Editer: hanytieutho
Tiết Giai Duyệt đi đến quảng trường An Khang rồi đi đến quán cà phê "Bán Đảo". Lúc này trong quán cà phê không có ai. Cô chọn chỗ ngồi dễ nhìn thấy nhất, để lát nữa Tống Nghĩa Khôn đến sẽ ngay lập tức nhìn thấy cô.
Phục vụ đi đến hỏi cô muốn dùng món gì, sáng nay Tiết Giai Duyệt dậy muộn đã tới đây ngay lập tức nên vẫn chưa ăn gì cả. Cô lúc này liền gọi bánh Sanwid và cà phê.
Một lúc sau phục vụ mang sanwid và cà phê đến. Tiết Giai Duyệt vừa thưởng thức vừa đợi Tống Nghĩa Khôn.
Tiết Giai Duyệt hẹn Tống Nghĩa Khôn lúc 2 giờ, bây giờ đã sắp đến thời gian cuộc hẹn. Tiết Giai Duyệt vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô không biết diễn tả cảm xúc mình như thế nào. Nhưng cô muốn gặp Tống Nghĩa Khôn càng sớm càng tốt, xác nhận anh ấy chính là anh trai của cô. Nếu anh ấy đến trễ, hoặc không đến, chắc chắn cô sẽ rất thất vọng.
Tuy nhiên Tống Nghĩa Khôn đúng chuẩn tác phong người lính. Đã hẹn 2h chiều gặp mặt. Anh sẽ đến sớm khoảng 2 đến 3 phút, luôn đi đến đúng giờ.
Tống Nghĩa Khôn vừa bước vào quán cà phê Bán Đảo, đã nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang ngồi cạnh cửa sổ, vị trí của cô ngồi rất thoáng, anh ấy ngay lập tức nhìn thấy cô.
"Xin lỗi, có một chút chuyện xảy ra nên đến muộn. Để em phải chờ." Tống Nghĩa Khôn đi đến gần Tiết Giai Duyệt, cảm thấy có lỗi vì mình đã đến trễ.
Tiết Giai Duyệt vội vàng thờ ơ nói: "Không sao đâu. Hẹn nhau vào 2h chiều. Là do em đến sớm. Anh vừa làm xong việc liền chạy đến không trễ. Anh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi."
Tống Nghĩa Khôn làm theo lời Tiết Giai Duyệt ngồi ở phía đối diện, Tiết Giai Duyệt hỏi anh ấy muốn uống gì, Tống Nghĩa Khôn nói cafe. Tiết Giai Duyệt giúp anh ấy gọi một tách cafe.
Người phục vụ nhanh chóng bưng tách cafe ra. Tống Nghĩa Khôn dùng thìa khuấy, đặt thìa xuống. Nhìn Tiết Giai Duyệt đang ngồi đối diện, dịu dàng nói: "Em có chuyện gì thì nói trước đi."
Tiết Giai Duyệt đã suy nghĩ rất nhiều cách để làm quen với Tống Nghĩa Khôn trước, sau đó xác định thân phận của Tống Nghĩa Khôn, nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy Tống Nghĩa Khôn, những lời nói lúc trước cô chuẩn bị bây giờ quên sạch hết. Vừa phấn khích vừa lo lắng nói: "Lần đầu tiên em gặp anh, em đã cảm thấy anh nhìn rất quen. Mặc dù ngoại hình hơi khác trong ký ức. Nhưng động tác và một số thói quen anh vẫn không thay đổi. Em cảm thấy anh chính là anh trai của em. Sau này anh nói anh lúc học năm 2 đại học đã tham gia quân ngũ, nhập ngũ ở thành phố X, đã từng thực hiện một số nhiệm vụ. Những điều mà anh kể lại hoàn toàn trùng khớp với những gì anh trai của em từng trải qua. Lúc em nghe anh kể về chuyện này, em đã đoán liệu anh có phải là anh trai của em không. Cho đến tối hôm qua lúc chúng ta chơi game, chúng ta đều nói ở trước cửa nhà mình có một cây táo xiêu vẹo. Anh lại nhắc đến cái sân trước cửa nhà. Gần đó con sông, điều đó càng khiến cho em chắc chắn hơn."
Tống Nghĩa Khôn nghe Tiết Giai Duyệt nói xong, mặc dù đã xác định rõ ràng vào tối hôm qua. Nhưng bây giờ nghe cô nói lại. Trong lòng rất kích động, anh ấy nói mình từ gặp sự cố trong một lần làm nhiệm vụ. Xuyên qua thời gian và không gian đi đến thế giới này, không thể đi đến gặp mặt và nhận người thân. Không ngờ rằng khi mình đi đến đây, lại gặp được em gái của mình trong hoàn cảnh này. Anh ấy chấp nhận chuyện này nhưng vẫn có nghi ngờ, buộc lên tiếng hỏi "Em thực sự là Tiểu Nguyệt?"
Tiết Giai Duyệt gật đầu lia lịa, cố kìm nén nước mắt, nói: "Vâng. Anh trai. Em thực sự là Tiểu Nguyệt."
"Em có thể chứng minh được không?" Có thể vì Tống Nghĩa Khôn từng làm quân nhân. Dù anh ấy chắc chắn Tiết Giai Duyệt chính là em gái của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn rất tỉnh táo.
Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Hồi còn bé, có một lần em ra ngoài chơi cùng anh. Do quá bất cẩn nên em đã bị ngã từ dốc xuống, bị thương đầu gối. Chính anh cõng em về nhà."
Tống Nghĩa Khôn cầm tách cafe lên uống một ngụm, không nói gì, ra hiệu Tiết Giai Duyệt nói tiếp.
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh ấy như thế, có chút lo lắng, vội vàng nói: "Trên vai phải của anh có một vết sẹo. Chuyện xảy ra vào lúc em học cấp hai, em bị tên côn đồ lớp bên cạnh trêu chọc. Anh giúp em đòi lại công bằng, cùng tên côn đồ đó đánh nhau một trận. Tên khốn dùng dao chém vào vai của anh. Vết thương đó rất sâu và đáng sợ, chảy ra rất nhiều máu, lúc đó em rất sợ đã bật khóc nức nở. Anh còn xoa đầu em nói, đừng khóc, không sao đâu, đây chỉ là một vết thương nhỏ thôi..."
Nói đến đây, Tiết Giai Duyệt không thể nói tiếp, nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, những chuyện nhỏ nhặt giữa cô và anh ấy, quá khứ hạnh phúc tươi đẹp, gia đình sống hạnh phúc bên nhau. Cô không nhịn được bật khóc, nhớ lại những ngày tháng bình yên ấm áp bên gia đình, nhớ lại nụ cười hạnh phúc khi gia đình ở bên cạnh nhau.
Nước mắt từ từ rơi xuống, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhỏ xuống bàn ăn, khiến khăn trải bản ướt một mảng.
"Anh trai, em thực sự rất nhớ anh. Sau khi anh gặp tai nạn, bọn em luôn nhớ về anh. Bọn em không tin anh đã ra đi mãi mãi. Bọn em vẫn luôn nghĩ rằng anh vẫn còn sống, nhất định vẫn còn sống. Một ngày nào đó sẽ quay trở lại. Bọn em vẫn luôn đợi anh, vẫn luôn chờ anh quay về..." Tiết Giai Duyệt nghẹn ngào nói, nước mặt ngày càng nhiều, ánh mắt mông lung, không còn nhìn rõ khuôn mặt Tống Nghĩa Khôn, không có nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
"Đừng khóc." Tống Nghĩa Khôn đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Tiết Giai Duyệt, giống như hành động trước kia anh ấy rất hay làm. Dịu dàng nói với Tiết Giai Duyệt: "Không sao đâu. Anh vẫn ổn. Bây giờ chúng ta đều sống tốt."
Nghe được giọng điệu quen thuộc lúc anh ấy dỗ dành cô trước kia. Tiết Giai Duyệt thút thít "Ừ" một tiếng, từ từ ngừng khóc. Tống Nghĩa Khôn rút tờ giấy ăn đưa cho cô.
Tiết Giai Duyệt cúi đầu xuống nhận lấy, cầm giấy ăn lên lau hết nước mặt, mới dám ngẩng đầu nhìn anh ấy nói, "Anh trai, tại sao anh lại xuyên đến đây?"
Tống Nghĩa Khôn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói: "Khi máy bay gặp nạn trên đường trở về. Lúc đó tình hình rất nguy cấp, mọi người đang chuẩn bị nhảy dù. Đột nhiên máy bay phát nổ. Anh nghĩ mình đã chết. Ai ngờ sau đó anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt khung cảnh tối sầm lại. Khi anh mở mắt ra, biến thành một Tống Nghĩa Khôn khác. Là một lính giải ngũ - từng bị thương trong một lần làm nhiệm vụ."
Sau khi tóm tắt nói ngắn gọn về tình huống của mình, Tống Nghĩa Khôn lại hỏi Tiết Giai Duyệt: "Tại sao em lại xuyên đến đây?"
Tiết Giai Duyệt kể lại vụ tai nạn của mình, "Em không rõ. Sau khi xảy ra tai nạn em xuyên đến đây và biến thành Tiết Giai Duyệt, là cô nhi được Hứa gia nhận nuôi."
"Người của Hứa gia đối xử với em có tốt không?" Dù sao cũng là em gái của mình.
Đến cùng cô cũng là em gái của mình, bây giờ xuyên qua lại làm con nuôi nhà người khác. Anh ấy không biết cô có sống tốt không. Tống Nghĩa Khôn nghe được từ phía Trình Vĩ, biết được bây giờ Tiết Giai Duyệt đã kết hôn. Thực ra anh ấy muốn hỏi cô rằng Hứa Ngạn Văn có đối xử với cô tốt không.
"Người của Hứa gia đối xử với em rất tốt." Tiết Giai Duyệt bật cười nói, dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc.
"Vậy là tốt rồi." Tống Nghĩa Khôn cũng nhận ra được sự thay đổi của cô. Lần đầu tiên lúc anh ấy gặp cô, không biết cô chính là em gái của mình. Dùng ánh mắt người lạ nhìn cô. Dù cô che giấu rất kỹ anh ấy nhận ra nỗi buồn của cô. Bây giờ gặp lại cô, nhìn thấy cô thực sự vui vẻ, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt. Biết bây giờ cô đang sống rất hạnh phúc, như vậy là anh ấy yên tâm rồi.
Tiết Giai Duyệt nói về bản thân xong, lại quan tâm hỏi Tống Nghĩa Khôn, "Anh trai, bây giờ anh đang sống ở đâu? Đang làm công việc gì? Lần trước vẫn chưa kịp hỏi anh."
Tống Nghĩa Khôn suy nghĩ một lúc, nhặt một tin tức gần đây của mình kể lại, "Anh đang sống ở gần quảng trường Tài Phú. Đang thuê phòng ở chung với một người bạn. Bọn anh đã tạo ra một trò chơi, sắp tới sẽ được phát hành chính thức."
"Oa, anh trai của em thật là lợi hại. Anh sắp phát hành trò chơi trực tuyến. Khi nào làm xong vậy, em nhất định sẽ là người chơi đầu tiên." Tiết Giai Duyệt phấn khích nói.
"Được, không có vấn đề, anh sẽ cho em là người chơi thử nghiệm đầu tiên." Tống Nghĩa Khôn hứa.
"Quá tuyệt." Tiết Giai Duyệt cười khóe mắt cong cong.
Sau khi cả hai kể cho nhau tình hình gần đây bản thân, lại hỏi Tiết Giai Duyệt: "Em đã từng ghé qua thành phố C chưa? Đến nhìn thử ngôi nhà trước kia của chúng ta?"
Tiết Giai Duyệt ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Em chưa đi, em chưa kịp đi, anh từng đi qua đó chưa? Nơi đó nhìn giống hệt ngôi nhà trước kia của chúng ta sao?"
"Anh từng đi qua đó xem thử." Tống Nghĩa Khôn nghiêm túc nói: "Nơi đó giống hệt ngôi nhà trước kia chúng ta từng sống."
"Giống hệt sao? Tại sao có thể như vậy? Ba mẹ cũng ở đấy. Em với anh cũng ở đấy sao?" Tiết Giai Duyệt hoảng sợ, không thể ngờ đến. Cô cứ tưởng thế giới này là thế giới trong một quyển sách. Lại có người nói rằng có một nơi giống hệt ngôi nhà trước kia cô từng sống, và có một gia đình giống hệt gia đình trước kia của cô.
"Đúng vậy. Giống hệt nhau. Ba mẹ cùng anh và em đều ở đó. Gia đình bọn họ đang sống hạnh phúc bên nhau, không có chỗ nào không ổn cả." Đến tận bây giờ Tống Nghĩa Khôn vẫn không hiểu, anh ấy biết mình xuyên không, đã từng đi nghiên cứu trên nhiều sách nhưng vẫn không thể giải thích được rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Tiết Giai Duyệt lại nhớ đến giấc mộng trước kia của cô, ở trong mơ, nguyên chủ đã nói cho cô biết. Cô và cô ấy đều cùng là một người. Lúc ấy cô vẫn còn không hiểu rõ, bây giờ cô mơ hồ nhận ra. Dựa những gì Tống Nghĩa Khôn vừa kể cho cô, cô bây giờ biến thành Tiết Giai Duyệt, Tiết Giai Duyệt đã biến thành cô. Thay thế cô ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ cô.
Tiết Giai Duyệt ngay lập tức nhận ra, cô trút bỏ được những lo lắng bấy lâu nay ở trong lòng. Mỉm cười nói với Tống Nghĩa Khôn nói: "Chỉ cần bọn họ sống hạnh phúc. Có người ở bên cạnh chăm sóc bọn họ, trải qua cuộc sống hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua trong sự vui vẻ. Chúng ta không có điều gì để tiếc nuối."
Tống Nghĩa Khôn gật đầu, "Đúng vậy, anh nhìn thấy bọn họ đang sống rất tốt. Không muốn đi đến làm phiền bọn họ. Mong bọn họ mãi sống hạnh phúc bên nhau."
Tiết Giai Duyệt giơ tay lên chạm vào tay của Tống Nghĩa Khôn, "Chúng ta cũng phải sống thật hạnh phúc."
Tống Nghĩa Khôn nghe thấy vậy liền bật cười: "Đúng vậy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ở nhà hàng lầu 2 phía đối diện. Hứa Ngạn Văn ngồi gần cửa sổ, cặp mắt sắc bén nhìn xuống. Vừa vặn nhìn thấy bàn Tiết Giai Duyệt cùng Tống Nghĩa Khôn đang ngồi.
Anh nhìn thấy Tiết Giai Duyệt cùng Tống Nghĩa Khôn vừa nói vừa khóc, trông rất đau khổ. Anh lại nhìn thấy cảnh Tống Nghĩa Khôn xoa đầu Tiết Giai Duyệt, giống như lúc anh xoa đầu Tiết Giai Duyệt. Lúc sau không biết Tống Nghĩa Khôn dùng cách gì để dỗ dành cô. Tiết Giai Duyệt bật cười, hai người nhìn nhau cười.
Cảnh tượng đó rất chói mắt đau lòng. Nhưng Hứa Ngạn Văn cố gắng kiềm chế, bàn tay đang ly nổi đầy những đường gân xanh, suýt chút nữa bóp vỡ cái cốc.
Tác giả có lời muốn nói: Chua chua
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...