Khóe miệng Diêu Hi khẽ động một chút, anh ôm Dư Hoàn càng chặt hơn, chậm chạp không nói câu nào.
"Làm sao? Không muốn đòi lại?" Nói xong lời này, ngay cả Dư Hoàn cũng cảm thấy bản thân có hơi hung hăng.
Dư Hoàn cũng không muốn nói chuyện với Diêu Hi như thế, nhưng trong lòng cô rất khó chịu.
Số tiền ban đầu nguyên chủ cho Khâu Diệc Phong, anh ta dùng mua một căn biệt thự cao cấp.
Hiện giờ anh ta không còn tiền, Diêu Hi lại muốn cho anh ta mượn.
Khâu Diệc Phong là tên ngốc sao lại có hào quang của nhân vật chính? Dựa vào cái gì anh ta hết tiền rồi, cả thế giới phải đưa tiền cho anh ta?
Hơn nữa, Dư Hoàn sâu sắc cho rằng, sau khi cô và Diêu Hi kết hôn, còn chưa từng đòi hỏi Diêu Hi điều gì, ngay cả tiền lương gần đây của hộ sĩ cũng đều do Dư Hoàn chi trả.
Cô tự nhận đối với vai ác đã là tận tình tận nghĩa!
Cũng không phải cô muốn kì kèo với Diêu Hi về vấn đề tiền bạc, nhưng nếu vai ác muốn đem tiền cho Khâu Diệc Phong, vậy tuyệt đối không được!
Diêu Hi thấy cô nổi giận, cũng vội vàng buông nhẹ ngữ khí: "Bà xã, gần đây mắt anh không tốt, vẫn đang dưỡng bệnh, quả thực đã sơ ý bỏ qua những vấn đề này.
Anh lập tức đem tất cả tài khoản của anh giao cho em, về sau anh tiêu một đồng nào đều sẽ thông báo với em.
Nhưng số tiền kia của Khâu Diệc Phong, suy cho cùng anh đã cho mượn rồi, thân là một là người đàn ông, trở mặt lật lọng thực sự không tốt lắm."
Sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên Dư Hoàn cảm thấy tình tiết của quyển sách có nhầm lẫn.
Cô vốn cho rằng, một vai ác như Diêu Hi, sao thèm quan tâm chuyện này?
Nhưng nghĩ lại, tiền cho mượn đi rồi lại để Diêu Hi đòi về, quả thực có hơi khó xử mặt mũi.
"Vậy anh có dám đưa điện thoại cho tôi không? Tôi đi đòi lại! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh đem tiền cho bên ngoài mượn không thông qua sự cho phép của tôi vốn không được phép có phải không?"
Diêu Hi chưa từng nhìn thấy Dư Hoàn quyết liệt như vậy, anh ôm chặt lấy Dư Hoàn, ngoan ngoãn như đứa trẻ.
"Đúng, sau này bất kể cho ai mượn, anh đều sẽ nói với em một tiếng."
Dư Hoàn nhướng mày, giọng điệu hòa hoãn: "Không, không cần, tôi cũng không phải kiểu người để ý tiền bạc như thế.
Chỉ cần không phải cho Khâu Diệc Phong hoặc những người liên quan đến anh ta mượn tiền, những người khác, tôi có thể không hỏi đến."
Diêu Hi gật đầu đáp ứng: "Được, nghe em hết."
Dư Hoàn thấy anh đồng ý, không trực tiếp tránh ra khỏi lồng ngực của Diêu Hi, trái lại vươn tay ôm lấy cổ của Diêu Hi, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy ông xã, có thể cho tôi mượn điện thoại anh dùng một lát không? Tôi muốn gọi điện cho Khâu Diệc Phong, đem tiền đòi về."
Dư Hoàn bất ngờ có động tác thân mật, Diêu Hi hoảng đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Diêu Hi đỏ mặt, không nói được, cũng không nói không được...
Thế nhưng, anh chậm rãi với lấy điện thoại, cuối cùng đem điện thoại đặt vào trong tay Dư Hoàn.
Lúc này Dư Hoàn mới hài lòng véo véo mặt của anh, sau đó lập tức chuẩn bị gọi cho Khâu Diệc Phong.
Danh bạ điện thoại của Diêu Hi thực sự khó hiểu, phần lớn đều là con số và chữ cái.
Có thể xem hiểu hình như chỉ có "bà xã", được lưu vào số điện thoại của Dư Hoàn.
Còn một cái nữa có thể xem hiểu, "Na" có lẽ là số của Na Tân.
"Cái nào là số điện thoại của Khâu Diệc Phong vậy?" Dư Hoàn nhíu mày hỏi.
Diêu Hi trố mắt, ngay cả số điện thoại của Khâu Diệc Phong mà Dư Hoàn không thuộc sao?
"Ghi chú là cái số 1 kia." Khi nói lời này, Diêu Hi còn cố ý quan sát biểu cảm của Dư Hoàn.
"Ừm." Không khó tìm thấy cái số 1, Dư Hoàn trực tiếp bấm gọi.
Lúc Khâu Diệc Phong nhận điện thoại, giọng nói còn rất phấn khởi: "Alo, Diêu Hi hả? Tiền cậu chuyển qua tôi đã nhận được rồi, cảm ơn người anh em, thời khắc mấu chốt cậu vẫn là người đáng tin nhất."
Sắc mặt của Diêu Hi nháy mắt trầm xuống: "Tôi là Dư Hoàn!"
Khâu Diệc Phong ở đầu dây bên kia hơi ngừng một chút, sau khi xác định bản thân không nghe nhầm mới hỏi: "Cô tìm tôi làm gì? Tại sao lại dùng điện thoại của Diêu Hi tìm tôi? Có phải cô trộm lấy điện thoại của Diêu Hi phải không? Cô thế nào lại có gan làm chuyện này? Cô không biết trộm lấy điện thoại của người khác, là xâm phạm riêng tư của người ta sao?"
Lời của Khâu Diệc Phong Diêu Hi cũng nghe thấy, Diêu Hi nói nhỏ bên tai Dư Hoàn: "Không sao đâu bà xã, điện thoại của anh em có thể tùy ý sử dụng, không có bí mật gì cả."
Trong điện thoại của Diêu Hi quả thực chẳng có bí mật gì.
Cho dù có là bí mật thương nghiệp, toàn bộ cũng nằm trong hòm thư cá nhân của anh.
Trong điện thoại của anh ngoại trừ một vài văn kiện công việc, thì đều là mấy cái ứng dụng mạng xã hội thường dùng, càng không thể cấu kết làm bậy với phụ nữ bên ngoài.
Dư Hoàn cũng không dài dòng với Khâu Diệc Phong: "Diêu Hi là chồng tôi, khi nào tôi dùng điện thoại của anh ấy là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không có nửa xu liên quan đến anh.
Tôi không muốn làm phiền anh, tôi gọi điện là có mục đích, có phải Diêu Hi vừa cho anh mượn mười vạn tệ không? Bây giờ anh ngay lập tức chuyển trả lại cho tôi!"
Dư Hoàn nói chuyện cực nhanh, Khâu Diệc Phong một lúc sau mới mơ hồ nghe hiểu.
Cô gọi tới đòi anh tiền!
"Dựa vào cái gì? Đây là tiền người anh em tôi cho tôi mượn, cô dựa vào cái gì mà đòi về?"
Dư Hoàn cất cao giọng: "Dựa vào việc tôi là vợ của anh ấy!"
"Tôi là vợ hợp pháp của Diêu Hi, tiền của anh ấy chính là tiền của tôi, tôi không cho phép anh ấy cho anh mượn, nếu anh còn chút mặt mũi thì nên trả lại đi!"
Khâu Diệc Phong ở đầu dây bên kia đột nhiên không hé răng.
Dư Hoàn hừ lạnh một tiếng: "Không lên tiếng là có ý gì? Không định trả lại sao? Ờ, cũng đúng, dù sao Khâu Diệc Phong anh không cần mặt mũi cũng không phải lần một lần hai, khoản tiền anh cầm của tôi đi mua biệt thự, tôi không thèm tính toán với anh, anh còn có mặt mũi đi mượn tiền chồng tôi.
Tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông, tác phong làm việc còn ghê tởm hơn em trai của anh.
Hơn một năm này, anh tiêu của tôi bao nhiêu tiền, em trai anh tiêu của tôi bao nhiêu tiền, tôi lười phải so đo với anh, nhưng khoản tiền này của Diêu Hi, nếu như anh không trả lại, tôi sẽ cho người đi lấy."
"Người của tôi ra tay không biết nặng nhẹ, đến lúc đó anh còn không trả, nếu như bọn họ làm anh bị thương thì cũng đừng trách tôi."
Khâu Diệc Phong không ngờ Dư Hoàn tuyệt tình như vậy, anh ở đầu dây bên kia cắn răng im lặng một hồi lâu, giọng nói trở nên có hơi buồn bã: "Chuyện cô tìm tôi đòi tiền, Diêu Hi có biết không?"
Dư Hoàn khẽ hừ một tiếng: "Đương nhiên, Diêu Hi đang ở cạnh tôi này.
Hơn nữa, không phải tôi tìm anh đòi tiền, mà là số tiền này vốn dĩ là của chúng tôi!"
"Khâu Diệc Phong, bản thân anh có bao nhiêu tiền trong lòng anh không đếm sao? Trong một năm này anh ăn anh ở, cái nào không phải tiêu tiền của tôi? Anh ở bên tôi vì cái gì, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ?"
Khâu Diệc Phong chịu không nổi lời nói công kích kiểu này, anh đỏ mắt gào một tiếng: "Đủ rồi, đều tiêu của cô hết, tôi trả lại cô được chưa?"
Dư Hoàn đột nhiên mỉm cười, cô đợi chính là những lời này.
Cô nhẹ giọng: "Được rồi, vậy trả lại cho tôi hết, nếu tôi nhớ không nhầm thì, tiền đặt cọc căn nhà lúc trước là tôi trả đúng không? Bây giờ giá căn nhà đó nhân lên gấp mấy lần, tôi cũng không phải loại người ngang ngược vô lý như vậy, tôi không muốn lợi tức của anh, anh đem mười vạn kia của Diêu Hi trả lại cho tôi trước, sau đó lại viết giấy nợ cho tôi.
Nợ nần giữa hai chúng ta, liền có thể xóa bỏ toàn bộ."
Khi Dư Hoàn nói lời này, Diêu Hi ở bên cạnh rõ ràng hơi cong khóe miệng.
Khâu Diệc Phong hít hít mũi, một lúc sau mới quát: "Được, tôi viết giấy nợ cho cô, tôi cũng có thể lập tức đem tiền của Diêu Hi trả lại cho cô.
Nhưng mà, kể từ giờ phút này, có phải vấn đề tiền bạc của tôi và cô đã giải quyết xong rồi? Cảm phiền cô nói với Diệp Nhất Luân, về sau không được đem chuyện tiền bạc này tới nhục nhã tôi!"
Dư Hoàn không ngờ tới, Khâu Diệc Phong vẫn còn chút lòng tự trọng.
Đạt được mục đích, Dư Hoàn cũng không dài dòng với anh nữa: "Được rồi, chỉ cần anh đem số tiền này trả lại, số tiền tiêu vặt trước đây tôi cho anh, tôi sẽ không tính toán rõ ràng với anh như vậy nữa.
Chúng ta hoàn toàn thanh toán xong, tôi cũng sẽ không làm phiền anh, anh cũng đừng đến đây phiền tôi.
Nhưng tôi phải nói trước, xem thấy quan hệ của anh và ông xã tôi, tôi cũng không thể ngăn cản anh ấy kết bạn, tiền của anh ấy anh đừng mơ tưởng nữa.
Tài khoản của ấy bây giờ đều do tôi quản lý."
"Cho dù muốn gặp mặt ông xã tôi, anh đợi sức khỏe anh ấy tốt lên rồi, các anh tìm một nơi yên tĩnh tôi không nhìn thấy mà nói chuyện.
Tuyệt đối đừng tới nhà tôi, nếu không tôi nhìn thấy anh một lần, lại đuổi anh một lần!"
Khâu Diệc Phong tức muốn phun máu, một lúc sau mới nghẹn ngào ra tiếng: "Được! Cô cũng đừng cho rằng tôi nguyện ý nhìn thấy cô!"
Ngay khi Dư Hoàn muốn cúp điện thoại, Khâu Diệc Phong còn nghiến răng nghiến lợi kêu gào: "Dư Hoàn, sớm muộn gì cũng có ngày tôi quật khởi, đừng coi thường người khác!"
Sau này, khi cô đem nguyên văn câu nói của anh ta kể với Dương Hàm và Diệp Nhất Luân, Diệp Nhất Luân trực tiếp văng tục: "Tôi nhổ vào cmn cái đừng coi thường người khác của anh ta, nếu anh ta thực sự còn mặt mũi, lúc đầu lừa gạt tình cảm của em làm gì? Nói trắng ra, anh ta còn không phải vì tiền sao!"
Dương Hàm cũng thở dài, một lúc mới nói: "Dù tính toán thế nào, số tiền đặt cọc căn nhà kia lấy lại là được rồi."
Đến khi Bặc Mạn nghe thấy chuyện này, càng cảm thấy vui sướng hơn.
Bặc Mạn kiêng rượu nửa tháng, đêm đó tự mình uống một cân rượu xái, còn giơ ngón cái với Dư Hoàn: "Cuối cùng chị cũng giải quyết xong tên khốn đó, không sao đâu Dư Hoàn, số tiền trước đây chúng ta tiêu trên người hắn, coi như tống cổ ăn mày đi."
Dư Hoàn cũng hơi mỉm cười, vẻ mặt lãnh đạm: "Vốn chị muốn đòi lại mười vạn tệ Diêu Hi cho hắn mượn, nhân cơ hội thử hắn một chút, xem hắn có trả lại hay không, ai ngờ hắn ta thực sự phải đem căn nhà bán đi rồi, đem tiền đặt cọc trả lại cho chị, vậy nhất định chị phải nhận lấy, tiền của chị cũng không phải là từ trên trời rơi xuống!"
Bặc Mạn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, em tán đồng.
Diêu tiên sinh nhà chị hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, loại người như Khâu Diệc Phong này, Diêu tiên sinh vì sao còn muốn làm bạn? Thật là nghĩ mãi không ra!"
Nhưng mà, cuối cùng Bặc Mạn vẫn một thân toàn mùi rượu ghé sát vào Dư Hoàn, nhỏ giọng hỏi: "Có điều, Diêu tiên sinh thực sự đưa hết tài khoản cho chị quản lý sao? Rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu tiền thế?"
Dư Hoàn gảy gảy đầu ngón tay tính tính cho Bặc Mạn, chưa tính được rõ ràng: "Thật là chị không rõ, anh ấy đưa cho chị mấy cái tài khoản ở nước ngoài, còn có tài khoản trong nước.
Dù sao cũng nhiều tiền hơn chị!"
Bặc Mạn trợn to mắt, cất cao giọng hỏi: "Cái gì? Nhiều tiền hơn cả chị? Không còn Hoa Trọng TV nữa mà tiền vẫn nhiều hơn chị?"
Làm người đại diện của Dư Hoàn, mấy năm nay rốt cuộc Dư Hoàn kiếm được bao nhiêu tiền, Bặc Mạn quá rõ ràng.
Bây giờ đang là giai đoạn khó khăn trong sự nghiệp của Diêu Hi, Bặc Mạn vốn dĩ còn lo lắng, Dư Hoàn yêu vào rồi, đến lúc Diêu Hi khỏe lên lại ngốc nghếch đưa tiền cho Diêu Hi đi làm ăn.
Dù sao mấy tháng trước, Bặc Mạn vẫn còn cử người phát lương cho hộ sĩ của Diêu Hi.
Bặc Mạn cảm thấy, bây giờ Diêu Hi đang không khỏe, công ty không còn nữa, chăm sóc một chút cũng là điều nên làm.
Nhưng Bặc Mạn hoàn toàn không ngờ đến, Diêu Hi không còn Hoa Trọng TV, cư nhiên còn có tiền như thế!
Dư Hoàn so với Bặc Mạn bình tĩnh hơn nhiều, cô vẫn luôn biết Diêu Hi có tiền, nên thong thả ung dung mở miệng: "Đúng vậy, riêng tiền trong tài khoản đã hơn chị rất nhiều.
Hơn nữa ngoài Hoa Trọng TV, anh ấy còn rất nhiều công ty đầu tư và một số tài khoản cố định, đấy là chị còn chưa tính.
Ai da, chị chỉ không muốn anh ấy đem tiền cho Khâu Diệc Phong mượn, thực sự không có ý mơ ước tài sản của anh ấy.
Hôm đó chị chỉ tùy tiện nhìn một cái, sau đó liền để sang một bên."
"Tiền của anh ấy là của anh ấy, tiền của chị là của chị."
Bặc Mạn trừng mắt nhìn Dư Hoàn: "Cái gì mà của anh của tôi? Các người là vợ chồng mà!"
Dư Hoàn sửng sốt một chút, cười khẽ, không đáp lại.
Vợ chồng sao? Đó chỉ là bộ mặt giả mà người ngoài nhìn thấy thôi.
Trong thâm tâm Dư Hoàn, đợi Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh kết cục vừa định, cô và Diêu Hi vẫn là nên tách ra.
Bặc Mạn không biết ý nghĩ của Dư Hoàn, cô vừa uống rượu, vừa bừng tỉnh nói: "Mẹ kiếp, vậy há chẳng phải chị gả vào nhà giàu rồi sao? Cái người tên Hoàng Ngữ kia của giải trí Hoa Hạ trước đây chẳng phải cũng gả vào hào môn rồi vắng bóng đây mà? Sau khi kết hôn cô ấy sống cũng quá thảm, còn không bằng an tâm mà theo đuổi sự nghiệp."
"Chị không biết chứ, nhà chồng cô ấy không cho phép cô ấy xuất đầu lộ diện, ngày ngày bắt cô ấy sinh con chăm con.
Kết quả sinh liên tiếp hai đứa con gái, nhà chồng cô ấy trọng nam khinh nữ, ngày nào cũng bày sắc mặt với cô ấy.
Bây giờ cô ấy biết hối hận rồi, muốn tìm đạo diễn Hoa lấy chút tài nguyên, nhưng mà sinh con xong trạng thái không tốt lắm, chỗ nào cũng không được, đạo diễn Hoa cũng hữu tâm vô lực."
"Nhưng chị không giống vậy, trời xui đất khiến gả vào nhà giàu.
Hơn nữa cha mẹ Diêu Hi đều mất rồi, lại không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu..."
Nói xong lời này, Bặc Mạn cũng ngừng lại, sau đó ngây ngô cười một tiếng: "Em nói trước mặt chị như vậy, đừng để Diêu Hi nghe thấy..."
Bặc Mạn uống chút rượu, nói cũng nhiều hơn thường ngày.
Dư Hoàn thấy cô cười, chẳng nói gì nhiều.
Bặc Mạn uống thêm một ngụm rượu trắng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, Hoàng Ngữ đó, cô ta không nắm quyền kinh tế chị biết không? Chồng cô ta rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, cô ấy hoàn toàn không hay biết! Chút tiền cô ta tự kiếm được mấy năm đi diễn ấy, sao đủ cho cô ta tiêu pha phung phí? Chị thì không như thế, Diêu tiên sinh nhà chị đem tài khoản giao cho chị hết."
Nói xong cái này, Bặc Mạn lại vỗ vỗ vai Dư Hoàn: "Dù như vậy, chị cũng không thể buông tay sự nghiệp.
Chị hiểu được không? Phụ nữ không thể không có sự nghiệp!"
Bặc Mạn đã bắt đầu nói linh tinh rồi, trên đường dìu cô về, Dư Hoàn còn phải vừa vỗ lưng cô ấy, vừa đút cho cô nước mật ong: "Được rồi, chị biết rồi, rồi rồi, em nói ít thôi, uống nước mật ong đi!"
Bặc Mạn điên cuồng xua tay: "Không không không, em không say, không muốn uống cái này, ngọt lắm, em hỏi nhỏ chị, Diêu tiên sinh nhà chị ấy, phương diện kia có "mạnh mẽ" không?"
Miệng cô thì nói hỏi nhỏ, nhưng lời nói ra lại chẳng nhỏ chút nào, tài xế ngồi phía trước đều nhịn không được cười ra tiếng.
Tống Như còn chưa kết hôn, cô ngồi ở ghế phụ nghe thấy lời này chỉ im lặng cúi đầu, không dám hé răng.
Dư Hoàn bất đắc dĩ nhìn Bặc Mạn một cái, đóng nắp bình giữ nhiệt lại, nhét vào trong tay cô: "Được rồi được rồi, em đừng nói linh tinh, sắp tới nơi rồi, em mau chóng xuống xe đi.
Tống Như, em đưa cô ấy đến khách sạn trước đi."
Đầu óc Bặc Mạn vẫn tỉnh táo, trước khi xuống xe, cô còn túm lấy Dư Hoàn cười hi hi: "Em nói chị nghe, Diêu tiên sinh này ấy, có tiền có sắc, chỉ cần phương diện kia không có vấn đề, vậy người đàn ông này là mười phân vẹn mười! Em nói cho chị biết, chị phải cùng anh ấy chung sống cho tốt.
Dư Hoàn, chị biết không? Trước đây em ở Hoa Hạ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị, em liền cảm thấy tương lai chị sẽ là người có số hưởng, chị xem, quả nhiên là thế!"
Dư Hoàn có hơi bất lực, cô quyết định sau này không để Bặc Mạn uống rượu nữa, thế này cũng quá hù dọa người khác.
Dư Hoàn nửa đẩy nửa túm lôi Bặc Mạn xuống xe, ai ngờ Bặc Mạn vẫn giữ chặt lấy cánh tay Dư Hoàn, sống chết nhìn chằm chằm Dư Hoàn, đợi cô trả lời.
Dư Hoàn hoàn toàn không hiểu hành động này của cô là có ý gì, bất đắc dĩ thở dài: "Em sao vậy? Không muốn quay về sao?"
Bặc Mạn lắc đầu, ngờ nghệch nhích đến bên tai Dư Hoàn, nhỏ giọng hỏi: "Nào nào, chị lén nói cho em biết đi, anh ấy có "được việc" không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...