Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70


Edit: Linn
Tiêu Diệu Linh thấy mẹ chồng từ Diệp gia đã trở lại, liếc liếc mắt một cái muốn đi.
Tôn bà tử hỏi một câu: "Cô đi đâu vậy?"
Tiêu Diệu Linh không kiên nhẫn nói: "Kem dưỡng da dùng hết rồi, con đi vào trong thành phố mua."
Tôn bà tử mày nhăn lại, nghe nói mấy cái gì mà kem dưỡng da tận vài khối một lọ, không biết có gì tốt mà bôi, rửa mặt sạch sẽ không phải là được à, cũng không thấy mặt cô ta đẹp hơn chỗ nào, còn không đẹp bằng vợ Diệp doanh trưởng cách vách đâu, đây không phải là ném tiền qua cửa sổ sao.
"Cô nhiều tiền quá đầu óc mụ mị hả?! Bằng này tuổi đầu rồi còn bôi bôi chát chát cái gì, bôi cho ai xem hả?"
Tiêu Diệu Linh chịu đựng khí, lạnh lùng liếc bà một cái.

"Có tốn tiền của mẹ đâu, mẹ không cần quản."
Bằng này tuổi là bao nhiêu, cô ta còn chưa đến 30!
"Không tốn tiền của tôi, tiền cô tiêu chính là của con trai tôi, tôi là có quyền quản."
Tiêu Diệu Linh buột miệng thốt ra: "Con tiêu tiền của mình mà!"
Tôn bà tử cười lạnh một tiếng, như là nghe được truyện gì buồn cười, "Tiền của cô, cô từ đâu ra có tiền, lúc trước mặc mỗi một bộ quần áo cũ gả vào Tôn gia nhà chúng tôi, một chút của hồi môn cũng không có, tiền của cô từ đâu ra, tưởng bà già này bị ngu hả."
Tiêu Diệu Linh giật giật khóe miệng, nhìn Tôn bà tử trong mắt hiện lên một tia chán ghét, không phản ứng lại bà, trực tiếp đi ra cửa.
Tôn bà tử ở phía sau cô ta tức giận chửi ầm lên.
Tôn Mai nhìn bóng dáng chị dâu rời đi, nói với mẹ mình.

"Chị dâu lúc nào chả như vậy, mẹ, người cũng đừng chấp làm gì, đến lúc đó khó xử vẫn là anh trai."
Tôn bà tử cũng không phải không biết đạo lý này, bà chính là không nhịn được.

"Được rồi, mẹ biết.

Mẹ chỉ là có chút khó chịu trong lòng.

Con nhìn một cái xem thời điểm chúng ta tới, sắc mặt kia của cô ta......"
Tôn Mai nói: "Mẹ, con tháo hết chăn nệm trong phòng ra rồi, thừa dịp thời tiết tốt, chúng ta mang khăn trải giường cùng vỏ chăn của mấy đứa cháu trai trai ra giặt sạch, với mang chăn bông ra phơi đi."
"Được rồi, cũng nên giặt sạch.

Mẹ của Tiểu Cường cô ta chính là cố ý, bản thân thì ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, đúng là nhân mô cẩu dạng......"

Đi tới Cung Tiêu Xã, Tiêu Diệu Linh đi đến trước một gian quầy, lấy lọ kem dưỡng da đã hết từ trong túi ra.
"Mua kem dưỡng da."
Người bán hàng nhìn thấy lọ không liền biết cô ta là muốn mua hàng rời, hàng rời so với hàng đóng gói đúng là rẻ hơn một chút, nhưng căn bản bên trong là giống nhau.
Người bán hàng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái lọ lớn, dùng một cái muỗng nhỏ từng muỗng từng muỗng chuyển sang cái lọ của cô ta, chất đầy sau đó đậy nắp lại.
Tiêu Diệu Linh nhận lấy, trực tiếp cho cái lọ vào túi, thanh toán tiền, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tiêu Diệu Linh?"
Phía sau truyền đến một giọng nam mộc mạc, thân thể Tiêu Diệu Linh cứng đờ một thoáng.
"Đúng là cô nha, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi cơ."
"Lý chủ nhiệm." Tiêu Diệu Linh sắc mặt không tốt lắm.
Lý Duệ Lâm nách kẹp túi công văn, tóc vuốt đến bóng loáng mượt mà, khoảng cách gần còn có thể ngửi được một mùi dầu bôi tóc "nồng nàn".
Tiêu Diệu Linh không dấu vết lui ra phía sau hai bước.
Lý Duệ Lâm nheo nheo mắt, cười nói: "Gặp mặt bạn cũ đúng thật là không dễ dàng, lần trước vội vàng gặp qua một lần cũng chưa kịp nói được mấy câu." Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Như vầy đi, cũng đến giờ ăn cơm rồi, không bằng chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cơm, tôi mời khách."
"Lý chủ nhiệm, tôi còn có việc......"
"Tiêu đại tiểu thư không phải là chút mặt mũi cũng không cho đấy chứ?"
Tiêu Diệu Linh miễn cưỡng cười cười, giọng nói có chút gượng ép: "Lý chủ nhiệm nói đùa, cái gì tiểu thư với lại tiểu tỷ, anh vẫn nên gọi tên của tôi......"
Nếu là trước kia, tư cách nói chuyện cùng cô hắn cũng không có.

Tiêu Diệu Linh trong lòng nghẹn khí, lại không thể phát ra.
"Vậy đi thôi, Diệu Linh.

Vừa lúc tôi có việc muốn hỏi cô một chút, lần trước cấp dưới của tôi ở phụ cận nhà cô có nhìn thấy một người lén lút——"
Tiêu Diệu Linh tâm thít thật chặt, chờ hắn nói tiếp đoạn sau.
Liền thấy Lý Duệ Lâm ảo não sửa miệng, "Đấy cái trí nhớ này của tôi, lại quên mất là Tiêu gia sớm đã không còn, thứ lỗi thứ lỗi."
Tiêu Diệu Linh hít một hơi, cắn răng nói: "Lý chủ nhiệm quý nhân hay quên."
Lý Duệ Lâm tâm tình cực tốt, thật là không nghĩ tới, ngày xưa Tiêu gia tiểu thư kiêu ngạo này cũng có lúc phải nén giận.
"Lý chủ nhiệm, nhà tôi còn có việc, bữa này chắc không ăn được rồi, anh tự mình ăn đi ha."
Nói xong Tiêu Diệu Linh xoay người liền đi, không để ý tới tiếng gào phía sau, nhanh chóng đi qua chỗ rẽ, lại quá mức nóng vội mà đụng phải người.
Tiêu Diệu Linh thấy là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đi không nhìn đường à!"
Quay đầu nhìn thoáng qua, người không đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra.

Cố Quân không nghĩ tới người này cư nhiên trả đũa, ngẩng đầu nói lại: "Bác gái, tôi đang đi hẳn hoi, là cô đâm vào tôi mà."
Không ngờ người phụ nữ trước mặt ngây ngốc mà nhìn cậu, phản ứng lớn có chút không bình thường.
Cậu nhìn cô ta hai lần, vẫn là quyết định không cùng cô ta chấp nhặt, đang chuẩn bị rời đi, liền nghe người phụ nữ này mở miệng: "Cậu họ Cố có phải không?"
Cố Quân dừng lại bước chân, cau mày hỏi cô ta: "Cô như thế nào biết, cô là ai?"
Tiêu Diệu Linh không có trả lời, chỉ là nhìn cậu.

Thật giống, cô ta nghĩ nghĩ, tầm tuổi này của cậu......!"Cậu là Cố Quân sao?"
Trán Cố Quân nhíu chặt, "Cô rốt cuộc là ai?"
Tiêu Diệu Linh thấy bộ dáng cảnh giác của cậu, lúc này mới mở miệng.

"Dì họ Tiêu, cháu nên gọi dì là dì Tiêu.

Dì và ba cháu là cùng nhau lớn lên, cháu cùng ba cháu lớn lên thật giống nhau, khi cháu còn nhỏ dì còn từng ôm cháu đấy."
Cố Quân: "A."
Xoay người muốn đi.
Tiêu Diệu Linh có chút sững sờ, vội vàng gọi cậu lại.

"Cháu cái tiểu gia hỏa này như thế nào một chút lễ phép cũng không có!"
Cố Quân kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái.

"Cô có chuyện gì sao?"
Tiêu Diệu Linh nhíu mày nói: "Người nhà cháu đâu, còn có ai khác không?"
"Liên quan rắm gì đến cô!" ( 关你屁事: Guān nǐ pì shì)
Cố Quân nói xong liền đi.
Tiêu Diệu Linh hít thật sâu, đi theo phía sau cậu, Cố Quân nhíu mày.
"Cô đi theo tôi làm gì?"
Tiêu Diệu Linh: "Dì muốn gặp người nhà của cháu."

Cố Quân: "Ba tôi không còn nữa."
Tiêu Diệu Linh đã sớm biết chuyện này.
"Ông nội cháu đâu, cũng không còn nữa hả?" Lúc trước cô ta ở nông thôn, chú Cố còn từng gửi đồ cho cô ta đâu.
Cố Quân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, "Ông nội của tôi vẫn còn sống rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Diệu Linh hồn nhiên không biết lời mình nói có chút sai sai.
Nhìn con đường này có chút quen thuộc, cô ta hỏi: "Mấy người vãn còn ở tại nhà cũ của Cố gia hả?"
Cố Quân không nói chuyện, biết thoát không khỏi cô ta, trầm mặc đi về hướng nhà mình.
Tiêu Diệu Linh đi theo Cố Quân về nhà, thấy cậu vào nhà ở, trực tiếp đóng lại cửa.

Cô ta vội vàng tiến lên hai bước, vừa định nói chuyện, cửa lại mở ra.
Tiêu Diệu Linh hướng trong nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái đã thấy Cố lão gia tử đầu tóc hoa râm.
Cố lão gia tử so với trong ấn tượng cô ta già nua hơn rất nhiều, Tiêu Diệu Linh trong lòng cảm khái.
"Chú Cố, cháu là Tiêu Diệu Linh, ngài còn nhớ rõ cháu sao?"
Cố lão gia tử đương nhiên nhớ rõ cô, đánh giá cô một phen, xem ra cô sống cũng không tồi, yên lòng.

"Diệu Linh à, mấy năm rồi không gặp.

Xem cháu sống cũng không tệ lắm, ta cũng coi như an tâm."
Lúc trước hai nhà trước sau xảy ra chuyện, Tiêu gia vận dụng nhân mạch đưa hai chị em bọn họ xuống nông thôn.

Lúc trước cô còn từng hướng ông cầu trợ giúp, ông nghĩ cách gửi cho cô vài thứ, chỉ là về sau liền không có thư hồi âm của cô, ông còn tưởng rằng......
Không nghĩ tới còn có một ngày gặp lại.
"Em trai cháu thế nào rồi?"
Tiêu Diệu Linh nghe thế, biểu tình có chút cô đơn, thấp giọng nói một câu: "A Lãng nhiều năm trước đã không còn......"
"Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?" Cố lão gia tử khiếp sợ, không nghĩ tới chính mình còn nuôi lớn Cố Quân, mà Tiêu Lãng một thiếu niên mười mấy tuổi lại không chịu đựng qua được.
Ông vội vàng truy hỏi, đó chính là con trai duy nhất của Tiêu gia, như thế nào lại......
"A Lãng thân thể nó vốn ốm yếu, vào mùa đông năm thứ hai lại sinh một trận bệnh nặng, không chịu đựng được liền......"
Cố lão gia tử thở dài, thật lâu không nói chuyện.
"Cháu thì sao, hiện tại sống như thế nào?"
Tiêu Diệu Linh mím môi: "Cháu gả chồng, cuộc sống còn tàm tạm."
Cố lão gia tử không hỏi nhiều.
"Vậy là tốt rồi."
Tiêu Diệu Linh nhìn Cố lão gia tử một cái, giải thích nói: "Chồng cháu anh ấy là quân nhân, cháu cùng anh ấy tùy quân, rất ít khi ra ngoài doanh trại.


Sợ chọc thêm phiền toái cho anh ấy, vẫn luôn không liên hệ cùng những người khác, cũng không biết chú Cố ngài còn ở tại trong cái khu này, sớm biết như vậy, cháu nói cái gì cũng phải đến thăm ngài......"
Cố lão gia tử cười cười, "Không có việc gì."
Cố Quân giương mắt nhìn Tiêu Diệu Linh liếc mắt một cái, sau đó lại rũ xuống đôi mắt im lặng không lên tiếng.
Tiêu Diệu Linh do dự một chút, hỏi: "Chú Cố, lúc trước ba mẹ cháu có để lại thứ gì cho cháu không?"
Cố lão gia tử dừng lại một chút, hỏi cô ta.

"Ba mẹ cháu lúc trước chưa dặn dò cháu cái gì sao?"
Tiêu Diệu Linh nói: "Dặn dò một ít, cháu cũng không biết có phải toàn bộ hay không, cháu còn cho rằng họ sẽ nói với ngài cái gì đó đâu......"
Cố lão gia tử nhìn cô ta một cái, nói: "Chúng ta về sau cũng không có liên hệ lại, ba mẹ cháu không có phó thác cái gì."
Mọi người lúc đấy bản thân còn khó bảo toàn, lúc trước ông nhận được thư xin giúp đỡ của cô, lén lút đổi chút đồ vật, lại tìm người đáng tin cậy hỗ trợ gửi đi qua, tốn một phen công phu, còn suýt nữa bị phát hiện.
Tiêu Diệu Linh mím môi, trong lòng hoài nghi chú Cố không nói thật, cô ta cùng em trai sớm bị đưa đi, ba mẹ cô ta cùng chú Cố quan hệ tốt, cô ta cũng không tin ba mẹ cô ta không phó thác ông ấy cái gì.

Lúc trước cô ta viết thư cho chú Cố xin giúp đỡ, ông ấy rất nhanh đã gửi lương thực tiền giấy qua, nói không chừng chính là dùng đồ nhà cô ta đổi đâu.

Tiêu Diệu Linh trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không nói ái gì, chú Cố nói không có, cô ta cũng không biết thật hay giả.
Cố gia so với nhà cô ta của cải dày hơn nhiều, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thứ tốt khẳng định còn có không ít, bằng không rơi xuống tình cảnh này của ông ta một cái ông già sao có thể nuôi lớn Cố Quân.

Cố gia chỉ còn lại hai ông cháu bọn họ, cô ta cùng bọn họ đánh chút quan hệ tốt, không lo không chiếm được thứ tốt......
Tiêu Diệu Linh trên mặt mang cười: "Không đề cập tới những cái đó.

Chú Cố, hôm nay ngẫu nhiên gặp phải Cố Quân, thời gian vội vàng cũng không kịp mang thứ gì......!Cháu hôm nào lại qua đây thăm ngài."
Cố lão gia tử nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, cháu sống tốt cuộc sống của cháu là được rồi."
"Không có việc gì, cứ như vậy đi ạ.

Chú Cố, có rảnh cháu lại đến thăm người a!"
Tiêu Diệu Linh đi rồi, Cố Quân cau mày đóng lại cửa, một lời khó nói hết: "Ông nội, người này cái gì mà dì Tiêu, có phải hay không xem chúng ta như đứa ngốc."
Cố lão gia tử thở dài: "Không cần quản người khác, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được."
Cố lão gia tử sống đến này bằng này tuổi, chuyện cũng gặp qua nhiều, Tiêu Diệu Linh vừa mở miệng, ông liền đoán được ý tưởng của cô ta.

Không nói không đại biểu là không biết, ông không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
"Ân." Cố Quân gật đầu, lại hỏi: "Cô ta nói cô ta gả cho quân nhân, không phải là cùng Diệp đại ca cùng một doanh trại chứ?"
Cố lão gia tử lắc đầu: "Cũng có khả năng, ông cũng không rõ ràng lắm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận