Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
“Giáo chủ, Vũ Văn Thích đã lâu không thấy xuất hiện ở Hoài An Môn !”
“Thật không ? Hắn chắc là đi chiêu mộ người tài rồi”
“Vũ Văn Thiều Li cũng không thấy, bọn họ không phải là có âm mưu gì chứ”
“Âm mưu thì chắc chắn có rồi, ngươi phân phó người tăng cường phòng vệ. Còn nữa phải nghiêm khắc với những người lên xuống núi, nếu phát hiện có người lén lén lút lút, lập tức giết chết !”
“Dạ, giáo chủ” Hà Lẫm lui xuống.
Tôi nhấc li trà ở trên bàn lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Vũ Văn Thích, ngươi còn muốn ở trước mặt ta làm chuyện quỷ gì nữa !
Đúng lúc này, trong người như có một sức nóng truyền khắp toàn thân. Tôi sững người lại, phát hiện viên Hắc ám linh ngọc đã lâu không để ý tới. Tôi hạ ly trà xuống. Tháo nó ra. Nó từng đợt từng đợt phát ra sức nóng. Tôi thầm nghĩ, có chuyện gì vậy ?
“Cái này gọi là Hắc ám linh ngọc, ngươi đeo nó có thể giải độc cũng có thể tăng cường nội công” Lời của Minh Sát lởn vởn bên tai tôi.
Hiện tại tôi không luyện nội công, nhưng lúc luyện nội công cũng không phát nóng như vậy, lẽ nào là giải độc ?
Tôi cẩn thận quan sát li trà. Hừ lạnh một tiếng. Vũ Văn Thích, đây chính là âm mưu của ngươi sao ?
Trên võ lâm đã phân thành hai phái, một là xem Hoài An Môn là dẫn đầu của chính phái, một là Ma giáo dẫn đầu tà phái. Còn có mười chín môn phái giữ thái độ quan sát, không tham gia vào trận chính tà phân tranh.
Hà Lẫm mỗi ngày đều đem những việc lớn trong võ lâm bẩm báo với tôi, để tôi hiểu rõ tình thế.
“Phía Võ Đang đã biểu hiện rõ ràng là ủng hộ Hoài An Môn. Đại phái tương đối có khả năng răn đe đều tập trung về phía Hoài An Môn”
“Bọn họ luôn tự cho là chính phái, tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải ủng hộ Hoài An Môn” Tôi lại hớp một ngụm trà, Hắc ám linh ngọc lại phát ra sức nóng. “Hủy diệt Thiếu Lâm, Côn Lôn và Mộ Dung Sơn trang đã khiến bọn họ khiếp đảm rồi, chúng ta tạm thời có thể không cần giải quyết bọn họ”.
“Hà Lẫm, ngươi phân phó xuống sau này đều chuẩn bị nước trong cho ta, trà cũng cứ đem tới”
Hà Lẫm gật đầu, không có nghi ngờ gì.
“Lâm Hiến Thường đâu ?” Tôi thăm dò hỏi.
Hà Lẫm đột ngột ngẩng đầu lên, lúng túng nói, “Không biết…” Thần sắc hắn trở nên khẩn trương.
Trong lòng tôi nghi ngờ. “Có phải hắn vẫn còn ở đây không ?”
Hà Lẫm mím môi, hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đột nhiên quỳ xuống, “Giáo chủ thứ tội ! Lâm hộ pháp lại cầu thuộc hạ, thuộc hạ chỉ đành lưu hắn lại ! Thuộc hạ…”
“Hà trưởng lão không cần khẩn trương, đã giữ hắn lại, thì cứ để hắn tiếp tục ở lại đây. Ngươi đừng nói với hắn ta đã biết” Hà Lẫm dập đầu một cái, “Tạ Giáo chủ !”
“Hà trưởng lão đứng dậy đi, không còn gì nữa thì ngươi lui ra đi”
“Dạ, Giáo chủ…” Hà Lẫm như trút được gánh nặng trong lòng đi ra, đóng cửa lại.
Lâm Hiến Thường, rốt cuộc ngươi là người thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...