Xuyên Thành Vợ Trước Ác Độc Của Quyền Thần Làm Giàu Dạy Con
Tô Tuyết Y nhẹ nhàng sờ tóc Thẩm Nguyệt Dao, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ đây chính là phương pháp mà nàng nghiên cứu ra được, nàng muốn làm như thế nào thì làm như thế, hơn nữa Hoàng Thượng cũng muốn có thể phổ cập sớm một chút, chẳng qua việc biên soạn hướng dẫn đều cần có thời gian.
”
“Nếu mà tiệm trà sữa bánh ngọt ở thôn trang bên kia có thể làm các học sinh tụ tập lại với nhau để đọc sách giao lưu học vấn, vậy thì cũng rất tốt.
”
“Ở thư viện không có nơi nào riêng biệt cung cấp cho những bạn cùng trường cùng nhau thảo luận học vấn, hầu như đều là thuê một căn phòng ở quán trà hoặc quán rượu để tụ hội, nhưng không gian ở đó nhiều lúc cũng khá ầm ĩ.
”
“Với cả mọi người đều là thừa dịp thời gian nghỉ tắm gội để ra khỏi thư viện.
Cửa hàng kia của nàng cách thư viện rất gần, ở ngay dưới chân núi, có thể thuận tiện cho mọi người học tập.
”
Dao Nương có ý tưởng tốt như vậy, tất nhiên là Tô Tuyết Y sẽ ủng hộ.
Sau khi thương lượng với Tô Tuyết Y xong, Thẩm Nguyệt Dao liền làm như thế.
Đương nhiên nàng cũng có đủ người để dùng, đều đã được huấn luyện xong, chỉ cần bảo người trực tiếp đến tiệm làm việc là được.
Thẩm Nguyệt Dao lặng lẽ lên núi đến cửa học viện, cửa chính của học viện có gã sai vặt đang canh giữ không cho tiến vào.
Thẩm Nguyệt Dao chỉ có thể đi vào từ cửa sau, không ngờ ở cửa sau có một thiếu niên đang phơi nắng, nhìn qua có chút suy yếu tái nhợt.
Hắn nghe được âm thanh liền nâng mi mắt lên, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Thẩm Nguyệt Dao chuẩn bị cầm theo rổ đi vào, cái mũi của hắn như ngửi thấy được cái gì nói: “Ngươi mang thứ gì mà thơm như vậy?”
Thẩm Nguyệt Dao nhìn vẻ mặt của thiếu niên, lấy một ly trà sữa trân châu và mấy món đồ ngọt trong rổ ra nói: “Đây là trà sữa, đây là điểm tâm.
”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn, sau đó thử vươn tay tới cầm ly trà sữa kia, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên: “Uống ngon, ta còn chưa bao giờ uống qua loại đồ uống nào ngon như vậy.
”
Thẩm Nguyệt Dao nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hắn, không nhịn được nở nụ cười: “Cái này gọi là trà sữa, nếu mà ngươi thích uống thì ngươi có thể xuống núi, đến tiệm trà sữa trong thôn trang dưới chân núi là có thể uống.
”
Vốn dĩ thiếu niên kia rất vui mừng, nhưng nghe được lời này thì lại lắc đầu nói: “Cha ta không cho ta xuống núi, không cho ta ra khỏi thư viện, ta chỉ có thể phơi nắng ở cửa một lúc mà thôi.
”
Thẩm Nguyệt Dao suy nghĩ, nói: “Nếu mà ngươi thích uống còn thích ăn đồ ngọt thì có thể cho người đi đến tiệm mua một phần rồi mang về cho ngươi.
”
Thiếu niên uống mấy ngụm trà sữa, lại ăn một miếng bánh kem, hắn càng khiếp sợ: “Ăn ngon.
”
“Ngươi mang theo đồ vật tới là muốn tặng cho người trong thư viện phải không, nhưng ngươi đều cho ta mất rồi.
”
Thẩm Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Không sao, ta chỉ muốn đi gặp viện trưởng một lần thôi.
”
Nàng còn để bảng ghép vần ở trong rổ.
Thẩm Nguyệt Dao nghĩ thư sinh trong thư viện đều là khách hàng tiềm năng.
Mọi người ăn được đồ ngon rồi thì lần sau mới có thể muốn mua.
Đương nhiên nàng rất có tin tưởng đối với đồ ngọt trong tiệm trà sữa của mình.
Nhưng mà thiếu niên này làm nàng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.
Cũng không biết cảm giác quen thuộc thân thiết này đến từ nơi nào.
Thật giống như nhìn thấy hắn ăn được đồ ăn ngon thì Thẩm Nguyệt Dao cũng sẽ vui mừng.
Thiếu niên biết Thẩm Nguyệt Dao tới tìm viện trưởng, liền chỉ đường cho nàng, nói cho nàng biết đi vào thư viện như thế nào.
Đây là thư viện Lộc Lâm.
Dường như viện trưởng Thượng Quan Hách không phải quản lý chuyện gì, chỉ ngồi ở một góc trong thư viện chữa bài thi của các học sinh.
Hầu như đều là phó viện trưởng quản lý mọi chuyện của học viện.
Thẩm Nguyệt Dao đi qua thấy được một nam tử nho nhã.
Chỉ cảm thấy người này khi còn trẻ nhất định là một nhân vật xuất sắc tuyệt diễm.
Lúc này ông ấy mặc một chiếc áo dài đơn giản, làm cho người ta có một loại cảm giác thản nhiên bình thản.
Thẩm Nguyệt Dao nhẹ nhàng gõ cửa: “Là viện trưởng Thượng Quan sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...