần hỏi.
"Cháu gái bà con xa của dì Lưu của con, " lão thái thái nói: "Giới thiệu cho anh cả con."
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, ngay cả dì Xuân cũng sửng sốt, dì nhìn Kỳ Lương Tần, quả nhiên thấy sắc mặt Kỳ Lương Tần ảm đạm xuống, vì thế liền cười nói: "Sao bà lại giới thiệu cho Bách Tông nữa rồi, cô gái Tôn gia lần trước điều kiện tốt như vậy, Bách Tông còn chẳng phải không coi trọng sao."
"Nhân duyên nhân duyên, chính là nói hôn nhân chú ý duyên phận, cũng không phải ai điều kiện tốt là có thể coi trọng người đó. Vẫn là phải quăng lưới lớn, nói không chừng liền có người nhìn hợp mắt. Vừa lúc bên công ty lão đại cũng bận rộn xong, gần đây được nghỉ ngơi, để nó gặp nhiều chút, loại hình gì cũng gặp vài người, dù nó chướng mắt hết, cũng coi như quen biết bạn bè, không có chỗ xấu."
"Không phải anh cả nói muốn tự mình yêu đương, không cho trong nhà nhúng tay vào chuyện của anh ấy sao..." Kỳ Lương Tần nhỏ giọng nói. Cậu thấy từ sau chuyện Tôn Diểu, lão thái thái rốt cuộc không đề cập chuyện giới thiệu đối tượng cho Nghiêm Bách Tông nữa, cậu còn tưởng rằng lão thái thái đã buông tha rồi.
"Sao có thể nói không nhúng tay liền không nhúng tay chứ. Anh cả con có thể con không biết, con người nó hả, trên việc tình cảm chính là đầu gỗ, chờ nó chủ động, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào đâu. Nay nó cũng ba mươi rồi, sớm kết hôn mới có thể sớm sinh con, sinh con muộn không tốt, thừa dịp trẻ tuổi nhanh chóng kết hôn sinh con, về sau lúc nuôi con cũng có sức. Huống hồ tuổi ta cũng lớn rồi, ta còn muốn thừa dịp còn có thể ôm nổi cháu nội mà nhanh chóng ôm cháu. Không cho anh cả con nhanh chóng kết hôn sinh con, vậy con với Tùng Vĩ phải thêm sức đó."
Kỳ Lương Tần nghe cũng không dám lên tiếng, cười gượng nửa ngày mới nịnh nọt một câu: "Mẹ cũng không già, còn trẻ mà."
"Con đó, không hiểu tấm lòng làm mẹ của ta. Có điều ta cũng hiểu được con còn đến trường, có con cái cũng không thích hợp, thế nào cũng phải chờ con tốt nghiệp, vậy thì phải bốn năm sau, ta chờ không nổi, vẫn là trông cậy vào lão đại tương đối đáng tin. Cũng không trông cậy năm nay nó liền kết hôn, trước hết tìm một cô gái, chẳng sợ sang năm kết hôn cũng được."
Cho dù biết lão thái thái an bài xem mắt thì Nghiêm Bách Tông cũng sẽ không để trong lòng, cũng biết Nghiêm Bách Tông không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, nhưng Kỳ Lương Tần vẫn có chút không vui, sau khi Nghiêm Bách Tông tan tầm liền đem chuyện này nói với hắn: "Em xem ảnh chụp, là một mỹ nữ đó."
Nghiêm Bách Tông cười nói: "Có bao nhiêu mỹ?"
"Rất mỹ, dì Xuân cũng nói nhìn có phúc khí."
Nghiêm Bách Tông cố ý hỏi: "So với Tôn Diểu thì sao?"
Kỳ Lương Tần nhếch miệng, nói: "Không phân cao thấp."
Nghiêm Bách Tông vừa cởi quần áo vừa nói: "Em đừng có mà ghen, anh sẽ không đi, em yên tâm."
Kỳ Lương Tần tựa vào trên giường: "Thật sự là một mỹ nữ."
"Vậy em cảm thấy so với em thì sao?"
Kỳ Lương Tần vừa nghe lập tức đứng lên: "Em là nam, làm sao so với em được."
"Đúng vậy, em cũng biết hai người một nam một nữ, cô ta không cách nào so với em. Không bằng chờ lúc mẹ giới thiệu trai đẹp cho anh, rồi em lại nổi máu Hoạn Thư cũng không muộn. Anh đi tắm rửa một cái."
Kỳ Lương Tần nhìn Nghiêm Bách Tông ra cửa, nằm ở trên giường một hồi, bỗng nhiên nhảy xuống giường, chân trần ra khỏi cửa phòng. Phòng tắm bên này không giống bên Nghiêm Tùng Vĩ là ở trong phòng ngủ, mà là tách khỏi phòng ngủ, cậu đi đến cuối hành lang trộm thăm dò nhìn thoáng qua trong phòng khách, thấy đại sảnh phòng khách trống trơn không có một ai, lúc này mới yên lòng mở cửa phòng vệ sinh ra, lặng lẽ chuồn vào.
Cửa thuỷ tinh phòng tắm đóng kín, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn. Kỳ Lương Tần nhìn nhìn móc treo quần áo bên cạnh, thấy quần áo Nghiêm Bách Tông đều vắt trên đó. Cậu liền cởi hết quần áo của mình, sau đó đi đến trước cửa phòng tắm gõ hai cái.
Tiếng nước trong phòng tắm im bặt, ngay sau đó cửa thủy tinh liền bị người kéo ra. Nghiêm Bách Tông đội một đầu bọt, híp mắt nhìn qua, vừa nhìn thấy Kỳ Lương Tần trơn bóng, lập tức thay đổi sắc mặt, liền muốn vươn tay kéo cửa thủy tinh lại. Kỳ Lương Tần một phen ngăn cản, không có ý tốt nói: "Em lại đổ mồ hôi, cùng tắm đi?"
Nghiêm Bách Tông yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên vươn một tay kéo cậu vào. Cửa thủy tinh lập tức ầm một tiếng đóng lại, tiếng vang lớn như vậy, ngược lại khiến Kỳ Lương Tần hoảng sợ, nhưng mà lập tức một làn nước ấm liền từ trên đầu tưới xuống, Kỳ Lương Tần bị kích thích kêu một tiếng, liền bị Nghiêm Bách Tông che miệng lại. Trong phòng tắm nhiệt khí ngất trời, xông cho lòng người cũng nóng lên. Hai người va chạm đến cửa thủy tinh phát ra tiếng vang rất nhỏ, lại chợt nghe bên ngoài có người hô: "Lão đại đang tắm sao?"
Âm thanh này khiến Kỳ Lương Tần sợ tới mức nhất thời toàn thân cứng ngắc, là lão thái thái đang nói chuyện, hơn nữa ngay ở cửa.
Nghiêm Bách Tông một tay ôm Kỳ Lương Tần, lên tiếng đáp, sau đó nói khẽ với Kỳ Lương Tần: "Không có việc gì, bà ấy sẽ không vào đâu."
"Mới vừa điện thoại cho con không ai nhận, cho nên xuống lầu xem, nghĩ con cũng nên về rồi. Cũng không có gì khác, ngày mai con nghỉ đúng không?"
"Nghỉ, mẹ, mẹ có chuyện gì?"
"Nghỉ là tốt, cũng không có chuyện gì khác, con tắm đi, tắm xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại nói."
Kỳ Lương Tần tựa vào lồng ngực cơ bắp rắn chắc của Nghiêm Bách Tông, tay còn nắm cánh tay tráng kiện của Nghiêm Bách Tông, chờ đến khi lão thái thái đã đi xa, mới ngửa đầu nói: "Ngày mai bà ấy muốn dẫn anh đi xem mắt đó."
Nghiêm Bách Tông ôm sát cậu, dán vào thân thể cậu: "Em xem hiện tại anh vừa chạm vào em liền thành cái dạng gì, em còn lo lắng việc đó."
Hiện giờ Nghiêm Bách Tông đối với người ngoài vẫn là núi băng trước sau như một, nhưng mà vừa chạm vào cậu liền tức thì thành thuốc nổ, giống như tùy thời đều có nguy cơ bùng nổ.
Cái loại sắp bùng nổ này cực nóng, không tự mình trải qua không thể lĩnh hội được. Nghiêm Bách Tông cảm thấy có thể là mình ăn quá nhiều đồ bổ, không thì sao lại luôn cảm thấy mình muốn chảy máu mũi, hắn cự tuyệt thừa nhận là bởi vì Kỳ Lương Tần ở dưới mí mắt hắn xoay eo lắc mông, hắn cũng không phải người háo sắc!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...