Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 63 
 
Những người có thành tích đứng đầu trong lớp cũng chỉ có mấy người. Vương Chấn Hưng vừa nói thế, học sinh bên dưới liền nhao nhao lên tiếng phỏng đoán.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người nói là Triển Bằng, dù sao lần nào cậu ấy cũng thi được hạng nhất toàn thành phố, hạng nhất khối, không có môn nào là điểm yếu rõ rệt của cậu ta cả.
 
Cũng có người đoán là Khưu Hồng Mai, nữ sinh hơi học lệch này là đại điện môn Tiếng Anh trong lớp, thành tích Tiếng Anh vẫn luôn nằm trong top đầu.
 
Còn có người chẳng quan tâm đến người có điểm cao nhất lớp là ai, cuộc tranh luận bên phía Phó Linh và Trần Lập Quốc, đơn thuần là đang hóng hớt cho vui.
 
Trong tiếng huyên náo, nam sinh ngồi sau Trần Lập Quốc nhấc chân đạp ghế của Trần Lập Quốc, nói đùa: “Cậu nói xem Tạ Miêu chăm chỉ thế kia, có khi nào là cô ấy không?”
 
Nói xong, chính cậu ta cũng cảm thấy câu nói đùa này hơi quá, cảm thấy buồn cười.
 
Ai dè, đúng lúc này Vương Chấn Hưng đột nhiên gọi tên cậu ta: “Lưu Văn Cường.”
 
Cậu ta vội vàng đứng lên.
 
Vương Chấn Hưng cười cười hỏi cậu: “Em vừa mới đoán là ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“À thì...” Lưu Văn Cường gãi gãi gáy, đột nhiên có phần khó nói ra.
 
“Thưa thầy, bạn ấy đoán là Tạ Miêu ạ.” Trần Lập Quốc ngồi trước cậu ta không hề do dự bán đứng bạn bè.
 
Học sinh trong lớp vừa nghe thấy thế, không ít tiếng cười “xùy” vang lên, “Lưu Văn Cường, cậu lại lên cơn à.”
 
Lưu Văn Cường cười hì hì, “Chẳng phải thầy Vương cho chúng ta đoán sao? Tớ đoán là Tạ Miêu thì làm sao?”
 
Chả sao cả, chỉ là lúc Tạ Miêu bị thu lại bài kiểm tra, cách lúc bắt đầu thời gian kiểm tra chưa đầy một tiếng.
 
Dù cô ấy không gian lận đi chăng nữa, thì thời gian ngắn như vậy có làm xong bài kiểm tra hay không cũng khó nói, chứ đừng nói là kiểm tra được điểm cao nhất lớp.
 
Mọi người đều coi lời của Lưu Văn Cường là câu nói đùa, nhưng ai ngờ Vương Chấn Hưng lại gật đầu với Lưu Văn Cường, “Em đoán đúng rồi.”
 
Đoán, đoán đúng rồi!
 
Lưu Văn Cường lập tức trợn tròn mắt, không thể tin được mà ngoáy ngoáy tai.
 
Vẻ mặt của những bạn học khác trong lớp cũng chẳng khá hơn cậu ấy là bao, lớp học vốn còn đang ầm ĩ, đột nhiên rơi vào im lặng.
 
Vương Chấn Hưng nhìn từng khuôn mặt hoặc sửng sốt hoặc kinh ngạc bên dưới, đập tập bài kiểm tra lên bàn giáo viên, cầm bài kiểm tra ngay đầu tiên lên.
 
“Tạ Miêu, 99 điểm.”
 
Giọng của ông ấy không tính là lớn, nhưng hiệu quả của câu nói ấy lại chẳng khác nào một tiếng sét.
 
Con mắt của Lưu Văn Cường suýt nữa đã rơi xuống đất, ánh mắt của những người khác cũng đồng loạt rơi xuống trên người Tạ Miêu, mang những cảm xúc khó hiểu.
 

Xã hội tình người, loại chuyện nhờ vả quan hệ này quả thực không hiếm thấy.
 
Ngay cả mấy năm nhà nước quản lý nghiêm nhất kia, vẫn có hiện tượng “Trên lãnh đạo có chính sách, dưới có đối sách” như cũ, họ bàn bạc xong xuôi đưa con cái của mình vào đơn vị công tác của đối phương. Hai bên phối hợp với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.
 
Mà cơ hội tốt như cử đi học trong đơn vị này, gia đình không có bối cảnh lại không biết luồn cúi thì chẳng bao giờ đến lượt.
 
Nếu không thì cũng chẳng có một câu như này, “Học giỏi Toán Lý Hóa, không bằng có ông bố tốt”.
 
Tuy lớp (2) là lớp chọn, nhưng ngoài những học sinh dựa vào thành tích để thi vào chân chính ra, người đi cửa sau và con cái của giáo viên cũng không phải là ít.
 
Cho nên Tạ Miêu vừa mới đến đã nhận được các loại đãi ngộ đặc biệt, mọi người vô thức cho rằng cô dựa vào quan hệ để vào đây, hoặc thuộc dạng gia thế khủng. 
 
Không ngờ còn chưa dò la xem người ta có phải “nhờ quan hệ” hay không, bọn họ đã bị sự kiện điểm Tiếng Anh cao nhất lớp vả đau cả mặt rồi.
 
Hơn nữa bài kiểm tra Tiếng Anh điểm cao nhất này, còn mẹ nó mất chưa đến một tiếng đã làm xong rồi!
 
Có bạn học nhéo mặt mình, cảm thấy xấu hổ vì những phán đoán mang tính thành kiến trước kia của mình.
 
Có bạn học thì không thể kiềm chế được sự tò mò, bị một học sinh mới chuyển đến ngồi lên đầu lên cổ, Triển Bằng và Khưu Hồng Mai sẽ có vẻ mặt thế nào.
 
Trong ánh mắt của mọi người, thần sắc của Khưu Hồng Mai nghiêm túc, Triển Bằng lại rũ mắt xoay bút máy, sắc mắt vẫn bình thường.
 
Bài kiểm tra nhanh chóng được phát xuống, cậu ta nhìn điểm của mình, 96 điểm, ít hơn Tạ Miêu 3 điểm.
 
Phần viết hơi khó, bị trừ mất 2 điểm, bài điền từ vào chỗ trống bị trừ 1 điểm, trong đó chỗ điền từ loại bị trừ 0,5 điểm.
 
Triển Bằng dùng bút đỏ khoanh lại chỗ bị trừ 0,5 điểm do lỗi cẩu thả, rồi chăm chú bắt đầu nghe giảng.
 
Có lẽ là chịu sự kích thích của Tạ Miêu, tiết học này mọi người đều nghe giảng rất chăm chú, Vương Chấn Hưng thuận miệng đưa ra câu hỏi, người đáp lại ông đã nhiều hơn một nửa.
 
Giờ ra chơi, nữ sinh ngồi trước Tạ Miêu liền quay đầu lại, “Tiếng Anh của cậu giỏi thế, 99 cơ, chắc chắn cậu chỉ bị trừ điểm ở phần viết nhỉ.”
 
Cô bạn không thể giấu được tò mò, “Có phải trước kia ở trường cậu, cậu cũng học cực giỏi như này không?”
 
“Cũng bình thường thôi.”
 
Tạ Miêu cười với cô bạn, lấy đề của lớp ôn thi chưa làm xong ra làm tiếp.
 
Nữ sinh kia vịn vào lưng ghế của mình, nghiêng đầu nhìn Tạ Miêu làm bài, “Cậu làm đề nhanh thật đấy, thảo nào chưa đến một tiếng đã làm xong bài kiểm tra rồi.”
 
“Làm nhiều luyện nhiều, cậu cũng có thể nâng cao tốc độ thôi.”
 
Tạ Miêu nói xong, gần như vừa mới đọc xong đề bài, đã chọn ngay được đáp án chính xác.
 
Nữ sinh kia trố mắt nhìn cô làm liền ba câu chọn đáp án trong vòng 1 phút, mắt cũng chẳng chớp lần nào.
 
Tốc, tốc độ gì thế này? Cũng quá...
 
“Má ơi, Tạ Miêu cậu cũng trâu bò quá nhỉ?” Có người thay cô bạn nói ra tiếng lòng của mình.
 
Nữ sinh kia ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lưu Văn Cường đang đứng bên bàn Tạ Miêu.

 
Hai mắt tên kia tỏa sáng, nhìn chằm chằm tờ đề Tạ Miêu đang làm không rời mắt, “Đề thi này lớp mình chưa làm bao giờ, chẳng lẽ là đề thi của lớp ôn thi?”
 
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói oang oác, Tạ Miêu hơi ngừng bút lại một lát, gật đầu, “Ừm.”
 
“Giỏi, cậu giỏi ghê á.”
 
Lưu Văn Cường khen ngợi từ đáy lòng, nghĩ đến gì đó lại nói: “À gì nhỉ, những lời tớ nói trước giờ học không có ý gì khác, là thầy Vương bảo mọi người đoán, tớ nghĩ cậu học hành khá chăm chỉ bèn đoán là cậu, không ngờ lại đoán đúng thật.”
 
Tạ Miêu cũng không điếc, sao không biết lúc Trần Lập Quốc nói Lưu Văn Cương đoán cô là người được điểm cao nhất lớp, người trong lớp đã có phản ứng gì. Cô chỉ không ngờ, đối phương lại cất công đến đây để giải thích với cô.
 
Tạ Miêu dừng bút lại, ánh mắt có thêm ý cười thật lòng, “Không sao, ánh mắt của cậu chuẩn phết đấy.”
 
Nhìn Tạ Miêu ở khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp tuyệt của cô càng có sức sát thương hơn.
 
Nhất là khi cô cười lên, đôi mắt đào hoa long lanh gợn sóng, đúng là khiến người ta không thể nào rời mắt.
 
Lưu Văn Cường lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, nhìn Tạ Miêu mà đến tay cũng không biết nên để ở đâu.
 
Đúng lúc này, có giáo viên đến gõ cửa lớp 10 (2), “Tạ Miêu lớp các em có đấy không?”
 
“Có ạ.” Tạ Miêu vội vàng đứng dậy.
 
Thầy giáo có dáng người không cao kia nhìn chăm chú cô một hồi rồi nói: “Thông báo cho em chút, giờ tự học tối nay đến phòng học trống thứ hai bên phía Đông tòa nhà 3 tầng báo danh, học lớp ôn thi Toán, em đừng quên đấy.”
 
Tạ Miêu bôn ba đến đây là vì cuộc thi Tiếng Anh, không ngờ nhà trường còn chuẩn bị cho cô tham gia lớp ôn thi Toán.
 
Cô cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, “Vâng thưa thầy.”
 
Có lẽ thầy giáo kia có tính quả quyết mau lẹ, thấy cô gật đầu thì cũng không nán lại thêm, xoay người bước nhanh rời khỏi đó.
 
Mà trong phòng học lớp (2) lại vì sự xuất hiện của thầy ấy, mà dấy lên một trận xôn xao.
 
Nếu chỉ có một môn Tiếng Anh thì không nói, đằng nào lớp bọn họ đã có một người học lệch nghiêm trọng là Khưu Hồng Mai rồi.
 
Hai môn Tiếng Anh và Toán đều được chọn vào lớp ôn thi, chỉ có thể chứng minh một điều... Tạ Miêu chính là trùm học cực giỏi chính hiệu.
 
Ánh mắt đám học sinh trong lớp nhìn Tạ Miêu lại thay đổi, thậm chí có người còn lẩm bẩm nhất định phải tìm người để nghe ngóng lý lịch của cô.
 
Ngay cả một người ngồi sau cô chẳng quan tâm gì khác ngoài việc học như Triển Bằng, cũng ngẩng đầu, khó có lần nghiêm túc đánh giá cô.
 
Tình tiết bẻ lái luôn mang đến cho người ta sự chấn động lớn. Chưa đến buổi trưa, ở lớp chọn khác đã có người biết nữ sinh mới chuyển đến lớp (2) không những xinh xắn, mà thành tích cũng tốt, ít nhất hai môn Tiếng Anh và Toán đều thuộc top đầu.
 
Đến tối Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, ánh mắt học sinh trong lớp nhìn cô tuy vẫn còn săm soi, hoài nghi, nhưng không còn bài xích nữa.
 
Thái độ của ông thầy thấp bé họ Cao kia với Tạ Miêu cũng rất bình thường.
 
Lần đầu tiên Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, đúng vào lúc làm đề. Sau khi thầy Cao phát đề xuống, nói riêng với cô: “Biết thì làm, không biết thì cứ coi như đề tham khảo, đừng vội, sau này thầy sẽ bổ túc cho em những bài giảng trước đó.”

 
Thầy ấy nói được làm được. Sau khi học xong tiết thứ nhất, tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối, liền giữ Tạ Miêu lại lớp ôn thi Toán.
 
“Thấy đến xem xem kiến thức căn bản của em thế nào, cần bắt đầu bổ túc từ chỗ nào.”
 
Thầy Cao tìm ra bài của Tạ Miêu rồi đặt lên đầu tiên, mở nắp bút chuẩn bị chấm điểm thì sững người.
 
Thầy ấy bất ngờ nhìn Tạ Miêu một cái, lật trước lật sau bài thi xem một lượt, hỏi cô: “Trước đây từng làm đề thi rồi à?”
 
“Từng nhìn thấy ở chỗ người khác, em xem thì khá hứng thú, liền nghiên cứu một chút.”
 
Tạ Miêu không thể nói đời trước bản thân mình đã học trường cấp ba trọng điểm vô cùng biến thái kia. Nhà trường thường xuyên mang đề ôn thi đến cho họ làm coi như đề mở rộng, chỉ có thể ậm ờ kéo Lưu Đại Giang làm cớ để lấp liếm cho qua.
 
Thầy Cao cũng không hỏi cặn kẽ, cúi đầu tập trung chấm điểm, “61, thế mà vẫn đạt cơ đấy.”
 
Phải biết rằng, rất nhiều người khi mới tiếp xúc với đề ôn thi, thành tích đều thê thảm không nỡ nhìn. Đến bây giờ vẫn còn một phần ba học sinh trong lớp ôn thi hoàn toàn không thể chạm đến mức đạt được. Một phần ba học sinh quanh quẩn ở mức gần đạt. 61 điểm, đã không ít rồi.
 
Thầy Cao nở nụ cười, chọn ra mấy câu hỏi dễ giải quyết trong số câu làm sai của Tạ Miêu, “Hôm nay là lần đầu tiên em vào lớp, thầy cũng không giảng kỹ nữa, chúng ta cùng làm rõ những câu hỏi này rồi tan lớp.”
 
Tạ Miêu không phải một tay mơ không có chút gốc rễ nào, mất chút thời gian đã hiểu rõ cách giải của mấy câu hỏi kia.
 
Nhưng lúc cô quay về lớp học, học sinh ở trong ký túc đã học xong hết ba tiết tự học buổi tối rồi, trong phòng học chỉ có Phó Linh đang đợi cô.
 
“Cậu đợi lâu lắm rồi nhỉ?” Tạ Miêu hơi ái ngại.
 
“Không đâu.” Phó Linh nói: “Vừa hay tớ còn mấy câu hỏi chưa giải xong.”
 
Hai người thu dọn đồ đạc về phòng ký túc. Lúc vào phòng trùng hợp bắt gặp Kim Liên Ngọc xách phích đến phòng nước lấy nước.
 
Gặp trực diện Tạ Miêu, vẻ mặt cô ta hơi mất tự nhiên, “Các cậu về rồi à? Có muốn cùng đi lấy nước ngâm chân không?”
 
Con người Kim Liên Ngọc này phải nói thế nào nhỉ?
 
Thích khoe khoang, bản thân cũng hơi không hiểu sự đời, thường xuyên nói chuyện đắc tội người khác.
 
Nhưng nếu phải nói cô ta xấu xa bao nhiêu, trong số những nữ sinh mơ hồ bài xích cô trong lớp, đúng là không có cô ta.
 
Thấy vẻ mặt này của Kim Liên Ngọc, Tạ Miêu liền biết chắc hẳn cô nàng nhớ đến những lời cô ta nói lúc khoe khoang với cô tối qua, cảm thấy lúng túng, nên Tạ Miêu cũng không so đo với cô ta nữa, “Cậu đi trước đi, chốc nữa bọn tớ đi lấy sau.”
 
“Vậy tớ đi trước nhé.”
 
Kim Liên Ngọc chưa đi được hai bước đã gặp phải một nữ sinh lớp (9), lập tức ghé lại gần hỏi đối phương: “Hai ngày nay lớp cậu làm bài kiểm tra Tiếng Anh chưa? Phùng Lệ Hoa kiểm tra thế nào? Tớ nói cậu nghe, người mới chuyển vào phòng ký túc bọn tớ...”
 
Tối hôm nay, có lẽ quản lý Ngưu có tinh thần tốt, mãi đến gần 11 giờ mới ngắt điện.
 
Tạ Miêu nhân cơ hội này lại làm tiếp mấy tờ đề Tiếng Anh, đợi đến tiết tự học thứ nhất của chiều hôm sau, những tờ đề mà Đường Quyên đưa cho cô đã làm xong rồi.
 
Cô đóng nắp bút lại, hoạt động ngón tay và cổ, rồi đứng dậy cầm cốc đi đến phòng nước lấy nước nóng.
 
Ai ngờ chân trước vừa mới đi, chân sau đã có học sinh hưng phấn chạy về lớp, “Tớ dò la được rồi, Tạ Miêu lớp mình là người xếp thứ 9 trong kỳ thi giữa kỳ thành phố chúng ta, xếp thứ ba trong kỳ thi chung toàn thành phố năm ngoái, điểm trong kỳ thi chung chỉ thấp hơn Triển Bằng 11 điểm.”
 
“Cậu nói gì cơ?” Học sinh trong lớp đều chấn động.
 
Hạng 3, hạng 6 và hạng 10 trong kỳ thi chung cuối học kỳ trước đều không phải học sinh Nhị Trung, họ còn tưởng đó là học sinh ở trường Trung học Xưởng dệt may hoặc trường Thất Trung thành phố.
 
Ai mà ngờ được, người xếp thứ ba này lại là học sinh trường Nhất Cao huyện Hồng Hà, bây giờ còn chuyển vào lớp bọn họ.
 
Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, nhưng bạn học kia còn chưa nói xong, tiếp đó lại ném ra một quả bom khác, “Không những thế, cô ấy còn là người đầu tiên sáng lập ra Góc Tiếng Anh. Vì chuyện này, cô ấy còn giành được danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố chúng ta năm nay. Bố của Tần Khang chính là thầy giáo dạy Tiếng Anh, chuyện này hoàn toàn là thật.”
 

Lúc này, vẻ mặt của các bạn học đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa rồi.
 
Học sinh ba tốt của thành phố không phải họ chưa từng thấy, Triển Bằng trong lớp chính là thế, Phùng Lệ Hoa lớp (9) cũng thế.
 
Nhưng sáng lập ra Góc Tiếng Anh không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi Tạ Miêu còn đến từ trường Nhất Cao huyện Hồng Hà mang tiếng thành tích không bằng bọn họ.
 
“Thảo nào cô ấy vừa đến đã được vào hai lớp ôn thi rồi, không phải nhà trường vì cuộc thi mà cố tình tuyển cô ấy đến đây chứ?” Một người khẽ thì thầm.
 
Mấy nữ sinh từng bàn tán sau lưng Tạ Miêu trước kia lập tức im phăng phắc.
 
Nếu như nói Tạ Miêu là vì đi cửa sau mới nhận được những đãi ngộ kia, bọn họ còn có thể nói được một câu không công bằng.
 
Nhưng chuyện Tạ Miêu thành tích tốt như vậy bày ra cả đấy, ngay cả ganh tỵ họ cũng không ganh tỵ nổi, cách biệt quá lớn.
 
Bạn nữ ngồi trước Tạ Miêu không nhịn được quay xuống hỏi Phó Linh: “Tạ Miêu lợi hại như thế, sao cậu không nói sớm thế Phó Linh?”
 
Phó Linh tỏ ra ngơ ngác, “Tớ, tớ cũng không biết, cô ấy không nói với tớ.”
 
Đợi Tạ Miêu bưng cốc nước từ phòng nước về, vừa vào cửa đã nghênh đón vô số ánh mắt, ánh mắt nào nhìn cô cũng tỏa sáng.
 
Tạ Miêu: “...”
 
Sao mới đi lấy nước một lúc mà tất cả đã hoàn toàn thay đổi rồi?
 
Cô xuyên vào sách niên đại chứ không phải sách mạt thế đâu!
 
Biết được Tạ Miêu là học bá đến từ huyện lân cận, lại thấy cô học hành, mọi người lập tức căng thẳng, vội vàng cúi đầu đọc sách làm đề.
 
Thành tích trước đây đã tốt như thế rồi, đợi cô ấy học bù lại những bài học chậm, thế chẳng phải ngay cả cơ hội theo sau cạp đất họ cũng không có sao?
 
Lớp ôn thi Tiếng Anh buổi tối cùng ngày, mấy bạn học trong lớp vô tình hoặc cố tình ngồi xung quanh Tạ Miêu, định quan sát ở cự ly gần xem cô học thế nào.
 
Đường Quyên vào lớp nhìn thấy thế liền sững người giây lát, nhưng vẫn lên tiếng hỏi Tạ Miêu: “Làm xong hết đề chưa?”
 
Bạn học trong lớp nhanh chóng nhớ đến hôm nọ Tạ Miêu bị dí cho tập đề bảy tám trang, mọi ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô.
 
Từ buổi chiều đến bây giờ, Tạ Miêu đã hơi thích ứng được rồi, nghe thấy thế liền lôi tập đề từ trong gầm bàn ra, “Làm xong rồi ạ.”
 
“Làm xong rồi?” Đường Quyên hơi bất ngờ.
 
Cô ta cầm lấy tập đề thi thử kia nhìn thoáng qua, rồi nhìn sang Phó Linh với ánh mắt hơi ngờ vực, “Em không cho bạn ấy mượn đề đã làm xong rồi chứ?”
 
“Không ạ.” Phó Linh lắc đầu.
 
Một nam sinh trong lớp cũng đứng ra làm chứng, “Thưa cô, chúng em nhìn Tạ Miêu làm đề mà.”
 
Đường Quyên không còn gì để nói, đành cuộn tập đề lại, “Được, lúc khác cô sẽ xem căn bản của em thế nào.”
 
Ngoài những lớp dạy bình thường ra cô ta vẫn còn phải dẫn dắt lớp ôn thi. Riêng phần soạn bài đã phải soạn hai phần, thực ra cũng khá bận, không có nhiều thời gian để một mực xem chừng Tạ Miêu như vậy. Trước đây gây chút rắc rối cho Tạ Miêu cũng đều là tiện tay làm.
 
Dẫn dắt lớp ôn thi này đến đâu, cuộc thi mùa thu có thể đạt được bao nhiêu giải, mới là vấn đề mà cô ta để ý nhất.
 
Thấy Tạ Miêu đã làm xong đề thi, Đường Quyên cũng không nói gì nữa, xoay người chuẩn bị đi lên bục giảng.
 
Không ngờ Tạ Miêu lại gọi cô ta lại.
 
“Thưa cô, Tiếng Anh căn bản của em vẫn không ổn, muốn củng cố thêm chút kiến thức căn bản. Cô có thể giảng giải giúp em đề thi mà lớp 11 đang làm không ạ?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui