Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư

Thẩm Gia Duệ quả nhiên thực hiện như những gì cậu đã hứa hẹn, Ed từ đâu bỗng nhiên xuất hiện không hỏi đến, giống như ngay từ ban đầu trong nhà đã có một đại cẩu như vậy. Đối với việc này, Tô Hử một hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy xấu hổ mà tiếp tục trốn tránh.

Trong lòng có một bí mật mà không thể chia sẻ cùng với người tối thân mật không làm người ta cảm giác sung sướng gì, Tô Hử cũng từng nghĩ qua đem chuyện không gian nói với Thẩm Gia Duệ, nhưng loại chuyện này quá mức quỷ dị, y không dám mạo hiểm. Mà hiện tại, sai lầm của Ed đã cho y một cái cớ, Thẩm Gia Duệ tuy rằng hứa hẹn không truy vấn, nhưng không đồng nghĩa Tô Hử cả đời có thể không giải thích, một ngày nào đó y phải nói, trọng điểm chính là ngày nào đó, hiện tại Tô Hử còn chưa chuẩn bị tâm lí thật tốt.

Bây giờ Tô Hử vẫn còn trong kỳ nghỉ, trong lúc rãnh rỗi không việc gì, tính toán mang Ed dạo đến cửa hàng thú cưng, mua cho nó cái giường, còn có sữa tắm thú cưng, kem đánh rằng cùng một số dụng cụ linh tinh. Thẩm Gia Duệ cũng cùng ra khỏi cửa, hai người một cẩu lái xe đến bệnh viện kiêm thẩm mỹ viện cùng cửa hàng dụng cụ thú cưng.

Trước khi xuống xe, Tô Hử tìm thấy một sợi dây thừng bằng plastic, trong nhà không có dây xích, chỉ có thể dùng dây plastic thay thế. Ed đối với những người không rõ chân tướng chính là một con cẩu lớn, mặc kệ lớn lên xinh đẹp, vẫn là con vật có khả năng sẽ đả thương người, nếu không dùng dây buộc, cứ như vậy cho Ed xuống xe, dọa ngươi thì nguy.

Ed ban đầu không nghĩ đến là sợi dây thừng kia là dùng để buộc cổ chính mình, chờ đến khi Tô Hử đem sợi dây hướng đến trên cổ nó, nó lập tức giống như bị người ta làm thịt kịch liệt giãy dụa, nhe răng trợn mắt, dữ tợn giống sói muốn ăn thịt người.

"Đừng làm rộn!" Tô Hử thấp giọng quát, "Không đeo dây thừng liền không thể xuống xe."

Không xuống thì không xuống! Ed ở trong lòng gào thét, nhưng Thẩm Gia Duệ đứng ở ngoài xe, nó không dám nói lời nào, chỉ có thể như trước ở chỗ ngồi sau xe nhảy nhót, dùng hành động kháng nghị. Thẩm Gia Duệ đứng phía sau Tô Hử, nhìn y cùng Ed thở hổn hến quần nhau, đồng thời ánh mắt ngưng lại ở cái mông vểnh cao cao của Tô Hử, bỗng nhiên cảm thấy quần có chút khẩn.

"Tê!" Tô Hử đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm lấy sườn eo chính mình. Vừa rồi Ed giãy dụa quá lợi hại, chân sau đạp một cái, vừa vặn đá phải eo Tô Hử, không hết sức nhưng cũng không nhẹ, móng vuốt còn cào phải y một chút.


Thẩm Gia Duệ lập tức đen mặt, tiến đến lôi Tô Hử từ trong xe ra, lấy dây thừng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ed: " Mang hay không mang?"

Mới vừa rồi còn nhảy loạn Ed lập tức nằm sấp xuống, lỗ tai dán vào phía sau đầu, một bộ dáng thần phục.

Thẩm Gia Duệ thô bạo tròng dây thừng qua đầu Ed, dắt nó xuống xe. Tô Hử vui sướng khi người gặp họa nhìn Ed ủ rũ héo úa đi theo sau Thẩm Gia Duệ, mang theo cả hai vào cửa hàng.

Ed tiến vào cửa hàng liền khiến cho mọi người chú ý, trong nước người nuôi chó săn Afghanistan không nhiều lắm, trong sinh hoạt hằng ngày khó thấy được một con như vậy, không ít người tiến đến gần cha con Tô Hử, ý đồ vươn tay sờ sờ nó. Ed tự nhiên không chịu, lập tức nhếch môi, lộ ra răng trắng sắc nhọn, dọa lui người vươn tay.

Không chỉ có người, những cẩu cẩu khác nhìn thấy Ed cũng có một bộ dáng rất muốn đến gần, sôi nổi phe phẩy cái đuôi, rầm rì hướng Ed. Một đại cẩu kim mao không dây xích lặng lẽ chậm rãi đã đi tới, duỗi đầu ngửi mông Ed, Ed phẫn nộ lớn tiếng "Uông uông" rống giận, mãnh liệt xoay người cho một tát lên mặt kim mao, trực tiếp muốn đem kim mao đuổi đi, khi kịp phản ứng, kim mao lập tức sợ run run cả người, mang theo đuôi vèo một cái trốn sau chủ nhân, từ giữa hai đùi chủ nhân khiếp đảm nhìn trộm Ed.

"Cẩu nhà ngươi là mèo hóa thành sao, như thế nào còn sẽ tát người a." Chủ nhân kim mao vẻ mặt không cao hứng ngồi xổm xuống, ôm lấy kim mao nhà mình an ủi, "Ngoan, chúng ta không để ý tới nó."

Ed dùng mũi mạnh mẽ phì một hơi, đối với tên kia nhe răng trợn mắt, phát ra âm thanh trầm thấp đe dọa, chủ nhân kim mao bị biểu tình hung hãn của nó làm hoảng sợ, lầm bà lầm bầm lôi kéo kim mao đã sớm kinh sợ choáng váng rời khỏi cửa hàng. Lúc này Ed mới thu lại biểu tình giận dữ, lần nữa khôi phục lại bộ dáng đoan trang cao quý cùng ngạo mạn.


Vật dụng dành cho thú cưng trong cửa hàng rực rỡ muôn màu, từ thức ăn đến đồ chơi đến vật phẩm trang sức nhỏ cùng các loại trang phục cái gì cần đều có, nhưng dù sao Ed cũng không là cẩu chân chính, nó không có khả năng thích mấy món đồ chơi ấu trĩ đó, đối với thức ăn cho chó chế biến thô ráp thậm chí còn hàm chứa chất nguy hại sức khỏe càng là cười nhạt, cho nên Tô Hử chỉ cần mua cho Ed dụng cụ rửa mặt cùng giường liền hảo, mà Ed chú ý dụng cụ rửa mặt phải mới cùng giá cả phải hợp lí, vì thế hơn mười phút sau, Tô Hử ôm trong tay sử tắm cùng dầu gội nhập khẩu quý nhất trong tiệm đến quầy tính tiền, phía sau là Thẩm Gia Duệ khiêng một cái giường thú cưng thuần mộc thật lớn.

Mua xong đồ cho Ed, cha con hai người hôm nay cũng chẳng có kế hoạch đặc biệt gì, liền quyết định dẹp đường hồi phủ, về nhà ăn cơm trưa.

Thời điểm tại ngã tư chờ đèn đỏ, cửa sổ xe Tô Hử đột nhiên bị gõ. Y vốn tưởng là người phát tờ rơi quảng cáo, vừa quay đầu lại, phát hiện người gõ cửa sổ là cô gái trẻ tuổi ngồi ghế phó lái chiếc SUV ở làn bên cạnh, nàng không muốn sống đem thân thể nhoài ra cửa sổ xe, dùng Ipad trong taygox cửa sổ Tô Hử, thấy Tô Hử chú ý tới mình, vội ra cửa chỉ để y hạ cửa sổ xuống.

"Ngài là nhà điều hương chính của "Thư nam" Tô Hử Tô tiên sinh đi!" Cô gái trẻ không chờ nổi gấp gáp hỏi.

Tô Hử sửng sốt một chút, vẫn là ôn hòa tươi cười, gật gật đầu: "Đúng vậy."

Cô liền phát ra tiếng thét kinh hỉ chói tai ngắn ngủi, lập tức luống cuống tay chân tìm kiếm cái gì đó trong túi của mình, cuối cùng bối rối đem Ipad cùng son môi của mình đưa cho Tô Hử: "Ngài có thể ký tên giúp ta không! Ta đặc biệt thích nước của ngài! Cám ơn!"

Mọi người bình thường nhớ kỹ người phát ngôn nước hoa, lại phần lớn đối với tác giả nước hoa là thiếu thiếu nhiệt tình. Tô Hử ở "Thư nam" công tác ba năm, hôm nay là lần đầu tiên được đãi ngộ như minh tinh thế này.Y tiếp nhận Ipad, nhanh chóng dùng son ký hạ tên mình ở mặt sau Ipad, tại mọt giây trước khi đèn xanh sáng lên trả lại cho cô, lập tức phất phất tay với cô, quải đương khởi bước.


Tô Hử chỉ cho rằng mình ngẫu nhiên khó có thể gặp được một người là fan, không nghĩ đến thời điểm đèn đỏ ở giao lộ kế tiếp, không ngờ kính xe lại một lần nữa được gõ. Vẫn là chiếc SUV vừa rồi, nam nhân đeo kính râm ngồi ghế lái đem xe vượt làn dừng cạnh xe Tô Hử, vươn tay gõ kính của ghế phó xe y.

"Tô tiên sinh." Thẩm Gia Duệ dem kính xe hạ xuống, nam nhân tháo kính râm, đối với Tô Hử mỉm cười, cô gái muốn ký tên vừa rồi sau lứng hắn nhô đầu ra, hưng phấn đối với Tô Hử không ngừng vẫy tay, nam nhân quay đầu trấn na cô vài câu, tiếp đối Tô Hử nói: "Ngài hảo, ta là Tiết Hách Giang."

Tiết Hách Giang là ai, chỉ sợ hiện tại không ai không biết, bởi vì lực ảnh hưởng ở quốc nội lớn nhất hiện tại, giá trị con người cao nhất, minh tinh thần tượng thực lực cực mạnh phi Tiết Hách Giang mạc chúc.

Quỹ đạo thành công bất đồng, Tiết Hách Giang xuất đạo tại Mỹ. Mười hai năm trước, bất quá là một Tiết Hách Giang vừa tốt nghiệp đại học bằng thiên phú sáng tác nhạc khúc hòa giọng xuất sắc, tại một chương trình tuyển chọn Mỹ trổ hết tài năng, ký hợp đồng trở thành ca sĩ, từ đó về sau một bên phát triển sự nghiệp ca hát, một bên tranh thủ cơ hội tham diễn kịch truyền hình cùng điện, từ thần tượng vai quần chúng dần dần chuyển mình thành tiểu minh tinh tễ thân Hollywood, lại từ bên kia đại dương hồng về quê nhà, năm sắp ba mươi bốn tuổi trở thành số ít thần tượng minh tinh quốc tịch Trung Quốc có lực ảnh hưởng cả hai bờ đại dương.

Cũng chính vì phần lực này của Tiết Hách Giang, xí nghiệp hy vọng y có thể tranh thủ hợp đồng phát ngôn này, mà "Thư nam" hai năm trước cũng từng mời Tiết Hách Giang phát ngôn thời trang, nhưng bị hắn không chút do dự cư tuyệt, minh tinh đạt đến cấp bậc như hắn, tiền bạc đã không còn là vấn đề, trọng yếu hơn là bảo vệ sự nghiệp mình như thế nào.

Giờ phút này, Tiết Hách Giang đứng cạnh xe mình, điều này khiến Tô Hử thấy như đang nằm mơ, vô số ý nghĩ lộn xộn vut qua trong đầu một lần, giống vòi rồng cuốn qua mặt đất, chỉ còn lại phế tích rỗng tuếch.

"Tô tiên sinh?" Tiết Hách Giang lên tiếng kéo lại lực chú ý Tô Hử.

"A, xin lỗi, ta chỉ là rất bất ngờ, không nghĩ tới lại gặp mặt nhân vật như ngài ở đây." Tô Hử vội tập trung chú ý, nở nụ cười tiêu chuẩn, trả lời, "Xin hỏi ngài có chuyện gì?"


"Dưới tình huống như thế này quấy rầy ngài thật mạo muội". Mặc dù là đại minh tinh chạm tay có thể bỏng, nhưng không làm cao, dùng từ đặt câu thập phần khiêm tốn hữu lễ, "Bất quá vẫn là muốn hỏi một câu, không biết ngài hiện tại có thời gian hay không, có thể cho phép ta mời hai vị một bữa cơm đạm bạc."

"Đương nhiên là có thời gian." Tô Hử nhanh chóng gật đầu, lúc này thời gian đèn đỏ còn lại chưa tới năm giây,Tiết Hách Giang thấy thế liền nhanh chóng nói: "Kia phiền toái ngài chạy theo xe ta, chúng tôi vừa vặn đã đặt sẵn bàn tại khách sạn Lệ Hương." Thấy Tô Hử gật đầu, người ngồi xe sau vội ấn kèn thúc giục phía trước mau lăn bánh.

Đến khách sạn, Tô Hử thay Ed mua xích chó mới, dắt nó vào đại sảnh khách sạn. Lệ Hương là khách sạn quốc tế, tổng bộ đặt tại Pháp, không ít nhân vật nổi tiếng siêu sao trong ngoài nước đều thích vào ở khách sạn này. Trên quốc tế, chó săn Afghanistan là loài chó duy nhất có thể tiến vào nhà hàng năm sao, mà ở Lệ Hương khách sạn cũng không ngoại lệ, nhân viên không ngăn cản Tô Hử dẫn Ed vào khách sạn, mọi người tiến vào nhà ăn khách sạn không chút ngăn trở, tiếp theo Tiết Hách Giang tiến đến vị trí đặt trước hảo ngồi xuống.

Ed nhìn nhìn mặt đất, lại nhìn nhìn mọi người ngồi trên ghế dựa, bất mãn dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu gối Tô Hử. Tô Hử vội hỏi: "Tiết tiên sinh, ngài có để ý nếu ta để nhân viên lấy nó một cái ghế chứ?"

Tiết Hách Giang cười nói: "Đương nhiên không để ý." Liền đưa tay ý bào phục vụ tiến đến.

Nhưng Tiết Hách Giang không để ý, khách nhân trong nhà ăn để ý, thực nhanh có người để phục vụ truyền lời lại đây, cho rằng hành vi Tô Hử để chó ngồi trên ghế là nhục nhã khách, mà còn cho rằng trong phòng ăn có con chó lớn như vậy, đối với sự an toàn của họ là một tai hoạ ngầm.

Trước lý do đó Tô Hử không nói nên lời, bất quá mọ người quan niệm bất đồng, Tô Hử không muồn vì thế mà tranh chấp với người khác, liền vuốt ve cổ Ed nhẹ giọng hỏi: "Để phục vụ viên mang ngươi ra ngoài đi dạo có được không?"

Ed liếc một cái xem thường, "Ngô" một tiếng tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý, từ ghế nhảy xuống. Tô Hử đem dây giao cho phục vụ, lại lấy mấy trăm đồng làm tiền boa, nhượng phục vụ mang Ed đến hoa viên sau khách sạn dạo một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui