Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Tôi nhẹ nhàng lướt qua rừng cây, bay về hướng mộ phần của nghĩa mẫu.
Bia mộ trải qua từng đợt gió thổi, ngày ngày phơi nắng đã nhuốm một tầng rêu xanh. Trên nấm mồ cũng đã mọc đầy cỏ dại. Tôi không nhổ đi, chỉ là đứng dưới ánh trăng nhìn chăm chú vào mộ. Nghĩa mẫu rất thích thiên nhiên, bà đã cùng với đất hợp thành một thể, mãi mãi ở lại bên cạnh Khúc trang của bà. Vì bà, tôi sẽ không gây phiền phức cho Khúc trang nữa. Trừ phi bọn họ đến tìm tôi.
“Cô nương quả nhiên quay lại đây” Phía sau có người bước ra.
“Ngươi là ai ?” Tôi không quay đầu lại.
“Tại hạ Thiều Li” Y rất sảng khoái nói ra tên của mình.
Tôi xoay người, mắt không lưu chuyển nhìn y. Là thiếu niên áo xanh mang kiếm đó.
“Ngươi là người lần trước nói “Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp”” Tôi nhàn nhạt hỏi.
“Đúng, chính là tại hạ. Thực ra tại hạ biết cô nương đã từng uống trà ở cùng một tửu điếm với ta. Lúc đó cô nương mang khăn che mặt, chỉ để lại một đôi mắt thanh khiết. Ta luôn nhớ mãi đôi mắt của cô nương”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào bóng đêm.
“Hôn lễ của Khúc trang hôm đó ta hiểu lầm cô nương, lần này đặc biệt xin lỗi cô nương” Hắn vô cùng thành khẩn nói.
“Không cần đâu. Ta không để trong lòng”
Từ trên mặt đất ở một nơi xa bắn ra một chùm ánh sáng lên trời, phát ra một tiếng “chíu”. Ánh sáng màu đỏ chiếu sáng cả bầu trời. Sắc mặt Thiều Li thay đổi, “Tại hạ phải rời khỏi đây rồi, mạo muội hỏi phương danh của cô nương”
Tôi lạnh nhạt cười : “Ta tên Mộ Thiên Vẫn”
Hắn vẫn không có biểu hiện gì kì lạ nhìn tôi cười : “Vậy ta đi đây”
Khinh công của hắn cũng rất tốt, chỉ trong chốc lát đã không còn trên đỉnh núi. Tôi thầm nghĩ.
Thiều Li ?
Tôi mang theo kiếm đi trên đường, định tìm một tửu quán ăn cơm. Bời vì nhiều người chỉ nghe nói tới “Bạch y Tu La”, mà chưa chính mắt nhìn thấy, thậm chí cả tên cũng không biết, cho nên tôi cũng không quá lo lắng. Người mặc áo trắng trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều.
Tôi vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy có người đang thì thào nói chuyện.
“Đã biết chưa ? Mộ Dung Nhị công tử sắp thành thân !”
“Thật không ? Với ai vậy ?”
“Nghe nói là Cung chủ Tụy Linh Cung Lệnh Thục Thiên ! Hình như cũng là một mỹ nhân.”
“Sao Mộ Dung Sơn trang lại cùng với Tụy Linh Cung liên kết với nhau chứ ?”
“Cái này thì ta không rõ. Có lẽ Mộ Dung trang chủ chuẩn bị sau đại hôn của Nhị công tử đem chức Trang chủ truyền lại cho y”
“Chẳng phải Mộ Dung Sở cùng với “Bạch y Tu La” có quan hệ sao ?”
“Ta cũng không biết, có điều ta đoán “Bạch y Tu La” nói không chừng sẽ đi náo Mộ Dung Sơn trang. Cho nên Mộ Dung trang chủ mới hạ lệnh hôn lễ bí mật cử hành. Hôm đó sau đại hôn của Khúc trang Mộ Dung trang chủ đã mắng Nhị công tử rất lâu”
“Ha ha, cái đó là đương nhiên rồi. Ta nghe bằng hữu ở Giang Bắc nói, ở đó mười năm trước Hoài An Môn sau một thời hiển hách lại biến mất không tung tích dường như đã quay trở lại rồi. Rất nhiều người của Hoài An Môn danh trấn một thời lúc đó đến bây giờ vẫn có thể nhìn thấy”
“Nếu quay trở lại thì tốt quá, “Bạch y Tu La” đáng sợ như vậy, ngoài trừ Hoài An Môn tạm thời còn có ai có thể khống chế được chứ ! Rất nhiều vị tiền bối hoài nghi “Bạch y Tu La” có quan hệ với Minh Sát trong trận đại chiến Giang Hoài mười năm trước !”
“Trần lão đầu ! Ngươi nhỏ tiếng một chút đi ! Minh…Tên của hắn mà ngươi cũng có thể gọi ra sao ? Coi chừng ngươi chết lúc nào cũng không biết đó !”
“Phải phải…Ta quên mất…”
Tôi không để ý họ nói gì tiếp nữa, tôi rơi vào trầm tư, mười năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ? Minh Sát mười năm trước mười sáu tuổi, y lúc mười sáu tuổi rốt cuộc đã có chuyện gì ? Đại chiến Giang Hoài là sao chứ ?
Tôi cười lạnh một tiếng, trước hết không quan tâm chuyện này, trước tiên tôi phải phá nát hôn lễ giữa Lệnh Thục Thiên và Mộ Dung Sở rồi hãy nói tiếp !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...