Đi một ngày cũng đã đến cổng thành.
Hôm nay cổng thành rất đông đúc từng đoàn người xếp hàng để qua thành, ai nấy đều bị quan binh kiểm tra.
Cho đến khi đoàn người của Lục Cẩm Khanh đi tới cũng bị quan binh chặn lại hỏi.
Lục Cẩm Khanh liền nói:"Nương tử ta bị bệnh nặng, nghe nói trong thành có đại phu tốt nên muốn vào thành chữa trị cho nàng ấy."
Bọn quan binh nhìn tôi, tôi tất nhiên tựa đầu vào lòng hắn, gương mặt tỏ ra đau khổ mệt mỏi.
Cái tên này, muốn diễn thì cũng phải nói trước chứ?
"Đại phu giỏi, là đại phu nào?" - Bọn quan binh hỏi.
"Là Hứa đại phu, ngài ấy nổi tiếng là trị được bách bệnh tại kinh thành." - Tiểu Mãn nhanh miệng đáp.
Đúng là trong kinh thành có một vị Hứa đại phu, bọn quan binh liền không nghi ngờ mà cho năm người bọn họ qua.
Tôi nhìn thấy một số người đã bị bắt giam lại, bọn họ luôn miệng kêu oan ức.
Bọn người Lục Cẩm Khanh có lẽ cũng không phải người tốt.
"Tiểu mỹ nhân, còn muốn tựa đến khi nào?"
Lúc này tôi mới nhận ra tôi vẫn còn tựa vào ngực Lục Cẩm Khanh, hai tay vẫn bám lấy khủy tay hắn đầy tình tứ.
"Ơ…"
Tôi lập tức buông hắn ra.
"Lục Cẩm Khanh, đã đến kinh thành rồi.
Ta và ngài xem như không ai nợ ai, cáo từ."
Lục Cẩm Khanh gật đầu:"Cáo từ."
Bọn họ trông rất vội, cũng nhanh chóng rời đi.
Tôi và Tiểu Mãn đứng giữa kinh thành rộng lớn, đây liệu có phải cuộc sống tôi muốn hay không, tôi có chút nhớ nhung Trương Tử Ngôn.
Lúc này, một toáng binh lính ngồi trên lưng ngựa, đang tháp tùng một cô nương ngồi trên xe ngựa trong vô cùng nguy nga tráng lệ.
"Công chúa, là Nhị công chúa, nàng ta chuẩn bị liên hôn với thái tử nước Chiêm.
Đây là lễ diễu hành, để Nhị công chúa ngắm nhìn kinh thành lần cuối trước khi xuất giá."
Là tỷ tỷ của Triệu Mỹ Nhi.
Trong kí ức của Triệu Mỹ Nhi, vị tỷ tỷ này chính là người chuyên bày trò ức hiếp cô công chúa nhỏ.
Liên hôn với thái tử nước Chiêm, chẳng phải là muốn đưa con gái đi cầu hòa.
Tôi dùng một tấm khăn che mặt đi, sợ bị người ta nhận ra.
Một lúc sau, ba người mặc y phục quen mắt, chỉ là che đi gương mặt bằng một tấm vải đen.
Bọn họ muốn bắt cóc Nhị công chúa?
Không liên quan đến tôi.
Binh lính vung gươm về phía ba người đang chặn đường Nhị công chúa.
Tôi mãn nhãn được một màn chiến đấu của các cao thủ.
Binh lính tuy đông nhưng không thể đấu lại ba người họ.
Từ phía xa, một toáng binh linh kéo đến, dẫn đầu là Tô Tử Khiêm.
"Công chúa, là Tô thị vệ."
"Ta thấy rồi."
"Tô thị vệ tới rồi, nhị công chúa được cứu rồi."
Tôi và Tiểu Mãn trốn sau một sập bán hàng bên đường.
Lúc này ba người nhà Lục Cẩm Khanh có hơi thất thế, vì quân binh của Tô Tử Khiêm đại đa số đều là cao thủ.
Cho đến khi quân binh bao vây tứ phương, có lẽ Lục Cẩm Khanh chắc chắn sẽ khó thoát.
"Công chúa, Tô thị vệ giỏi quá."
"Giỏi thì cũng là ca ca của Tô Hinh Dư, ta khinh." - Tôi ghét bỏ đáp.
Bên ngoài, Tô Tử Khiêm vương thanh gươm sắt nhọn về phía Lục Cẩm Khanh, hắn ta đứng dưới ánh nắng buổi trưa, nhìn hắn giống như một bức tranh oai hùng.
"Tiểu Mãn, muội ở yên ở đây… dù có xảy ra chuyện gì cũng không được làm loạn hiểu không?"
Tiểu Mãn ôm lấy ống tay áo tôi nói:"Công chúa, người muốn làm gì… bên ngoài nguy hiểm lắm."
Lục Cẩm Khanh kia với tôi là không quen không biết, hắn ta đã từng cứu mạng tôi, nói không ai nợ ai cũng chỉ là câu cửa miệng… nợ ơn cứu mang kia sao có thể thấy chết không cứu.
"Tô thị vệ, cứu ta với."
Tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to.
Lúc này Tô Tử Khiêm dời mắt về hướng tôi có chút kinh ngạc.
Ánh mắt tôi nhìn hắn cầu cứu.
Đúng như tôi đoán, Tô Tử Khiêm buông gươm đi về phía tôi.
Lúc này, Lục Cẩm Khanh đã nhận ra tôi, tôi cũng nhìn về phía hắn ra hiệu cho hắn hành động đi.
Lúc tôi chạy về phía Tô Tử Khiêm liền cố tình chạy theo hướng của Lục Cẩm Khanh đang đứng.
"Công chúa, cẩn thận." - Tô Tử Khiêm muốn chạy đến gần tôi, nhưng tôi đã nằm gọn trong vòng tay của Lục Cẩm Khanh.
Lục Cẩm Khanh không dùng dao, hắn ta dùng tay đặt lên cổ tôi không dùng sức nhưng nhìn bên ngoài như là hắn muốn bóp gãy tôi đến nơi.
"Thì ra tiểu mỹ nhân nàng lại là công chúa Triệu quốc." - Hắn nói rất nhỏ vào tai tôi:"Lá gan thật lớn, không sợ ta giết chết nàng như người ngồi trong kiệu kia."
"Ta đang giúp ngài đó, ta không biết vì sao ngài muốn giết Triệu Ngọc Dung nhưng vì ngài đã cứu ta nên ta không thể thấy chết không cứu."
"Được, nếu nàng cứu thoát được ta… sau này cho nàng làm đại nương tử."
ĐẠI NƯƠNG TỬ CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI.
Tôi muốn mắng nhưng lúc này Tô Tử Khiêm đã đến gần nên tôi liền thu lại nét mặt tức giận mà bày ra một vẻ yếu đuối.
"Tô thị vệ, cứu ta với."
Bên trên kiệu phượng, Nhị công chúa Triệu Ngọc Dung bước ra nhìn tôi đang bị bắt thì ánh mắt nàng ta lộ một nét cười.
Đúng là đồ độc ác.
"Tô thị vệ, mau bắt thích khách đi, nhà ngươi còn chờ gì nữa."
"Nhị công chúa, thập thất công chúa đang bị bắt… thần sợ động thủ sẽ không cứu được công chúa."
"Thập thất công chúa đang ở phủ Tướng quân nào lưu lạc nơi này, ả ta không phải Mỹ Nhi… mau ra tay đi."
Cái con nhỏ ác độc này, chắc là muốn xả vai sớm phải không?
"Nhị công chúa, người đó chính là thập thất công chúa." - Tô Tử Khâm không lay động.
Hắn ta dường như không sợ uy quyền của Triệu Ngọc Dung.
"To gan, lời nói của bổn công chúa nhà ngươi dám không nghe."
"Nhị công chúa, thần chỉ có nhiệm vụ bảo vệ công chúa bình an, không có nhiệm vụ nghe lời sai khiến của người."
"Được… nhà ngươi không nghe… người đâu, giết đám thích khách và kẻ giả mạo cho ta."
Không một ai động thủ, tất cả đều là lính dưới trướng Tô Tử Khâm.
Tôi không nhịn được bật cười…
Triệu Ngọc Dung nhìn tôi đầy hận ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...