Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Hôm nay là ngày Hàn Diệp rời đi, trong căn chung cư trống trãi, người đưa Hàn Diệp đi chỉ có một mình Hàn Liên mà thôi.
Nhìn Hàn Diệp đứng trước mặt mình Hàn Liên có chút buồn.
Hẳn là buồn về số phận của Hàn Diệp chăng? Sẽ như thế nào khi bạn phát hiện ra những người xung quanh mình chỉ là những dãi số liệu, sau đó bạn đã tìm được một thế giới khác mà nơi đây ai cũng là một con người thực sự, nhưng vốn dĩ bạn không thuộc về nơi này.
Đến một lúc nào đó rồi bạn cũng phải rời đi mà thôi.
Hàn Diệp nhìn vẻ mặt Hàn Liên không vui vẻ lắm bản thân mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể khẽ cười một tiếng.
Y xoa đầu Hàn Diệp: “Phải sống thật tốt đó!”.
Hàn Liên gật đầu: “Vâng!”
Hàn Diệp nhấn vào một điểm trên cổ tay mình, sau đó một màn hình giả lập hiện lên trước mặt Hàn Diệp, Hàn Liên cũng nhìn thấy màn hình đó, phía trên màn hình có ghi một số liệu năng lượng, là một dãi số dài.
Hàn Diệp kiểm tra một lát các thế giới không nằm trong lộ trình của hệ thống, kiểm tra giá trị sinh mạng của mình để chắc chắn rằng bản thân có thể vượt qua lổ hỏng thời gian rồi nhấn vào nút truyền tống.
Sau đó một vòng sáng mà xanh xuất hiện dưới chân Hàn Diệp, những dãi số liệu chạy dọc theo luồn ánh sáng.
Hàn Diệp đứng trong luồn ánh sáng đó vẫy tay với Hàn Liên.
Hàn Liên cũng vẫy tay chào lại: “Anh ba, chúc anh hạnh phúc!”
Cột sáng xanh biến mất, Hàn Liên vẫn giữ nguyên tư thế chào tạm biệt nhìn căn nhà trống trãi, cốc nước trên bàn mà khi nãy Hàn Diệp rót cho cậu đang dần biến mất.
Hàn Liên đứng lại thật lâu cho đến khi báo thức vang lên nhắc cậu đã tới giờ nấu bữa trưa đem đến cho Lãnh Phong, Hàn Liên mới rời khỏi.
Hàn Liên phát hiện ngoài cậu ra thì không còn ai nhớ đến Hàn Diệp nữa, hiện tại nhà họ Hàn chỉ còn có hai người con trai và hai người con gái.
Kéo theo việc Hàn Diệp biến mất là Lí Hoài, Lục Bạch, Hoàng Phủ Tần, Úc Tử Lam dường như đều không hề tồn tại trong thế giới này nữa.
Đều khiến Hàn Liên bất ngờ hơn cả là Lãnh Thăng cũng biến mất.
Lãnh Thăng theo như cậu biết là một thực thể có linh hồn tại sao lại biến mất theo những công quân khác đó là điều đáng quan tâm.
Hàn Liên muốn điều tra thử một phen xem sao.
Nhưng hình như cậu tự đề cao mình quá rồi.
Hôm sau khi tỉnh lại Hàn Liên cũng như bao người khác không còn nhớ Hàn Diệp là ai nữa.
Có lẽ do cậu là người xuyên vào cho nên load hơi chậm hơn người khác một chút thôi.
Tuy vậy lâu lâu Hàn Liên vẫn buộc miệng gọi Hàn Ngọc Nhu là chị tư*.
Sau đó lại nghi ngờ, cứ có cảm giác vị trí trí thứ ba có tồn tại một người “anh ba”.
(* Sau khi Hàn Diệp biến mất Hàn Ngọc Nhu vốn là chị tư sẽ dồn lên thành chị ba, Hàn Ngọc Ly vốn là chị năm sẽ thành chị tư.)
Hai tuần sau.
Bức ảnh đưa cơm lúc trước vẫn còn chưa hạ nhiệt, các đại Ca Cao, tiểu Ca Cao cùng các fan cp của Hàn Liên đều đua nhau vào trang cá nhân Hàn Liên hỏi cậu khi nào thì tiếp tục nhận phim.
Hàn Liên không thể trả lời hết tất cả đành phải mở một cuộc họp báo nhỏ thông báo rằng mình sẽ không tiếp tục đóng phim nữa.
Ngay lúc các fan khóc lóc đau lòng cậu lại khẽ cười bảo: “Nhưng tôi sẽ mở một công ty giải trí.”
Các fan đang đau lòng nghe vậy lập tức hồi máu ủng hộ nhiệt liệt.
Kèm theo việc đó chính là fan cp Phi Liên của Hàn Liên chính thức bay màu, các fan nhờ vào bức ảnh nhận ra Hàn Liên đến để đưa cơm cho Lãnh Phong thế là fan cp khắp các mặt trận đồng loạt trèo tường qua nhà Phong Liên cắn đường chung.
**
Hơn một tháng sau.
Công việc ở công ty giải trí đã dần đi vào ổn định, Hàn Liên lại nhận được một lời mời gặp mặt của Aztecan vào cuối tuần.
Aztecan hẹn cậu ở thành phố N cách chổ ở của Hàn Liên không gần đi khoảng 1 tiếng xe buýt mới đến nơi.
Giờ hẹn là 10 giờ trưa.
Lãnh Phong biết cuối tuần Hàn Liên có hẹn, hắn sẽ không có bữa trưa tình yêu nên rất buồn bực, mấy ngày nay cứ bám dính lây cậu không buông, hận không thể mọc ra trên người cậu.
Hàn Liên tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều hắn.
Từ ngày Hàn Liên trở lại và biết được Lãnh Phong có bệnh đau dạ dày trong người cậu đã tìm hết mọi cách khắc phục căn bệnh này cho hắn.
Đến hiện tại Lãnh Phong đã có thể ăn cay và uống rượu lại bình thường nhưng mà phải tiết chế ít nhiều.
**
Dạo gần đây Lãnh Phong dường như rất bận, toàn đi sớm về trễ.
Lúc trước hận không thể dính lấy cậu, hiện tại sáng lúc Hàn Liên mở mắt đã chẳng thấy người đâu, tối lúc chuẩn bị ngủ mới thấy người trở về, Hàn Liên sâu sắc cảm thấy Lãnh Phong có thể là đang có gì đó dấu mình.
Cực kì đáng nghi.
Tối đó Hàn Liên rốt cuộc nhịn không nổi nữa hỏi Lãnh Phong: “Mấy ngày nay rốt cuộc anh đang làm gì thế? Bận vậy sao?”
Lãnh Phong gật đầu răm rắp: “Tất nhiên rồi, bận quá trời bận luôn.”
Hàn Liên híp mắt: “Thật sao? Vậy mai đưa em theo em giúp anh.”
Nghe thấy lời này của Hàn Liên, Lãnh Phong hơi cứng người lại.
Hắn nói: “Sao được chứ? Không phải mai em có hẹn với bạn sao? Em cứ đi đi, không sao đâu.”
Thái độ này của Lãnh Phong càng khiến Hàn Liên nghi ngờ hơn.
Chỉ là mai có hẹn không thể đi với Lãnh Phong được, chậc thôi vội để hôm khác cũng không sao.
Nghĩ vậy Hàn Liên nhắm mắt ngủ.
Lãnh Phong nhận thấy người trong lòng ngủ say rồi mới thở phào một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...