Xuyên Thành Vợ Trước Ác Độc Của Quyền Thần Làm Giàu Dạy Con


Thẩm Nguyệt Dao cũng tới thôn trang coi tình hình.


Nàng mới xây xưởng xúc xích, đã dán bố cáo tuyển công nhân làm xúc xích.


Thẩm Nguyệt Dao còn muốn tự mình đi sang xem thử.

Thẩm Nguyệt Dao vừa tới cửa thôn trang đã nhìn thấy có một đống người xếp thành hàng dài.


Nhìn một đội ngũ đồ sộ như thế làm Thẩm Nguyệt Dao kinh ngạc không thôi.


Điều này khiến cho biểu cảm của nàng hơi hoảng hốt, không nghĩ tới lại giống hệt như khi còn ở thôn Liễu Hà.


Khi tuyển thêm công nhân mở rộng quy mô xưởng ở thôn Liễu Hà thì mọi người cũng xếp thành hàng dài thế này.


Nhưng mà khi đó quy mô xưởng không quá to.



Bây giờ xưởng xúc xích nàng mở rất lớn, xưởng xây trong cả một cái thôn trang to rộng.


Trong xưởng có thể chứa khoảng vài ngàn người.


Biết xúc xích được nhiều người yêu thích nên Thẩm Nguyệt Dao định đầu tư làm nhiều xúc xích một chút.

Xúc xích có rất nhiều cách làm, nướng lên hoặc thái ra xào chung với rau thì ăn cũng rất ngon.


Không chỉ riêng Thẩm Nguyệt Dao thích ăn mà ngay cả Đại Bảo Nhị Bảo cũng thích.


Hơn nữa quản sự bên kinh thành cũng gửi thư tới nói tình hình kinh doanh của xưởng xúc xích rất tốt, có nhiều người đặt hàng trước.


Còn có quản sự của gia đình nhà cao cửa rộng tới tận xưởng đặt xúc xích.


Nói lão thái thái và các thiếu gia, tiểu thư trong phủ rất thích ăn.


Hơn nữa mọi người biết xưởng xúc xích là sản nghiệp của Thẩm Nguyệt Dao, không ai dám dùng thân phận gây áp lực, đành phải mua dựa theo quy định.


Đây là lợi ích khi Tô Tuyết Y làm quan và được Hoàng Thượng che chở.


Không ai dám dùng thế lực sau lưng để gây áp lực bắt nàng làm gì.


Điều này khiến trong lòng Thẩm Nguyệt Dao có cảm giác thoải mái.


Ít nhất cửa hàng và xưởng có thể kinh doanh buôn bán bình thường.


“Không biết có yêu cầu nghiêm khắc không.




“Cũng không biết có được tuyển không.



“Đúng thế, nghe nói đây là xưởng do Tô phu nhân mở, làm việc với Tô phu nhân chắc chắn không cần phải lo lắng điều gì, tiền công một tháng cũng nhiều, còn đối xử tốt với mọi người.



“Đúng thế, ta có một biểu tẩu hồi trước đi chạy nạn, tháng trước đi theo đoàn người về thôn được sắp xếp làm việc ở trong lều ấm trồng rau gì đó của Tô phu nhân, một tháng nhận được một lượng bạc.



“Ta cũng nghe nói, không riêng gì trồng rau trong lều ấm mà trong những tiệm và xưởng khác, mỗi tháng ít nhất cũng nhận được một lượng bạc, Tô phu nhân đối xử với mọi người rất hào phóng.



“Do Tô đại nhân và Tô phu nhân đều là người tốt, một tháng một lượng bạc, nếu tiêu xài tiết kiệm thì một năm cũng tích cóp được mười lượng bạc.



“Đúng, nếu chỉ dựa vào việc cày cấy, bán lương thực thì cũng không tích cóp được nhiều bạc như thế.



“Tuy là vậy, nhưng trong nhà có ruộng thì trong lòng mới thấy yên tâm, ít nhất không cần phải ra ngoài mua lương thực, lương thực ở ngoài ai biết lúc nào sẽ tăng giá, đôi khi còn tăng lên gấp đôi.



Nói tới đây, trong lòng rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.



Lúc trước khi xảy ra lũ lụt, giá lương thực ở Hà Châu tăng lên mấy lần, rất nhiều người cho dù có bạc trong người vẫn không mua được lương thực.


Cho nên rất nhiều người không còn cách nào mới đành chạy nạn.


Những người có lương thực trong tay thì có thể cầm cự một khoảng thời gian dài.


Cho nên đối với rất nhiều gia đình nông thôn, có ruộng trồng ít lương thực thì sẽ yên lòng hơn nhiều.


Trong nhà bọn họ có ruộng đất, có lương thực nên không cần gì phải hoảng hốt.


“Biểu thúc của ta làm việc ở một xưởng khác của Tô phu nhân, nói Tô phu nhân là người rất tốt, chưa bao giờ coi bọn họ là người hầu, mỗi tháng chẳng những nhận được tiền công mà còn có cả tiền thưởng, nói đầu xuân nông dân có ngày nghỉ xuân của nông dân, đến mùa thu hoạch cũng có ngày nghỉ riêng, cho mọi người thời gian trồng trọt và thu hoạch.



“Đương nhiên trong nhà không có đồng ruộng thì thôi, nghỉ cũng coi như là đi, không bớt một đồng tiền công nào”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui