Xuyên Thư Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng


Lệ Bắc Tiêu nắm chặt điện thoại.


Cậu bé vịn vào cầu thang đứng dậy, bước lên bậc thang, nhìn ngang tầm mắt với Giang Cẩn.


Đôi mắt đen láy như hai viên bi tỏ rõ sự ghê tởm và căm hận, đôi môi nhỏ tỏ vẻ bướng bỉnh: "Tôi không đưa!"

Cậu bé nói xong, thấy Giang Cẩn giơ tay lên.


Cậu bé hoàn toàn theo bản năng, rụt cổ lại, nhắm mắt cam chịu, chờ đợi sự đánh đập như cuồng phong bão táp sẽ đến với mình.


Một phút đã trôi qua, cậu bé không cảm nhận thấy cơn đau như tưởng tượng.


Lệ Bắc Tiêu kinh ngạc, hơi hé mắt ra thì nhìn thấy Giang Cẩn đang khoanh tay trước ngực, nhìn cậu bé với nụ cười nửa miệng.


"Sợ bị đánh à?" Giang Cẩn nhếch môi, "Nếu sợ như vậy thì sao cứ chống đối với mẹ hả?"

Lệ Bắc Tiêu cảm thấy nhục nhã khi bị trêu chọc kiểu này, cậu bé nghiến chặt quai hàm nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà cứ đánh đi, tôi không sợ!"

Giang Cẩn duỗi tay ra, lạnh lùng nói: "Nói lần nữa xem, mau đưa ra đây.


"

"Tôi không đưa, có đánh chết tôi cũng không đưa.

"

Trong mắt cậu nhóc tràn đầy sự căm hận, giữ lưng đứng thẳng, cơ thể nhỏ bé đó như có năng lực hủy diệt mọi thứ.


Quả thật, cậu bé này đúng là có khả năng như vậy.


Lệ Bắc Tiêu của 15 năm sau, đã dựa vào khả năng bản thân trở thành một con ác quỷ đáng sợ của cả Vân Thành này.


Cô mơ hồ nhớ rằng có ít nhất mười mạng sống chết dưới tay Lệ Bắc Tiêu!

Một nhân vật phản diện hàng đầu như vậy, phải nên tiêu diệt ngay từ lúc nó chưa làm nên trò trống gì.


Giang Cẩn giật mình khi ý nghĩ khủng khiếp này xuất hiện trong đầu cô.


Cô ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, thản nhiên nói: "Chắc là vừa rồi đã chụp được ảnh của mẹ và Lâm Dật Trì phải không, con định giữ những bức ảnh đó để làm gì?"


Lệ Bắc Tiêu quay đầu lại: "Không liên quan đến bà!"

Giang Cẩn nghịch nghịch ngón tay và bật cười: "Mẹ đoán là con có hai mục đích, một là chờ cha của con tỉnh lại sau đó sẽ cho cha con biết đã bị cắm sừng.

Còn lại là lấy đi cho ông nội con xem, ông cụ đã già rồi, lại mắc bệnh tim và cao huyết áp, con nói xem nếu ông nội biết được con dâu của mình dang díu với một gã đàn ông khác thì có bị tức đến nhập viện không?"

Sắc mặt Lệ Bắc Tiêu tái nhợt, sau đó tức giận nói: "Không được trù ông nội tôi!"

"Mẹ chỉ nói bằng lời nói thôi còn con thì lại thật sự muốn hại chết ông nội.

" Giang Cẩn lạnh lùng nói: "Nếu con không tin lời mẹ nói thì cứ đem những bức ảnh vừa rồi gửi cho ông nội đi, chúng ta sẽ cùng chờ xem thế nào.

"

Lệ Bắc Tiêu siết chặt ngón tay, điện thoại gần như bị cậu bé bóp nát.


"Ngoan nào, đưa điện thoại đây, mẹ sẽ xóa giúp cho.

"

Cô không muốn sau này bị con trai ruột của mình tung tin ngoại tình, càng không muốn dính dáng gì đến tên cặn bã Lâm Dật Trì đó!

Giang Cẩn nở nụ cười như một con cáo, thành công lấy được điện thoại.


Cô bấm vào album ảnh trên điện thoại, nhìn thấy vài bộ ảnh của cô và Lâm Dật Trì.


Góc chụp rất tráo trở, trông như thể cô và Lâm Dật Trì đang ôm hôn nhau vậy!

Thằng nhóc chết tiệt này, có ý muốn hại chết cô mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận