Lúc Kỳ Lương Tần tỉnh lại, Nghiêm Bách Tông đã không còn ở trong phòng. Cậu nhìn nhìn trên người mình, chăn đắp phần lớn thân thể cậu, chỉ có hai cái đùi lộ ở bên ngoài. Cậu ngồi dậy, ngáp một cái, nhìn nhìn lại dưới đất, đệm chăn dưới đất đã cất đi, chỉ có quần áo đêm qua cậu cởi ra, chỉnh chỉnh tề tề gấp đặt ở trên ghế.
Hôm nay bọn họ phải tiếp tục học quân sự, ăn sáng cậu cũng không kịp ăn, liền đến trường. Nghiêm Tùng Vĩ ngồi ở bàn ăn, nhìn Nghiêm Bách Tông nói với Kỳ Lương Tần: “Tốt xấu cũng ăn một miếng.”
Nghiêm Bách Tông nói xong, liền đưa miếng bánh mì cho cậu. Kỳ Lương Tần vươn tay nhận, nhét trong mồm liền đi ra ngoài. Lão thái thái nói: “Muộn một chút cũng không sao, không cần gấp, cũng đừng kêu tài xế lái quá nhanh, không an toàn.”
Nghiêm Bách Tông cười nói: “Cậu ấy không dám đến trễ, nghe nói lần trước đến trễ, bị huấn luyện viên phạt rất thảm.”
Sắc mặt Nghiêm Tùng Vĩ lại càng không tốt đẹp, cúi đầu uống canh nóng trong bát, lại bị bỏng mỏ. Lão thái thái nhìn thấy cười nói: “Đợi lát nữa lại uống, con cũng vội à?”
Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu: “Không vội.”
“Giữa trưa con có thời gian, cơm trưa liền đi qua ăn chung với Lương Tần, thuận tiện đi xem nó. Không phải con rất biết cách làm con gái thích ư, sao kết hôn rồi, liền ném ở một bên không quản?”
Nghiêm Tùng Vĩ còn chưa nói gì, chợt nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Gần đây công ty lão nhị bận rộn như vậy, còn chạy hai đầu, rất cực khổ, hơn nữa Lương Tần đang học quân sự, thời gian ăn cơm không cố định, có khi sớm có khi muộn, mẹ đừng làm khó dễ lão nhị.”
Nghiêm Tùng Vĩ mím môi, không nói chuyện.
Trước kia hắn thật sự cho rằng anh cả của hắn bằng phẳng chính trực, quả thực là đàn ông điển hình. Hiện tại lại phát hiện anh cả của hắn hóa ra cũng có một mặt phúc hắc như thế, cũng biết nói dối. Điều này khiến hắn có chút khổ sở, hắn cảm thấy anh cả của hắn thay đổi, trở nên xa lạ.
Hắn cũng không biết sau khi Nghiêm Bách Tông nói những lời này, giờ cơm trưa lại tự mình chạy tới tìm Kỳ Lương Tần, dẫn Kỳ Lương Tần ăn một bữa cơm ở quán ven đường bên ngoài trường học. Kỳ Lương Tần thật sự là rất lâu không có ăn quán ven đường, tuy rằng Nghiêm Bách Tông một thân đồ công sở ngồi trên băng ghế thấp bé cũ nát ở quán ven đường có chút không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng cậu có một loại vui sướng càng kiên định. Đây mới là cuộc sống yêu đương trước đây cậu ảo tưởng. Trước kia cậu chưa từng nghĩ sẽ đến nhà ăn xa hoa gì, cậu chỉ muốn cùng người yêu ăn hết mỹ thực phố đại học.
Bởi vì mới vừa đổ mưa, trên đỉnh đầu lại là cây ngô đồng lớn, cho nên quán ven đường cũng không nóng. Ngồi bên cạnh đều là học sinh ở đại học xung quanh. Đây là một phố mỹ thực nổi tiếng gần đây, bên cạnh cửa nam trường bọn họ, khẩu vị trời nam biển bắc đều có, là chỗ mà học sinh gần đây thường tới nhất, có đôi khi giáo viên xung quanh trường học cũng sẽ lại đây ăn. Vương Trạch lái xe từ cửa đi ra, liền thấy được Nghiêm Bách Tông ngồi ven đường.
Hắn nhìn thấy Nghiêm Bách Tông trước, bởi vì Nghiêm Bách Tông cao, sống lưng thẳng. Ngay từ đầu hắn cho là mình nhìn lầm người, cho đến khi thấy được Kỳ Lương Tần.
Xe không thể đỗ ở trên đường, hắn rất nhanh liền lái qua, tầm mắt chuyển tới kính chiếu hậu, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đưa khăn tay cho Kỳ Lương Tần lau miệng.
Đối tượng của lão nhị Nghiêm gia này, ngược lại đa phần thời gian đều ở cùng với lão đại Nghiêm gia, cũng thật kỳ quái.
Có điều Kỳ Lương Tần kia thật sự là xinh đẹp, trong đại học nam thanh nữ tú không ít, nhưng sinh viên đều có một quá trình dần dần lột xác, trên cơ bản năm nhất ăn diện cũng không nhiều, đều là bốn năm đại học từng chút từng chút học được. Huống chi học quân sự dầm mưa dãi nắng, lại mặc đồ rằn ri xanh lá, nói thật ra, nếu không phải là khuôn mặt và dáng người đều không tồi, mặc vào bộ rằn ri xanh kia cũng sẽ không xinh đẹp hơn bình thường bao nhiêu. Nhưng mà Kỳ Lương Tần, vẫn thực nổi bật.
Nghiêm Bách Tông cũng cảm thấy như vậy.
Lúc Kỳ Lương Tần học quân sự phải đội mũ, cho nên tóc đè xuống xẹp lép, lúc cậu cởi mũ xuống xoa xoa tóc, tóc liền vểnh lên. Bởi vì học quân sự tương đối vất vả, ra không ít mồ hôi, tóc cậu vẫn ướt sũng, trên trán có một lọn tóc xoăn dán vào da, càng có vẻ đen bóng mềm mại, mà làn da mặc dù có chút hồng, cũng là trắng hồng, cả người như là bánh bao mới vừa ra lồng, khiến người ta nhìn rất có khẩu vị.
Trên người Kỳ Lương Tần có một loại vẻ đẹp thanh xuân bức người, cảm giác như cả người cậu đều là lòng trắng trứng. Khuôn mặt rõ ràng thực nhỏ, nhưng mà hai má lại cho người ta cảm giác mượt mà, phối với một cái cằm thanh tú và một đôi môi trơn bóng, nhìn thế nào cũng thấy thực xinh đẹp. Kỳ thật đâu chỉ khuôn mặt, bộ phận nào trên người cậu cũng vậy, rõ ràng là hình thể dài nhỏ gầy yếu, lại có cảm giác mượt mà, loại dáng người này nếu đổi thành phụ nữ, hẳn cũng là loại hình thẳng nam yêu nhất.
Nghiêm Bách Tông xưa nay là một người nhạt nhẽo, hắn cảm thấy hắn đối với cái thứ sắc này không phải quá coi trọng, hắn càng coi trọng nội hàm một người. Giống như cái chuyện háo sắc này, không phải là quân tử nên có, hắn cũng sẽ không đặc biệt suy nghĩ chuyện mình có háo sắc hay không. Nhưng mà hiện giờ đối với Kỳ Lương Tần, trong ánh mắt hắn lại thấy được rất nhiều tình yêu dục vọng, ánh mắt hắn biết nhìn môi, cằm, cổ, cánh tay, bàn tay, biết thưởng thức những chỗ hoặc xinh đẹp hoặc bí ẩn, cũng không tự chủ được mà làm ra một ít liên tưởng không nên có.
Có đôi khi hắn thật không muốn trở về đi làm, đã nghĩ cứ luôn ở cùng Kỳ Lương Tần như vậy.
Cùng một người mình yêu, cũng thực yêu mình, thật sự là cái loại cảm giác tốt đẹp đến độ ngôn ngữ cũng không cách nào hình dung, trong lòng thoải mái thoải mái, so với gió xuân mười dặm còn ấm áp triền miên hơn.
Ôn nhu hương mai táng chí anh hùng, thật sự là một chút cũng không giả.
Ăn cơm xong, Nghiêm Bách Tông chạy xe đến chỗ không người. Đại khái là ăn rất no, học quân sự lại quá mệt mỏi, lần này Kỳ Lương Tần thành thật, không có trêu chọc hắn.
Nghiêm Bách Tông thậm chí có chút mất mát, có điều hắn nhìn Kỳ Lương Tần cũng quả thật mỏi mệt, hai người liền nằm ở kia nói chuyện. Kỳ thật hai người ở cùng một chỗ, đề tài chung không tính là quá nhiều, Nghiêm Bách Tông là người ít nói, đa phần là Kỳ Lương Tần nói, hắn ở bên cạnh lẳng lặng nghe. Kỳ thật người lắng nghe tốt cũng không dễ làm, nhưng Nghiêm Bách Tông làm rất tốt.
Kỳ Lương Tần nói mãi liền ngủ thiếp đi. Bên trong xe nhiệt độ thích hợp, ôn hoà, Nghiêm Bách Tông vẫn lấy áo khoác của mình lại đắp ở trên người cậu, mình thì nằm nghiêng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ Kỳ Lương Tần ngủ.
Nếu lùi lại mấy tháng, đánh chết hắn cũng không tin tưởng hắn sẽ làm loại chuyện này, loại chuyện đối phương đang ngủ, liền nhìn chằm chằm đối phương, phiến tình lại buồn nôn thế này.
Nhưng mà thật sự rất muốn nhìn, giống như làm sao cũng nhìn không đủ. Cũng không cần làm gì khác, hoặc thân thiết thế nào, chỉ nhìn dáng vẻ đối phương, đã cảm thấy thật vui vẻ.
Loại cảm giác nội tâm cực nóng, giống như có rất nhiều lời ở trong lòng, rồi lại không biết nói như thế nào tràn ngập trong tim hắn. Hắn nghĩ nếu hắn biết ăn nói như em trai hắn, đại khái sẽ khiến Kỳ Lương Tần hạnh phúc hơn. Thật đáng tiếc hắn không biết nên nói như thế nào, hắn thực ảo não vì chủ nghĩa đại nam tử, thẹn thùng biểu đạt nội tâm mình một cách trắng ra.
Hắn nhìn một hồi, liền ngồi ngay ngắn, nhìn ngoài cửa sổ xe ngẩn người, sau đó lại nhìn một hồi, lại quay đầu. Thời gian trôi qua trong nhiều lần như thế, chờ đến khi hắn lại nhìn Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần mở mắt, tỉnh ngủ.
Nghiêm Bách Tông liền cười, đại khái là cười rất dịu dàng, khiến Kỳ Lương Tần vừa mới tỉnh ngủ cảm thấy như là đang nằm mơ. Kỳ Lương Tần mơ hồ một hồi lâu, bỗng nhiên đỏ mặt, cười khoát tay lên trên trán, che khuất ánh mắt.
Hai người đều cảm động vì bầu không khí liêu nhân lại ấm áp như vậy, nằm ở trên ghế đều không nói lời nào. Qua một hồi lâu, Kỳ Lương Tần lấy điện thoại ra xem, nói: “Em phải đi về, bọn em sắp học quân sự.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu, nói: “Uống nhiều nước chút.”
“Biết rồi.” Kỳ Lương Tần đẩy cửa xe ra: “Em đi đây.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu, hắn ngại ngùng mở miệng bảo Kỳ Lương Tần hôn hắn một cái trước khi đi.
Hắn cách cửa sổ thủy tinh nhìn Kỳ Lương Tần đi xa, sau đó khởi động xe lái đi. Nhưng mà xe chỉ đi hai ba mét, hắn liền nhìn thấy cửa xe của một chiếc xe cách đó không xa mở ra, một người đi xuống.
Người này không phải là ai khác, là Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ đứng ở ven đường, hai tay cắm trong túi quần, tư thế này toát ra vẻ cố gắng trấn định của hắn, sắc mặt hắn âm trầm, nhìn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Tùng Vĩ đến đã một hồi lâu, buổi sáng Kỳ Lương Tần còn chưa học quân sự xong hắn đã tới rồi. Hắn cũng không phải lại đây bắt kẻ thông dâm, chỉ là trong lòng không thoải mái, trong đầu đều nghĩ tới chuyện phiền lòng này, nói đứng ngồi không yên cũng không đủ. Cho nên hắn liền lái xe tới nơi này, nhìn Kỳ Lương Tần, trong lòng hắn liền dễ chịu hơn một ít.
Nhưng mà học quân sự xong Kỳ Lương Tần lập tức chạy ra ngoài, chạy rất nhanh cũng rất gấp, một thân đồ rằn ri, lúc nhảy qua một vũng nước thân hình mạnh mẽ, cũng không có gì khác mấy cậu con trai bình thường. Hắn vốn đã xuống xe, muốn kêu Kỳ Lương Tần một tiếng. Hắn ở xa xa thấy được xe Nghiêm Bách Tông, trong đầu càng trầm.
Rất khó chịu, vượt xa cái loại khó chịu vào buổi tối lần đầu tiên gặp được. Giống như trước kia cũng chỉ là phỏng đoán, còn chưa đủ xác định, bản thân hắn không nguyện ý xác định, hiện giờ biết mình không còn có thể lừa mình dối người nữa.
Tim hắn đập rất nhanh, bởi vì hắn chứng kiến toàn bộ quá trình Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần lén lút gặp mặt, bọn họ ăn cơm, ngủ ở trong xe. Nhất là lúc ở trong xe, hắn nhìn không rõ lắm, cũng không dám nhìn, chỉ là trong đầu nghĩ Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần có khả năng sẽ có hành động.
Thực khó để miêu tả cái loại cảm giác này, nhưng cảm giác này bóp lấy tim hắn, khiến hắn đẩy cửa xe ra dưới cơn xúc động.
Hắn cũng không biết mình với Nghiêm Bách Tông phải nói gì. Hai anh em đều cắm tay trong túi quần, tựa vào thân xe. Ngửa đầu lên nhìn là cây ngô đồng che lấp mặt trời ở Đông Hoa, ánh mặt trời sặc sỡ theo lá cây thấp thoáng, bóng sáng trên mặt đất đầu hạ càng mê ly sặc sỡ.
“Đã bao lâu?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
“Bắt đầu từ lúc ở Vân Nam.”
Nghiêm Tùng Vĩ liền im lặng một thời gian rất lâu, Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu có nghi vấn gì, đều hỏi một lượt đi, anh không dối gạt cậu.”
Nghiêm Bách Tông xưa nay luôn là người ngay thẳng quyết đoán thế này, trước kia hắn rất phục. Nhưng mà hiện giờ nhìn thấy cái dạng này của Nghiêm Bách Tông, hắn lại giận run cả người: “Kỳ Lương Tần là vợ em!”
Hắn lời ít mà ý nhiều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại.
“Giả.” Nghiêm Bách Tông nói.
“…” Sắc mặt Nghiêm Tùng Vĩ ửng đỏ: “Cho dù là giả, vậy cũng là thân thích bạn bè đều biết, người khác cũng không biết là giả. Anh với cậu ta vui đùa một chút, hay là nghiêm túc?”
Nghiêm Bách Tông im lặng một hồi, sắc mặt cũng có chút âm trầm: “Anh là hạng người gì, cậu còn không biết ư.”
Đây là nói rằng nghiêm túc. Nghiêm Tùng Vĩ càng giận, cười lạnh nói: “Anh là hạng người gì, trước kia tôi biết, hiện tại thì nói không được.” Lời này vừa ra, đại khái hắn ý thức được giọng điệu có chút khó nghe, liền thu liễm một ít, nói: “Anh nghiêm túc, anh muốn nghiêm túc như thế nào? Thân thích bạn bè không nói, bên phía mẹ cũng không nói, chỉ nói anh thôi. Anh không thấy dọa người sao?”
Môi Nghiêm Bách Tông giật giật, hít một hơi, nói: “Tùng Vĩ, cậu là em trai anh, anh nói thật lòng với cậu, anh biết hiện tại cậu nghĩ anh như thế nào, nếu là trước kia, anh cũng thấy hoang đường không chịu được. Nhưng anh cũng không biết mình làm sao nữa, tại sao lại động lòng với cậu ấy. Anh cũng không phải chưa từng suy xét những việc cậu nói, anh đều nghĩ qua rồi. Nếu không phải là ngày đó đi tìm cậu, bọn anh bị chôn ở trong xe, có khả năng cả đời anh cũng sẽ không có gì với cậu ấy. Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu là phát sinh như thế nào cũng đều không có ý nghĩa, cậu nói xem anh không biết xấu hổ sao. Anh cũng là người, tự nhiên cũng ít nhiều có một chút, chỉ là chút xấu hổ ấy khi so với Lương Tần, làm sao có thể so đâu, so ra không bằng… Lại nói có khả năng cậu chê cười anh, lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc sống ngọt ngào như vậy, yêu đương tốt như vậy, có đôi khi hoang đường mà cảm thấy, có cậu ấy, cho dù anh bị đuổi ra khỏi cửa lục thân không nhận, anh cũng thấy đáng giá.”
Đại khái là đời người lần đầu tiên hắn nói lời buồn nôn như vậy, sắc mặt đều đỏ, nhưng mà trong quẫn bách lại có vài phần đau khổ, bất quá chỉ lướt qua giây lát, rất nhanh lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt trấn tĩnh ngày thường. Hắn nghiêng đầu sang, nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Em trai, anh cần sự hỗ trợ của em.”
Đại khái là từ lúc còn rất nhỏ, Nghiêm Tùng Vĩ đã biết chỗ tốt khi có một người anh cả. Khi còn bé ham chơi, có đôi khi gây họa, hắn sẽ để Nghiêm Bách Tông thay hắn chịu tiếng xấu, Nghiêm Bách Tông luôn không nói hai lời gánh thay hắn. Có một đoạn thời gian, hắn không quá thích người anh này, bởi vì anh ấy quá ưu tú, thành tích quá tốt, người người khích lệ anh ấy, còn lão nhị Nghiêm gia là mình, ngoại trừ cha mẹ sủng ái, không có gì có thể so được với người anh này. Khi đó hắn sẽ cố ý gặp rắc rối, sau đó giá họa cho Nghiêm Bách Tông, trong lòng nghĩ dù sao thì người anh này tốt như vậy, làm sai cái gì cũng sẽ không có ai trách cứ.
Loại cảm xúc này đại khái vẫn luôn duy trì liên tục đến khi cha qua đời, khi đó hắn mới hơn mười tuổi, đột nhiên không còn cha, tuy rằng vẫn như cũ gia đại nghiệp đại, nhưng giống như thiếu một nơi che chở, trong lòng rất bất an, trên lễ tang nhìn anh cả và thân thích cùng bận rộn trên linh đường, Nghiêm Bách Tông mười bốn tuổi một thân tây trang màu đen, gương mặt trưởng thành sớm một cách thần kỳ. Đại khái là bắt đầu từ lúc đó, Nghiêm Bách Tông trở thành sự tồn tại vừa là anh vừa là cha của hắn, sau đó hắn tốt nghiệp đại học, vào công ty, cũng là người anh cả này tay cầm tay giáo dục hắn. Hai anh em bọn họ, từ nhỏ đã không đánh nhau tranh cãi ầm ĩ như anh em nhà khác, cũng không thân mật khăng khít như anh em nhà khác, nhưng tình cảm máu mủ tình thâm, tuyệt đối không ít hơn người khác.
Hiện giờ người anh trợ giúp hắn nhiều năm như vậy, mở miệng nói: “Em trai, anh cần sự hỗ trợ của em.”
Trong lòng Nghiêm Tùng Vĩ rất khó chịu, cảm thấy mình không cự tuyệt được. Hắn lấy thuốc ra, rút một điếu, lúc muốn ngậm vào miệng, bỗng nhiên nghĩ tới anh cả bên cạnh, vì thế liền đưa điếu thuốc kia tới. Nghiêm Bách Tông nhận lấy, sờ bật lửa trong túi áo, nhưng mà không đụng đến. Nghiêm Tùng Vĩ liền mở bật lửa của mình lên, ngọn lửa màu lam dưới ánh mặt trời nhảy nhót, Nghiêm Bách Tông nhích lại, đốt thuốc lên, hút thật sâu một hơi, sau đó phun ra.
Sương khói mỏng manh mờ mịt dưới ánh mặt trời sặc sỡ, vốn đã nhạt nhòa, vừa bị gió thổi thì lại càng nhanh chóng tiêu tan không dấu vết. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Đàn ông có cái gì tốt.”
Ý tứ của hắn, là nói đàn ông không có ngực không có gì, ôm cứng rắn, có thể có cái gì tốt, chỗ nào so được với ôn hương nhuyễn ngọc. Nghiêm Bách Tông cũng nghe rõ, nhưng hắn ngại thảo luận với em trai mình rằng Kỳ Lương Tần tốt ở chỗ nào, nếu như nói hắn nhìn trúng chính là con người Kỳ Lương Tần, không quan hệ đến nhan sắc, dường như cũng có chút chẳng biết xấu hổ. Cho nên hắn cười khổ một tiếng, nói: “Em không cần hiểu.”
Đồng tính luyến ái Nghiêm gia, có một là đủ rồi. Đại khái là có cái ý thức này, Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy chuyện giống như cũng không nghiêm trọng như vậy.
Cũng bất quá chỉ là từ Nghiêm lão nhị thích đàn ông, biến thành Nghiêm lão đại thích đàn ông, đàn ông làm gay ở Nghiêm gia, cũng không có nhiều, vẫn là một. Không biết an ủi mẹ hắn như vậy, trong lòng mẹ hắn có thể dễ chịu chút hay không.
“Sao anh lại thích Kỳ Lương Tần chứ.” Cuối cùng hắn vẫn phát ra một câu cảm khái như vậy, hắn vẫn không nghĩ ra. Nhưng mà một người yêu một người khác, nói không hiểu ra sao, có đôi khi cũng quả thật không thể nói rõ là cụ thể yêu điểm nào ở đối phương, nhưng nếu nhất định phải đưa ra một ít ví dụ, nói một ít chỗ tốt của đối phương, lại dường như ba ngày ba đêm cũng nói không xong, những ưu điểm, chi tiết nhỏ vụn, thậm chí là không đáng nhắc tới, hợp thành một người khác hẳn với người khác, độc nhất vô nhị, người mà mình yêu.
Hết chương 84
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...