Xuyên Thư Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Nếu là trước đây, chẳng phải chúng sẽ bị trói bằng dây thừng, đánh đập dã man rồi nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm sao?
Giờ đây người phụ nữ này lại đòi sống đòi chết, khóc lóc than khổ, chẳng giống phong cách của người phụ nữ này chút nào!
Lông mày Lệ Bắc Tiêu giật giật.
Cậu bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh đập dã man, sao người phụ nữ này lại không hành động như bình thường?
Ba ngày trước, sau khi cậu bé đẩy người phụ nữ này xuống hồ bơi thì người phụ nữ này cũng không làm gì để trả thù lại!
Cậu bé mơ hồ cảm thấy ở người phụ nữ này dường như có điều gì đó không giống với trước đây.
Giang Cẩn vừa khóc vừa quan sát vẻ mặt của hai đứa nhỏ.
Khi nhìn thấy thái độ của chúng thì cô càng tức giận hơn.
Cô khóc đến vậy, sao hai thằng nhãi con này lại chẳng có chút phản ứng nào cả!
"Nếu hai đứa không muốn gặp mẹ đến vậy thì mẹ sẽ đi, mẹ đi là được chứ gì!" Cô che mặt, tỏ vẻ đáng thương nói: "Mẹ ly hôn với người cha như xác chết đó của các con cho rồi, mẹ sẽ dọn ra ngoài, như vậy là vừa lòng vừa dạ các con rồi chứ!"
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, không ngờ đứng không vững, đập đầu vào bàn trà.
Bàn trà bằng đá cẩm thạch cứng, khiến đầu cô lập tức sưng đỏ.
Giang Cẩn: "! "
Mẹ kiếp!
Tại sao cô lại xui xẻo như vậy!
Lần này thực sự là tức đến phát khóc!
Khóe miệng Lệ Tây Kham giật giật.
Tại sao tự dưng thấy người phụ nữ này lại đáng thương như vậy!
"Ông nội tuyệt đối không đồng ý ly hôn.
" Lệ Bắc Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này là lỗi của tôi, bà muốn đánh thế nào cũng được, tôi chịu hết!"
Lệ Tây Kham đút hai tay vào túi quần jean: "Nhốt vào phòng tối hay phạt quỳ cái nào cũng được.
"
Hai thằng nhãi con này quá kiêu ngạo!
Nhìn thái độ này, có giống như đang nhận lỗi không?
Tuy nhiên, cô đã biết được điểm yếu của hai thằng nhãi con này, có lẽ chúng sợ cô đòi ly hôn sẽ khiến ông cụ giận quá ngã bệnh.
Như vậy thì dễ xử lý hơn.
Cô hừ lạnh: "Qua đây dìu mẹ nào.
"
Hai đứa nhỏ cùng lúc khịt mũi, sau đó miễn cưỡng bước tới giúp cô một tay.
Giang Cẩn cuối cùng cũng cảm thấy mình đã giành lại thắng lợi, hơi hít thở cũng trở nên đều đặn hơn.
Cô dựa vào ghế sô pha, lạnh lùng ra lệnh: "Mỗi đứa rót một ly nước đến xin lỗi mẹ.
"
Lệ Tây Kham nắm chặt nắm đấm: "Bà đừng có quá đáng!"
"Cái gì, như vậy mà không chịu nổi rồi à?" Giang Cẩn lạnh lùng nhìn cậu bé, "Thôi vậy, tốt nhất là mẹ nên nói với ông cụ về chuyện ly hôn, dù sao mẹ cũng không sống được trong căn nhà này nữa!"
Lệ Tây Kham: "! "
Thật khó chịu khi bắt cậu bé phải cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình.
Người phụ nữ này cứ việc đánh cậu bé một trận thì hơn!
Thôi vậy, dù sao người phụ nữ này cũng mình mà bị chuột và gián cắn, nếu chuyện này đến tai ông nội thì cậu bé sẽ bị lột da mất!
Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Bắc Tiêu đột nhiên vang lên, cậu bé nhìn nội dung trong email, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Giang Cẩn: "Ba ngày nay bà thật sự là nằm trong bệnh viện sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...