Giang Ngư còn muốn thử xem liệu mình có thể hóa ra một con rồng nhỏ tới làm mưa hay không, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất ngầu, đáng tiếc là trước mắt nàng không thể tạo ra một ảo ảnh linh lực phức tạp như vậy.
Chơi trò tạo mưa vui vẻ xong, Giang Ngư lấy ra lục lạc Từ Hoa đưa, nhẹ nhàng lay động hai cái.
Chỉ chốc lát, một thân ảnh màu xám từ trong không trung bay nhanh đến, dừng ở khoảng đất trống bên cạnh nàng.
Hôi Ưng đứng trên mặt đất, thân thể còn cao hơn so với Giang Ngư, cúi đầu nhìn nàng.
“Chào Tật Phong nha!” Giang Ngư nhớ rõ tên của nó, cùng nó chào hỏi.
Hôi Ưng nhẹ nhàng kêu một tiếng, xem như đáp lại.
Nó chỉ là linh thú cấp thấp, cũng không thể mở miệng nói chuyện như Kim Sí trưởng lão.
Giang Ngư lấy ra một gốc linh thảo, đưa cho nó: “Ta muốn ngươi chở ta đi dạo một vòng phụ cận ở Linh Thảo Viên, thuận tiện bái phỏng hàng xóm gần đây, có thể chứ?”Nàng muốn mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, nhưng không biết mua ở chỗ nào vậy nên tốt nhất là tìm người nào đó dò hỏi.
Tật Phong kêu một tiếng, không ngậm lấy linh thảo trong tay nàng mà hướng về phía linh điền kêu lên.
“Ngươi muốn linh thảo ở đó sao?” Giang Ngư thần kỳ mà đọc hiểu ý tứ của nó, lắc đầu, “Cái kia không được, chờ trồng xong ta lại đưa ngươi hai gốc, được không?”Hôi Ưng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đi đến trước bụi hoa màu tím bên cạnh sân, cúi đầu mổ đóa hoa, nuốt xuống.
Nó trở lại bên cạnh Giang Ngư, lại kêu một tiếng, lúc này trong thanh âm rõ ràng đã nhiều thêm một phân nhảy nhót, hiển nhiên là nó đã vừa lòng.
Giang Ngư lại lần nữa hiểu ý của nó: “Ngươi muốn lấy cái đó xem như thù lao?”Thấy Hôi Ưng gật đầu, Giang Ngư quay đầu nhìn một cái đã nhìn thấy bụi hoa đồ sộ hoa, nàng tùy tiện duỗi tay hái thêm mấy đóa hoa, đưa cho nó: “Cho ngươi.
”Hôi Ưng cũng không khách khí, nuốt trọn bông hoa trên tay nàng xuống, ăn xong lúc sau, nó cao hứng dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của Giang Ngư.
Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay khiến Giang Ngư nở nụ cười, nàng bò lên trên lưng Hôi Ưng, Tật Phong không lập tức cất cánh, còn quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Giang Ngư sờ lông chim của nó: “Ta ngồi ổn rồi.
” Tật Phong mới hai cánh mở ra, mang theo nàng thuận gió bay lên.
Phong cảnh phía dưới Giang Ngư đã nhìn thấy ngày hôm qua, có điều phong cảnh như thế này nàng cảm thấy sợ là mình xem cả đời cũng không chán.
Tật Phong bay không nhanh lắm, cũng không có bố trí kết giới chắn gió, Giang Ngư cảm nhận rất rõ ràng được hơi lạnh từ tứ phương áp đến, thổi qua cơ thể mình.
Loại cảm giác này thật sự tuyệt vời, chẳng trách nhân loại tự cổ chí kim đều khao khát bầu trời và bay bổng.
Giang Ngư đang thất thần, Hôi Ưng dưới thân bỗng nhiên kêu một tiếng, mang theo nàng đáp xuống dừng trên mặt đất.
Nơi này là một rừng cây ăn quả, loại cây này Giang Ngư chưa bao giờ gặp qua, cây ăn quả cao tới trăm mét, quả tròn màu vàng nhạt.
Hôi Ưng thấy Giang Ngư ngửa đầu nhìn không chút động tĩnh, dùng cánh đẩy đẩy nàng, lại hướng về phía cây ăn quả kêu hai tiếng.
Giang Ngư đã hiểu ý nó: “Ngươi muốn ta hái trái cây?”Hôi Ưng gật đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...