Rõ ràng cũng là canh trứng gà rau dại giống như vậy, nhưng tam thẩm làm lại ngon hơn lúc trước bọn họ ăn.
Cũng không biết tam thẩm làm như thế nào.
Tô Nhị Nha biết nấu ăn ngon cũng có thể kiếm tiền.
Không nghe tam thẩm nói sao, sáng sớm bày quán liền kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa cô bé biết, ở xung quanh thôn, lúc nhà ai có yến tiệc cũng đều mời người nấu ăn ngon đi nấu cơm, nấu yến tiệc một lần cũng có thể kiếm lời mấy chục văn tiền.
Nếu nhà ai điều kiện tốt một chút mở tiệc chiêu đãi, một lần cũng có khả năng kiếm được trên một trăm văn tiền, thậm chí là một vài lượng bạc.
Có số tiền này thì có lẽ cô bé có thể chữa trị đôi mắt cho nãi nãi.
Còn có chân của tam thúc, đại phu ở nơi này của bọn họ không điều trị được, có lẽ đại phu nổi tiếng ở kinh thành có thể điều trị được.
Chỉ cần có bạc là có thể đi tới kinh thành khám đại phu đúng không?
Cô bé biết Tô gia đã trải qua những gì.
Cô bé biết, nếu Tô gia muốn tốt lên thì phải dựa vào tam thúc.
Chân của Tam thúc lành lại mới có thể tiếp tục đi thi khoa cử.
Trong cuộc thi huyện, thi phủ, Tam thúc đều là đầu bảng, chỉ cần lại thi đậu cuộc thi viện thì tam thúc sẽ là tú tài, sẽ có tư cách tham gia thi hương, sau đó là thi hội, thi đình.
Năm kia trước khi tam thúc tham gia thi viện thì bị gãy chân, cho nên mới chậm trễ đến bây giờ.
Trong lòng Tô Nhị Nha rất khó chịu, cảm thấy khó chịu thay tam thúc.
Trên người tam thúc gánh vác tất cả trách nhiệm của Tô gia.
Cô bé muốn ra ngoài kiếm tiền góp một phần sức lực cho gia đình, nhưng cô bé còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết, nãi nãi cũng không cho cô bé đi ra ngoài.
Đại tỷ đi phủ thành làm việc cho gia đình giàu có, bởi vì không có ký khế ước bán thân, cho nên ở trong phủ chính là nha hoàn hạng bét nhất, kiếm được rất ít, nhưng đều lấy ra cho nãi nãi và tam thúc khám đại phu và bốc thuốc.
Thật ra đại tỷ muốn ký khế ước bán thân, nhưng nãi nãi kiên quyết không cho.
Không ngờ hiện tại đại tỷ trở về lại biến thành dáng vẻ này, trong lòng Tô Nhị Nha cảm thấy như bị hòn đá đè nặng, áp lực đến một loại cảm giác không thở nổi.
Nhưng nghe tam thẩm nói có thể kiếm tiền, một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Tô Nhị Nha cũng tỉnh táo tinh thần.
Cô bé muốn làm việc giúp tam thẩm.
Giúp tam thẩm cũng là giúp tam thúc, giúp Tô gia.
Đều là người một nhà, cô bé muốn đóng góp một phần sức lực cho Tô gia, như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Tô Nhị Nha lặng lẽ nhìn Thẩm Nguyệt Dao, nhìn nụ cười trên mặt nàng.
Cảm giác tam thẩm trở nên không giống trước kia.
Thẩm Nguyệt Dao hoàn toàn không biết trong lòng Tô Nhị Nha nghĩ gì.
Thấy mọi người đều ăn rất ngon miệng, trong lòng Thẩm Nguyệt Dao cũng có một loại cảm giác thỏa mãn.
Làm món ăn ngon ý nghĩa ở chỗ người một nhà thích ăn, ăn vui vẻ, nàng nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Dao để lại một ít bỏ trong nồi giữ ấm, nói: “Nương, đợi Đại Nha tỉnh lại, bảo nàng cũng ăn một chút, mấy cái này con bỏ trong nồi giữ ấm cho nàng.
”
Cho dù buổi chiều Đại Nha có tỉnh lại hay không, Thẩm Nguyệt Dao đều phải để lại một ít đồ ăn cho nàng ấy.
Những đồ ăn này nàng có bỏ thêm nước nước linh tuyền, có lợi cho thân thể của Tô Đại Nha.
Hơn nữa buổi sáng nàng có đút cho Đại Nha uống chút nước linh tuyền, có thể trợ giúp Đại Nha khôi phục thân thể, có lẽ buổi chiều nàng sẽ tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...