Thẩm Nguyệt Dao nhớ rõ vào sáng sớm sẽ có xe bò từ cửa thôn đi ngang qua.
Lúc nàng đi đến thì vừa lúc đuổi kịp có thể ngồi trên xe bò.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới người đánh xe lại là Lâm Trì, có lẽ hắn muốn vận chuyển đồ vật đến trấn trên.
Thẩm Nguyệt Dao lấy tiền đồng đưa cho hắn nhưng hắn không chịu nhận: “Tẩu tử, trước kia Tô đại ca đã cứu mạng của ta, ta không thể lấy tiền của các ngươi.
”
Lâm Trì rất thành thật, nói thế nào cũng không cần.
Thẩm Nguyệt Dao ngẫm nghĩ một chút, lấy một cái bánh kẹp thịt ra đưa cho hắn ta, nói: “Ngày hôm qua cảm ơn ngươi đưa Tuyết Y về nhà, thật sự làm phiền ngươi rồi, đây là bánh kẹp thịt ta làm lúc sáng sớm, ngươi nếm thử đi”
Làm sao Lâm Trì có thể không biết xấu hổ mà lấy ăn, nhưng lúc này Thẩm Nguyệt Dao rất kiên trì: “Cầm đi, nếu ngươi không lấy thì trong lòng ta và Tuyết Y cũng băn khoăn, ngày hôm qua thật sự may mắn có ngươi giúp đỡ.
”
Lâm Trì ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Tẩu tử nói khách sáo quá, ta cũng chỉ là đi ngang qua gặp được, nếu là những người khác trong thôn thì mọi người cũng đều giúp đỡ hỗ trợ.
”
Lâm Trì nói chuyện, lập tức bị mùi thơm của bánh kẹp thịt hấp dẫn, đã quên mất mình định nói cái gì.
“Tẩu tử, thứ này gọi là bánh kẹp thịt sao, ta chưa từng ăn qua, ngửi mùi rất thơm.
”
Thẩm Nguyệt Dao cười nói: “Ngươi nếm thử xem hương vị thế nào, ta dự định đi tới trấn trên bày quán bán loại bánh kẹp thịt này.
”
Lâm Trì nhịn không được ăn một ngụm, vừa nếm thử hương vị đã trực tiếp sợ ngây người.
Hương vị này thật sự quá ngon.
Hắn nhịn không được lại ăn thêm một ngụm, lúc này mới xác định vừa rồi không phải ảo giác.
Lâm Trì kích động đến mức đôi mắt tỏa sáng, nhịn không được khen ngợi nói: “Tẩu tử, ngươi thật sự quá lợi hại, bánh kẹp thịt này rất ngon, còn ngon hơn tất cả món ăn ta từng được ăn.
”
Mặc dù cha hắn là lí chính trong thôn, trong nhà nhiều ruộng đất, mấy người cha và đại ca đều có thể làm việc, cuộc sống cũng tốt hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là tốt hơn đại đa số người trong thôn một chút, ngày thường cũng không thể ăn thịt, chỉ có lúc ăn tết mới có thể ăn một ít thịt, nếm thử hương vị mà thôi.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn thịt, nhưng trong quá khứ ăn thịt cũng không phải là hương vị này.
Càng không cần phải nói đến bánh bao thịt làm từ bột mì trắng, ăn mấy miếng thì hắn liền cảm thấy bụng rất thoải mái.
Thẩm Nguyệt Dao thấy Lâm Trì thích ăn, liền nhẹ nhàng thở ra nói: “Thích ăn là tốt rồi, ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.
”
Ngay từ đầu Lâm Trì ăn ngấu nghiến, nhưng ăn được một lát, lúc chỉ còn thừa lại một nửa thì hắn lại không nỡ ăn.
Hắn cầm lấy hồ lô nước uống một ngụm nước.
Thẩm Nguyệt Dao nhìn thấy hồ lô trong tay hắn thì sắc mặt khẽ thay đổi, hỏi: “Lâm Trì, hồ lô trong tay ngươi là dùng để đựng nước sao?”
Lâm Trì nhìn hồ lô, có chút không rõ vì sao Thẩm Nguyệt Dao lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn giải thích: “Tẩu tử, đây là hồ lô đựng nước, ta thường xuyên đi trấn trên, nương của ta sợ ta khát, cho nên dùng hồ lô trên núi làm một cái bình hồ lô đựng nước, chuyên dùng để chứa nước uống.
”
Thẩm Nguyệt Dao nhìn thấy hồ lô, trong đầu lập tức nghĩ tới một ít phương pháp buôn bán, cho nên rất kích động.
“Ta có thể nhìn một chút không? Cũng không biết hồ lô này bao nhiêu tiền?”
Lâm Trì cảm thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy ngay cả hồ lô mà Thẩm Nguyệt Dao cũng không biết sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...