Xuyên Thành Vương Phi Lưu Đày Ta Kéo Cả Nhà Chồng Cùng Làm Giàu


Hứa Thấm Ngọc chia cháo cá tươi đã nấu xong mang về phòng, thấy Bùi Nguy Huyền vẫn chưa tỉnh, trước tiên để Bùi Gia Ninh và hai hài tử cùng Văn thị ăn trước, rồi quay lại bếp để lại một phần cho hắn, cũng múc cho mình một phần, còn lại hai bát, nàng chia cho Chu đầu bếp và Chu chưởng quầy mỗi người một bát.

Chu chưởng quầy đang ở phòng khách phía trước thì ngửi thấy mùi thơm nồng và tươi này, không nhịn được chạy ra sau bếp xem, thấy tiểu nương tử còn múc cho mình một bát, liền cười cảm ơn rồi bưng ra phòng khách phía trước, nhìn bát cháo này, Chu chưởng quầy không nhịn được nếm thử một miếng, vừa vào miệng đã kinh ngạc, không có chút mùi tanh của cá nào, hương vị mềm mại thơm ngọt, cháo gạo thơm nồng, thịt cá cực kỳ mềm, còn rất tươi.

Cả đời Chu chưởng quầy chưa từng được ăn cháo cá tươi nào ngon như vậy.

Hứa Thấm Ngọc cũng bưng cháo cá tươi ra phòng khách ăn, nhìn những người bán hàng rong và dân chúng bận rộn ngoài kia, hôm nay tuy có tuyết rơi nhưng tuyết không lớn, đều là hạt tuyết nhỏ, không ảnh hưởng đến các hoạt động kinh doanh trong thành.

Có người ngửi thấy mùi này, không nhịn được dừng lại trước cửa khách điếm, thở dài nói: "Mùi thật tươi.

"
Món cháo cá tươi này của nàng không cho thêm nhiều nguyên liệu và gia vị, lúc ăn vẫn là hương vị nguyên bản, nổi bật nhất chính là chữ tươi.


Nàng đảm bảo bất kể người nào ngửi thấy mùi thơm này cũng sẽ thấy thèm ăn.

Dân lấy ăn làm trời, không có mấy người có thể cưỡng lại được đồ ăn ngon.

Có một nam nhân lưng hổ vai gấu vừa đi ngang qua khách điếm, nam nhân này còn to cao vạm vỡ hơn cả Trần phó uý đã đưa họ đến Tây Nam trước đó, râu quai nón rậm rạp, trông chừng ba mươi tuổi, ngửi thấy mùi thơm này cũng không nhịn được hít mũi, nhìn vào trong khách điếm, rồi sải bước vào trong.

Bên cạnh nam nhân còn có hai người nam nhân khác, trông đều khoảng hai mươi tuổi, đều mặc áo dài vải bố.

Chu chưởng quầy thấy người nam nhân lưng hổ vai gấu đi vào, vội vàng nghênh đón: "Lương thiên hộ, sao ngài lại đến đây, đúng là khách quý, mau mời vào.

"
Nghe cách xưng hô này, Hứa Thấm Ngọc liền hiểu, đây là thiên hộ đóng quân ở doanh trại thành Nhiêu Châu, thiên hộ hình như là chức quan ngũ phẩm.


Lương thiên hộ vừa vào đã hỏi: "Chu chưởng quầy, ăn gì ngon thế, sao mà thơm thế, khách điếm này của ông mời đầu bếp mới à?"
Giọng nói của Lương thiên hộ này cũng giống như vóc dáng của hắn, giọng như chuông đồng.

Chu chưởng quầy cười ha ha: "Lương thiên hộ hiểu lầm rồi, là khách trọ của khách điếm mượn bếp nhỏ làm chút đồ ăn.

"
Lương thiên hộ này tên là Lương Nghĩa, không phải người Nhiêu Châu, là người Tây Bắc, mười năm trước nhà xảy ra nạn đói chết hết chỉ còn lại một mình hắn, hắn liền nhập ngũ, nhờ bản lĩnh của mình mà giết không ít quân địch trên chiến trường, còn lấy được đầu của tướng địch, ba mươi tuổi đã trở thành thiên hộ, cũng định cư tại thành Nhiêu Châu, mấy năm trước cưới một người góa phụ, sinh một nhi nữ, cuộc sống cũng rất viên mãn.

Một hai năm nay, Vu quốc cũng ít tấn công Nhiêu Châu nên cuộc sống càng nhàn nhã, ngày thường ngoài việc huấn luyện binh lính, hắn cũng thích tìm đồ ăn ngon trong thành để thỏa mãn cơn thèm.

Từ nhỏ đến lớn đều nghèo nên rất coi trọng đồ ăn.

Hắn sống ở Nhiêu Châu hơn mười năm, lại là thiên hộ, cơ bản là hơn nửa người dân thành Nhiêu Châu đều biết hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui