"Tử Ngôn, nếu ngài thật sự không mong muốn hôn sự giữa ta và ngài… tôi có thể xin Hoàng thượng hòa ly để ngài được tự do thành thân với người mà ngài yêu."
Nếu chưa biết gì tôi có thể sống trong cái vỏ bọc mất trí nhớ… nhưng ông trời đã buộc tôi phải nhớ lại cái quá khứ không phải của tôi… chắc hẳn là tôi không thể phớt lờ.
Bởi vì, tôi phát hiện bản thân đã thật sự thích hắn.
Nhưng tôi ở lại nơi này trước sau gì cũng bại lộ.
Hắn sẽ càng căm ghét tôi hơn trước kia căm ghét Triệu Mỹ Nhi.
"Hòa ly?"
Ánh mắt hắn nhìn tôi có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, ai trong đời cũng muốn thành thân với người mình yêu, ta và ngài từ ngay khi bắt đầu chính là gượng ép… Tử Ngôn, chúng ta không nên cố chấp mà sống một cuộc sống vô vị như hiện tại."
"Triệu Mỹ Nhi nàng nghe cho rõ, chúng ta là do Hoàng thượng ban hôn… hôn sự này nàng muốn hay không muốn cũng phải cả đời ở Tướng phủ này, đừng bao giờ suy nghĩ đến việc hòa ly."
"Vậy sao ngài hứa cho ta rời đi?"
"Dù nàng có đi đâu… cũng vẫn là phu nhân của ta, vẫn là thê tử của Trương Tử Ngôn ta."
Hắn ta trước kia lạnh lùng vô tâm đến mức khiến Triệu Mỹ Nhi uất ức, đau lòng.
"Trương Tử Ngôn, ngài có thích ta không?"
Trương Tử Ngôn nhìn tôi rất lâu nhưng không đáp.
"Ngài xem, ngài nói ta là nương tử của ngài… nhưng có thích ta hay không ngài cũng không thể trả lời."
Trương Tử Ngôn chỉ nói:"Nàng chưa khỏe nên nghỉ ngơi sớm đi, ta có việc đi trước."
Tôi nhìn hắn quay lưng rời đi… được lắm Trương Tử Ngôn, tôi nhất định khiến hắn yêu tôi đến chết đi sống lại… ngày ngày đều cầu xin tình yêu của tôi.
Tiểu Mãn chạy vào phòng khi Trương Tử Ngôn đã rời đi.
"Công chúa, không xong rồi… Lã tổng quản đến mời người vào cung một chuyến… nô tỳ nghe được tin Tể Tướng đã mang việc người làm hỏng hôn sự bẩm báo với Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu nương nương, mụ đàn bà độc ác này trước kia chính bà ta đã ban chết cho thân mẫu của Triệu Mỹ Nhi.
"Hoàng hậu rất rất không thích người, công chúa." - Tiểu Mãn lo lắng.
"Bọn họ đã đến tận đây mời, ta trốn cũng trốn không được."
Tôi có chút sợ chứ, đối diện với nhân vật phản diện có uy quyền thì kết quả tất nhiên rất thảm rồi.
Vừa mới cãi nhau với Trương Tử Ngôn mà nhờ hắn giúp cũng không được… tới đâu hay tới đó vậy.
Tôi ăn mặc tươm tất cùng tên thái giám quay về Hoàng cung…
"Nhi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Tôi và Tiểu Mãn quỳ xuống trước người phụ nữ đang ngồi trên ghế phụng.
Nơi này quả nhiên là Hoàng cũng, tất cả kiến trúc đều được chạm khắc tinh xảo đẹp mắt, trang phục của Hoàng hậu cũng rất đẹp nữa.
"Mỹ Nhi, con biết vì sao bổn cung mời con đến đây?"
"Thưa Hoàng hậu nương nương, con từ khi xuất giá đến Tướng phủ thường xuyên đau ốm nên chưa quay về thỉnh an người, nhi thần có lỗi, xin Hoàng hậu nương nương tha lỗi."
"Bổn cung nghe nói, con không cho Trương tướng quân lập thiếp, làm mất mặt Tướng phủ."
Bà ta không nhắc đến Tô tể tướng để thể hiện bản thân không bênh người nhà.
Bà ta là em gái của Tể tướng, chính là cô của Tô Hinh Dư, vậy nên lấy cớ tôi làm mất mặt Tướng phủ để trách tội.
"Thưa Hoàng hậu nương nương, nếu đã là chuyện của Tướng phủ thì con nghĩ nên để Tướng phủ làm chủ."
"Mỹ Nhi, ngươi đã lớn thật rồi, nên cái gan cũng thật lớn."
Ngày xưa, khi bị oan ức buộc tội Triệu Mỹ Nhi chỉ biết cam chịu, chịu phạt không dám cãi lại nữa lời.
"Người đâu, nhốt thập thất công chúa vào hầm tối phạt không cho ăn uống hai ngày… báo với Tướng phủ, công chúa quyến luyến nên chưa quay về Tướng phủ vài ngày."
Ngày xưa Triệu Mỹ Nhi sợ nhất bóng tối nên bà ta liền dùng cách này để phạt.
Còn tôi, tôi chỉ sợ ánh sáng thôi.
Tôi sợ tất cả sự thật về gia đình tôi sẽ đưa ra ánh sáng… lúc đó tôi sợ tôi sẽ không thể đối mặt với nó.
Tiểu Mãn theo tôi cũng khổ, con bé cũng bị nhốt chung với tôi.
Có vẻ con bé cũng sợ bóng tối.
"Công chúa, có nô tỳ người đừng sợ… a a a a… "
Tôi ôm lấy Tiểu Mãn… hình như có chuột thì phải.
Tôi bình tình đưa Tiểu Mãn lại một góc tường ngồi xuống.
Khi mắt đã quen dần với bóng tối, tôi đã mờ mờ thấy được xung quanh.
"Công chúa, người có sao không?"
"Ta không sao, còn muội."
"Nô tỳ không sao, nhưng khi nãy sao người có thể đáp lại Hoàng hậu, trước kia nhìn thấy nương nương người đã run rẩy sợ hãi."
"Sao phải sợ bà ấy, ta bây giờ là đệ nhất Tướng quân phu nhân, bà ta dù có muốn giết cũng không dám ra tay…"
"Công chúa, trước kia người rất sợ bóng tối… nô tỳ rất vui, người đã mạnh mẽ hơn rồi."
"Có những thứ còn đáng sợ hơn bóng tối." - Tôi khẽ cười xoa đầu con bé.
"Hoàng thượng ban hôn cho người và Tướng quân để hạ uy thế của Tướng quân xuống vì người không có thân mẫu phía sau hậu thuẫn.
Trước kia Tướng quân quả thật rất lạnh nhạt nhưng gần đây dường như ngài ấy cũng thay đổi rồi."
"Tiểu Mãn, muội biết không… ta không muốn ở bên cạnh ngài ấy nữa, ta sợ ngài ấy biết sự thật sẽ càng căm ghét ta hơn, ta cũng không muốn hãm hại ngài ấy…"
"Công chúa, người phải chọn lựa… giữa Trương tướng quân và Triệu quốc."
"Ta không biết đâu…"
Tôi không biết, tôi đâu thể vì cái tình cảm cá nhân của mình mà khiến thanh danh của cô công chúa nhỏ này bị người đời sau phỉ báng là bán nước.
Nhưng vì những người không quen biết luôn ức hiếp người khác này mà làm hại Trương Tử Ngôn thì tôi cũng không thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...