Xuyên Thư 70 Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Tàn Tật


Vương Quế Hoa này cũng không phải người lạ, tính ra bọn họ còn là họ hàng ấy chứ.

Con dâu thứ hai nhà bác cả của Cố Trường Lâm, cũng tức là chị dâu họ của cô là con gái của thím Quế Hoa.

“Được chứ được chứ.


Vương Quế Hoa thầm nghĩ, may đồ cho Trường Sâm với Trường Nguyệt thì có thể tốn bao nhiêu bông chứ!
Nhiều lắm chỉ gần 2kg thôi, mỗi tháng Trường Lâm đều gửi tiền với phiếu về, phiếu bông nhà họ không thể chỉ có mấy ký được.

Từ Thanh Lê và Vương Quế Hoa nói chuyện rôm rả.

Đường Uyển Như nhìn chằm chằm vào bóng lưng Từ Thanh Lê, nhếch môi cười khẩy một tiếng rồi nói: “Từ Thanh Lê, cô đắc ý không được lâu nữa đâu.


Đương nhiên, Từ Thanh Lê không nghe thấy câu này.

Bởi vì bây giờ cô đang nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Một giây trước, thím Quế Hoa của cô đã bắt được một con chí ở trên đầu, bỏ vào trong miệng cắn chết!
Cắn chết!
Từ Thanh Lê mở to hai mắt, không ngồi vững nên ngã nhào từ trên xe bò xuống.


“Trời ơi, sao cháu lại ngã xuống thế này! Không sao chứ!”
Thấy vậy, Vương Quế Hoa vội nhảy xuống xe muốn đỡ lấy cô.

Xe bò đi rất chậm, Từ Thanh Lê ngã xuống chỉ hơi ê mông chứ không có chuyện gì khác.

Cô vội bò dậy, tỏ vẻ mình không sao.

“Cháu thật là, phải ngồi vững vào chứ!”
Ông Lưu đánh xe bò cũng dừng lại.

“Mau leo lên xe đi! Ngồi vững một chút.


Ông Lưu nói với hai người.

“Cháu tê chân quá nên xuống đi bộ một lát.


Từ Thanh Lê xua xua tay.

Lúc này Từ Thanh Lê xem như sụp đổ hoàn toàn, xem tiểu thuyết niên đại biết bao nhiêu năm, trong đó kể đủ thứ chuyện, nhưng không nói đến việc thời đại này đa phần mọi người đều có chí!
Chí sẽ lây đấy!!!

Vừa rồi cô và thím Quế Hoa chụm đầu nói chuyện lâu như thế, chắc chắn đã có chí nhảy sang đầu cô rồi!
Vừa nghĩ tới chuyện có chí trên đầu, Từ Thanh Lê đã nổi hết cả da gà!
Đáng sợ quá, đáng sợ quá!
[Ký chủ cứ yên tâm, trên đầu cô không có chí đâu.

]
[Tôi vừa kiểm tra rồi, trên người cô không có dị vật gì cả.

]
Hệ thống lên tiếng.

“Thật ư?”
Nghe hệ thống nói vậy, Từ Thanh Lê cũng thở phào một hơi.

Nguyên chủ sạch sẽ gọn gàng, trên đầu không có chí, nhưng thứ này không phải chỉ cần sạch sẽ là được.

Tới nhà người khác ngủ một giấc cũng sẽ bị lây.

Cũng không biết hai đứa bé ở nhà có chí hay không, thỉnh thoảng hai đứa bé lại chạy tới nhà bác cả chơi, nhà bác cả đông người đông trẻ con, tình trạng vệ sinh cũng không ổn lắm, lại thêm thời buổi này đa phần mỗi nhà đều có chí…
Từ Thanh Lê cảm thấy về nhà phải kiểm tra thử mới được.

Nhưng mặc kệ thời buổi này thế nào đi nữa, nhà người ta có chí hay không, chứ nhà bọn họ tuyệt đối không thể có, dù có cô cũng phải diệt cho bằng sạch.

Từ Thanh Lê không chịu nổi thứ kia!
Từ đại đội bọn họ đi tới huyện phải hơn 2 giờ, Từ Thanh Lê không muốn cuốc bộ lên huyện, nên đi một hồi lại lọ mọ leo lên ngồi xe bò.

Chẳng qua cô không dám chụm đầu buôn chuyện với thím Quế Hoa nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận