Bạch hạc chớp mắt, do dự một chút, vẫn là lựa chọn nói thật: "Hôm nay ta ăn một thứ gọi là quả ớt, mùi vị rất kì lạ, làm ta cay khóc.
"Người áo trắng ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới là tình huống như vậy.
Sửng sốt chốc lát, hắn mới bất đắc dĩ cười lên: "Vậy ngươi không sao chứ?"Bạch hạc lắc đầu, dải lụa đỏ trên đầu cũng hất theo một cái: "Không sao không sao, thức ăn mà người phàm có thể ăn, ta làm sao có thể có chuyện.
"Nó nhấn mạnh: "Ta chỉ là ăn không quen mà thôi!"Người áo trắng nhìn tiểu hạc hoạt bát, như có điều suy nghĩ: "Là hôm qua ngươi nói, vị đệ tử mới đó cho ngươi ăn?"Bạch hạc gật đầu, không quên trọng điểm: "Cá nàng nướng ăn rất ngon, còn ngon hơn lá cây của cây Bích Lạc!"Người áo trắng buồn cười: "Đây chính là nguyên nhân ngươi lãng phí cây Bích Lạc của ta thành bộ dáng kia?"Bạch hạc chột dạ: "Cũng, cũng không có rất lãng phí, chỉ ăn mấy nhánh cây mà thôi.
"Vừa mới dứt lời, đầu của nó đã bị gõ hai cái không nặng không nhẹ.
Bạch hạc che đầu, nghe người bên cạnh ôn hòa nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.
"Bạch hạc chuẩn bị đi, nghĩ một chút lại quay đầu lớn tiếng nói: "Chân quân, ngày mai ta sẽ mang cá nướng về cho ngài ăn! Thật sự ăn rất ngon!"Nói xong nó cũng không đợi người áo trắng trả lời, chạy ra ngoài như gió, chớp mắt đã không tìm được bóng người.
*Buổi sáng ngày thứ hai, Giang Ngư thu được niềm vui lớn.
Linh thảo của nàng chín rồi.
Cây thành thục là linh thảo cấp 1, linh thảo thành thục và linh thảo chưa thành thục có khác biệt rõ ràng, Giang Ngư có thể dễ dàng cảm giác được, linh khí quanh quẩn quanh thân của mấy cây linh thảo cấp 1 này, đã đạt đến trạng thái hoàn toàn hợp nhất.
Nàng cầm xẻng nhỏ chuyên dùng để đào linh thảo, bắt đầu vui vẻ thu hoạch.
Thú vui lớn nhất khi làm ruộng, chính là vào lúc này.
Lúc Bạch hạc tới, Giang Ngư gần như đã thu hoạch xong mấy khối linh điền.
Thấy nó không sao, Giang Ngư cũng yên tâm rồi.
Mỗi loại linh thảo nàng đều giữ lại một chút, vẫy tay với nó: "Tiểu Bạch, linh thảo của ta chín rồi.
Ngươi xem ngươi thích ăn cái nào, ta sẽ giữ lại cho ngươi.
"Bạch hạc đứng ở ranh giới của kết giới, nhìn Giang Ngư tay phải nâng xẻng nhỏ, tay trái xách một cái túi, đang khom người đào từng bụi linh thảo ra, bỏ vào trong túi.
Động tác cẩn thận lại thuần thục.
Nó không hiểu lắm, loại chuyện này cũng không khó, con rối cũng có thể làm.
Tại sao nàng phải đích thân chạm vào, còn có vẻ vui như vậy.
Không phải nàng nói mình rất lười sao?Đáng tiếc nó không có nói ra lời này, nếu không Giang Ngư sẽ nói cho nó: Đứa trẻ ngốc, lười, chỉ là đối với chuyện mình không thích mà thôi.
Một khắc sau, Giang Ngư động thủ kéo Bạch hạc vào trong kết giới.
Bạch hạc lập tức không có tâm tình suy nghĩ tại sao Giang Ngư lại đích thân làm chuyện này.
Thật, thật thơm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...