Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 59
 
Trans: Unknown user
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi người mà hiệu trưởng Ninh quen nhận được điện thoại đã nghiêm túc hỏi giúp ông, ngày hôm sau đã gọi điện lại.
 
“Suất thi vẫn là chuyện nhỏ, trường ông có học sinh Tạ Miêu thành tích tốt, lại là người sáng lập Góc Tiếng Anh, tất nhiên thành phố sẽ đồng ý cho cô bé tham gia cuộc thi. Nhưng thầy Ninh à, ông định bồi dưỡng cô bé kiểu gì? Mở riêng cho cô bé một lớp ôn thi chắc?”
 
Nụ cười vừa hé nở của hiệu trưởng Ninh lập tức hóa đá trên mặt vì những lời phía sau.
 
Ông hiểu ý trong những lời cuối cùng của đối phương.
 
Có phải mở riêng một lớp ôn thi cho Tạ Miêu hay không không quan trọng. Quan trọng là, trường Nhất Cao của họ có người có khả năng phụ đạo cho Tạ Miêu tập trung vào cuộc thi một cách hệ thống và bài bản hay không
 
Nếu như không có, Tạ Miêu chưa được chuẩn bị trọn vẹn đã thua ngay ở vạch xuất phát, còn lấy cái gì mà cạnh tranh với học sinh trên thành phố trên tỉnh?
 
Hiệu trưởng Ninh lâm vào trầm mặc.
 
Hai ngày sau, hiệu trưởng Tằng lại gọi đến một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hiệu trưởng Tằng đã nghĩ đâu vào đấy rồi, nếu hiệu trưởng Ninh vẫn khăng khăng không đồng ý, ông sẽ không khách sáo với hiệu trưởng Ninh nữa, trực tiếp cử người liên hệ với Tạ Miêu và người nhà của cô bé.
 
Dù sao ông bắt buộc phải có được Tạ Miêu, không chỉ vì cuộc thi, mà cũng là vì Góc Tiếng Anh mới được thành lập của trưởng Nhị Trung.
 
Không ngờ câu đầu tiên của hiệu trưởng Ninh lại là: “Thành phố đã đồng ý cho Tạ Miêu một suất dự thi. Trường Nhị Trung quá xa, cần phải trú lại trong trường, ăn cơm căng tin. Nhà họ là người nông thôn, đoán chừng không thể lấy được nhiều tem phiếu như thế, không nhất thiết phải đi học xa như vậy.”
 
Ban đầu hiệu trưởng Tằng còn tưởng ông ta từ chối mình, sau đó phản ứng lại mới bật cười.
 
“Ông yên tâm đi thầy Ninh, hạt giống tốt như vậy, chúng tôi sẽ quan tâm đến điều kiện gia đình của em ấy. Tôi và mấy ông hiệu phó đã bàn bạc qua rồi, nhà trường sẽ miễn giảm học phí, phí ký túc xá cho em ấy, đồng thời mỗi tháng cấp cho em ấy tem phiếu mười lăm cân.”
 
Nói xong, ông ta lại cảm khái: “Thầy Ninh, tôi biết ông là một người quý nhân tài mà.”
 
“Ông bớt nịnh tôi đi.” Hiệu trưởng Ninh hừ lạnh, “Khi khác tôi sẽ hỏi Tạ Miêu giúp ông, còn em ấy có đồng ý đi hay không thì tôi cũng không quản được.”
 
...
 
Ra khỏi văn phòng hiệu trường, cõi lòng thầy Trịnh toàn là sự rối rắm, nặng nề và cả không nỡ.
 
Ông đứng bên sân thể dục, nghiêm mặt nhìn đám học sinh lớp 10 (1) đang đi đều bước phía không xa.
 
Ngày hôm sau chính là Tiết thanh minh, tất cả trường tiểu học, trung học trong huyện đều phải đến nghĩa trang liệt sĩ tảo mộ.
 
Đây là thời điểm thể hiện bộ mặt lẫn tinh thần của cả trường. Mấy ngày gần đây, mỗi lớp đều tranh thủ thời gian buổi chiều để tập dượt diễu hành một lúc.
 
Thầy Trịnh đứng nhìn chưa bao lâu thì học sinh lớp 10 (1) đã phát hiện ra, vội vàng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.
 

Vẻ mặt của ông quá nghiêm nghị, Trịnh Chí An đang nghiêng đầu nói chuyện với người khác, không để ý vung tay chân cùng một bên.
 
“Cậu bước sai bên rồi Trịnh Chí An.” Bạn học phía sau nhắc nhở.
 
Trịnh Chí An vừa nghe thấy thế liền hoảng loạn điều chỉnh bước chân, kết quả loạn càng thêm loạn, bị mấy học sinh phía sau giẫm vào gót giày.
 
Cả người cậu ta bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt, giày cũng tuột thẳng khỏi chân để lộ ra chiếc tất màu lam đậm có miếng vá.
 
Tâm trạng của thầy Trịnh đang nặng nề sẵn, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của con trai mình thì ngực càng bức bối hơn.
 
Ông trừng mắt đầy nghiêm khắc với Trịnh Chí An, sau đó gọi Tạ Miêu đang bước ngay ngắn ở hàng đầu tiên trong nhóm nữ sinh ra, “Em qua đây một lát.”
 
Tạ Miêu vâng một tiếng, vội vàng bước ra khỏi hàng, “Thầy ạ.”
 
Thầy giáo Trịnh không nói gì mà quay người đi đến một chỗ yên tĩnh.
 
Đợi đến khi đi đến một nơi không người cạnh bức tường bao, ông mới dừng bước rồi nói: “Tạ Miêu, trên tỉnh sắp tổ chức một cuộc thi vào mùa thu, em có muốn tham gia không?”
 
Ông những tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc không hiểu của Tạ Miêu, nhưng không ngờ cô bé chỉ kinh ngạc giây lát rồi mắt chợt sáng bừng lên, “Là cuộc thi kiến thức của các môn ạ? Thi những môn nào ạ?”
 
Thầy giáo Trịnh thấy thế, cõi lòng càng bức bối hơn, “Thi bốn môn, Toán Lý Hóa và cả Tiếng Anh.”
 
Ông nói cho Tạ Miêu mọi chuyện từ cuộc thi lần này trên thành phố không dành suất tham dự cho các huyện lân cận, đến chuyện trường Nhị Trung trên thành phố muốn để Tạ Miêu chuyển đến đó học. “Em là học sinh mà thầy dẫn dắt đến với Nhất Cao của chúng ta, dĩ nhiên thầy không nỡ để em chuyển đến Nhị Trung như vậy, nhưng liên quan đến tương lai của em, thầy không muốn làm lỡ dở em.”
 
Tạ Miêu đã quen học ở trường Nhất Cao, cũng có tình cảm nhất định với các bạn học, không hề muốn chuyển khỏi ngôi trường này.
 
Có điều ở đời trước cô có thể chịu được áp lực cực lớn mà cố gắng học hành, từ một học sinh không đủ điểm để được tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm, đến thành tích đến gần hạng trung bình trong khối, bản thân cô không phải là người bằng lòng thừa nhận thất bại.
 
Với thành tích ổn định ở top 10 toàn thành phố của cô, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn thi đậu vào đại học Băng và đại học sư phạm tỉnh Băng không thành vấn đề.
 
Nhưng ai chẳng có giấc mộng Thanh Hoa Bắc Đại?
 
Nếu không thì hằng năm sau này cũng sẽ không có nhiều phụ huynh đưa con em đến Bắc Kinh du lịch, đến thăm quan trường Thanh Hoa Bắc Đại đến thế, muốn khích lệ con em mình chăm chỉ học hành, tương lai sẽ trở thành một trong số những sinh viên ở nơi này .
 
Tạ Miêu ngước mắt lên, ánh mắt ánh lên vẻ nghiêm túc chưa từng có, “Thưa thầy, tham gia cuộc thi toàn quốc có thể được cử đi học ở Thanh Hoa Bắc Đại thật sao ạ?”
 
Có dã tâm có ước mơ nhưng không dám mơ tưởng xa vời, cho nên phải cố gắng học hành, học ra học chơi ra chơi.
 
Dẫn dắt được một học sinh như này, thầy Trịnh không biết nên vui mừng hay tiếc nuối, “Được chứ, cuộc thi Toán học toàn quốc một tháng sau sẽ có ba suất cử đi học, hiệu trưởng Ninh của chúng ta đã cố tình dò hỏi từ một học sinh cũ công tác trên tỉnh.”
 
Tạ Miêu cụp mắt xuống, “Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, thưa thầy, em về bàn lại với người nhà, thi xong sẽ trả lời thầy được không ạ?”
 
Giờ tan học buổi chiều, Tạ Miêu thu dọn cặp sách cùng về nhà với Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang như thường lệ.
 
Trên đường ra khỏi trường học, Cố Hàm Giang quan sát vẻ mặt của Tạ Miêu mấy lần, “Chiều nay xảy ra chuyện gì à?”
 
Ngô Thục Cầm nghe thấy thế vội nhìn mặt Tạ Miêu.
 
Đúng là chiều nay Tạ Miêu đã bị thầy Trịnh gọi ra ngoài, nhưng lúc quay về thần sắc vẫn như bình thường, sao Cố Hàm Giang lại nhận ra cô có chuyện?

 
Tạ Miêu cũng cảm thấy bất ngờ.
 
Trông thấy vẻ mặt của cô, Cố Hàm Giang chỉ vào đuôi mắt của mình, “Chỗ này của em, giương cao hơn bình thường.”
 
Đó là hơi thở phấn chấn bừng bừng của ngày xuân, dường như trong tim cô có hạt giống đã nảy mầm, đang phá đất nỗ lực vươn lên hướng về phía mặt trời.
 
Rất mông lung, nhưng cũng khiến người ta mê mẩn.
 
Thậm chí có một khoảnh khắc, cậu muốn sán lại gần cô, giữ lấy đuôi mắt nhướng lên kia, hòa mình vào trời sao lấp lánh trong đôi mắt cô.
 
Bị thiếu niên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, tâm trạng Tạ Miêu lại có chút gì đó phức tạp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Bạn học cả lớp, kể cả cô em họ Hứa Văn Lệ của cô cũng không nhận ra điều gì từ vẻ mặt của cô.
 
Nhưng Cố Hàm Giang mới gặp cô chưa đầy ba phút đã phát giác ra được, là do anh quan sát quá kỹ hay là quá hiểu cô?
 
Tạ Miêu vốn định bàn bạc với người nhà xong rồi mới nói cho những người bên cạnh mình.
 
Nhưng bây giờ, cô lại không thể trả lời qua loa cho có với đối phương, càng không nói được những lời gian dối.
 
Hàng mi như cánh quạt nhỏ của cô hơi cụp xuống, những ngón tay trắng ngần xoay móc khóa kim loại trên cặp sách một vòng, “Thầy Trịnh bảo với tôi rằng trường Nhị Trung trên thành phố muốn để tôi chuyển đến trường họ, để tham gia cuộc thi trên tỉnh vào mùa thu năm nay.”
 
“Cậu sắp chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố á?”
 
Ngô Thục Cầm chấn động, vội vàng nhìn sắc mặt anh họ nhà mình.
 
Phản ứng của Cố Hàm Giang còn mãnh liệt hơn cô ấy tưởng tượng, cậu túm lấy những ngón tay hơi lạnh của Tạ Miêu, “Em nhận lời rồi?”
 
Lúc này họ vẫn chưa ra khỏi trường bao xa, Tạ Miêu cuống quýt rút tay ra, “Làm gì thế?”
 
Cố Hàm Giang chẳng may may nhúc nhích, chỉ hạ giọng hỏi một lần nữa, “Em nhận lời rồi?”
 
Sao cái người này lại thích hành động nắng mưa thất thường thế nhỉ, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi ngay được.
 
Tạ Miêu hơi cáu, giơ một tay ra gỡ ngón tay của cậu ta.
 
Cố Hàm Giang lại thuận thế khống chế cả hai tay cô, cúi người lại gần cô, “Em muốn chuyển trường?”
 
“Chuyển trường thì làm sao?”
 
Tạ Miêu ngước mắt trừng cậu, đập vào mắt là đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy.
 
Gương mặt đẹp đẽ của thiếu niên cách cô chưa đến nửa thước, sự sắc bén ẩn hiện ở đầu mày cuối mắt, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt tựa như một con báo có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.
 
Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như này của cậu, lời gần nói ra khỏi miệng bỗng nghẹn lại, rồi lại không biết phải nói từ đâu.

 
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên bên cạnh: “Cố Hàm Giang, cậu, cậu đang làm gì đấy?”
 
Tôn Thúy Bình nhìn thấy tư thế mập mờ của hai người trước mặt, không thể tin nổi trợn to mắt, giọng nói cũng hơi run run.
 
Quả thực cũng không thể trách cô ta nghĩ nhiều, dáng vẻ nắm tay ghé sát lại chất vấn Tạ Miêu của Cố Hàm Giang đúng là rất giống nam chính tổng tài bá đạo đang cưỡng hôn nữ chính trong phim truyền hình.
 
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn lật đổ ấn tượng vốn có của cô ta với Cố Hàm Giang sau hơn một năm học cùng nhau.
 
Nghe tiếng kinh hô của Tôn Thúy Bình, Cố Hàm Giang kéo Tạ Miêu ra sau mình nhanh như cắt rồi liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc nhọn như mũi dao, “Cút!”
 
Ngữ khí của cậu lạnh như băng, trong mắt vẫn còn sự hung ác chưa biến mất, khiến Tôn Thúy Bình sợ đến giật thót tim.
 
Tạ Miêu phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cô cũng nhận ra xung quanh có không ít người đứng xem.
 
Cộng cả hai kiếp lại, cô vẫn chưa gặp phải cảnh quẫn bách như này bao giờ, cô cúi đầu mặt đỏ bừng, xoay người bỏ đi.
 
Cố Hàm Giang thấy thế, đâu còn tâm trí để ý đến Tôn Thúy Bình với chả Tôn Thúy Bính kia, mím môi vội đuổi theo Tạ Miêu.
 
Hồi lâu sau, mới có nữ sinh thu lại ánh mắt kinh ngạc lại, “Nữ sinh vừa rồi, là Tạ Miêu ở lớp 10 (1) nhỉ? Bọn họ đang yêu đương à?”
 
“Lôi lôi kéo kéo ngay tại cổng trường, yêu đương cũng chẳng giống thế này.”
 
Một nữ sinh cạnh đó bĩu môi, giọng điệu không giấu nổi sự ghen tuông, “Mới thi được hạng nhất mấy lần, lập được cái Góc Tiếng Anh gì đó đã xí xớn bắt đầu yêu đương rồi, theo tôi thấy thi giữa kỳ thành tích của cô ta không sa sút mới là lạ.”
 
Cô nữ sinh trước đó nhìn cô ta, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
 
Lẽ nào chỉ có cô cảm thấy Tạ Miêu và nam sinh kia trông rất xứng đôi sao? Cả trường, không, có tìm cả huyện cũng không tìm được cặp thứ hai xứng đôi vừa lứa như này.
 
Cặp đôi khiến người khác cảm thấy rất xứng đôi là Tạ Miêu và Cố Hàm Giang lại im lặng suốt cả quãng đường về nhà.
 
Chẳng ai nói năng gì, bầu không khí còn căng thẳng, bức bối hơn cả thời điểm mới bắt đầu đi học cùng nhau.
 
Thực ra Ngô Thục Cầm rất muốn biết rốt cuộc Tạ Miêu có chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố để học không. Nhưng nhìn tình hình lúc này, cô chỉ có thể cúi đầu, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
 
Lúc ba người đi đến cửa thôn, chuẩn bị chia ra thì cuối cùng Cố Hàm Giang cũng không nhẫn nhịn được nữa, trầm giọng gọi Tạ Miêu một tiếng.
 
Tạ Miêu làm như không nghe thấy, chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
 
Nhưng cặp sách của cô lại bị người ta kéo lại.
 
“Miêu Miêu.”
 
Một tiếng gọi đầy khẽ khàng, ngữ khí nhẹ tênh, ngay lập tức khiến Tạ Miêu nhớ đến cảnh cậu uống rượu rồi gọi cô là Miêu Miêu ngày nọ.
 
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không phải là một Cố Hàm Giang đối xử lạnh nhạt với cô bằng mọi cách, không phải là tên cặn bã trong truyện, mà chỉ là chàng trai phải hoãn ngày về quê, thậm chí uống cạn cả ly rượu mà không chớp mắt lấy một lần để giúp em trai cô giải quyết rắc rối.
 
Cơn giận trong lòng Tạ Miêu cũng đã nguôi ngoai, cô dừng bước lại.
 
Cố Hàm Giang giữ chặt quai cặp sách trong tay, “Em muốn chuyển trường thật sao?”
 
Tạ Miêu không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nghe nói đạt giải nhất trong cuộc thi tỉnh sẽ được cử đi học ở đại học Băng và đại học sư phạm tỉnh Băng, đạt giải nhất cuộc thi toàn quốc có thể được cử đi học ở Thanh Hoa Bắc Đại.”
 
Cố Hàm Giang vừa nghe thấy thế đã hiểu, “Em muốn học Thanh Hoa Bắc Đại?”
 
Ngập ngừng giây lát, anh lại hỏi đến tận cùng: “Rốt cuộc là Thanh Hoa hay là Bắc Đại?”

 
“Bắc Đại.” Tạ Miêu nói: “Tôi muốn học ngoại ngữ.”
 
Cố Hàm Giang lại trầm ngâm một hồi mới buông tay ra, “Anh biết rồi.”
 
Đợi Tạ Miêu đi khỏi, Ngô Thục Cầm không nhịn được mà hỏi Cố Hàm Giang: “Anh Hàm Giang, sao anh lại không ngăn cô ấy, không để cô ấy chuyển trường?”
 
“Anh không ngăn được cô ấy.”
 
Cho nên chỉ có thể nghĩ cách theo bước chân của cô, lại gần cô mới có thể ở bên cô.
 
Tạ Miêu về nhà nói chuyện chuyển trường, cả nhà họ Tạ mỗi người có phản ứng khác nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Nhưng có lẽ đã từng được trường Nhất Cao trên huyện chiêu mộ một lần, trước đó Tống Vân còn đề nghị muốn đưa cô đến Bắc Kinh, họ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
 
“Năm sau là Miêu Miêu thi đại học, cũng phải ra ngoài sống tự lập, đây cũng là chuyện sớm muộn.”
 
Ngoài miệng Tạ Vệ Dân khuyên bà Vương như vậy, nhưng đến tối nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được.
 
Trình Lập Xuân cũng mất ngủ, bèn hỏi nhỏ ông: “Vệ Dân, chúng ta không cho Miêu Miêu đi có được không?”
 
“Miêu Miêu của chúng ta học hành giỏi giang, lại có được cơ hội tốt như thế này, vì sao lại không đi?” Tạ Vệ Dân hỏi.
 
“Em...” Giọng Trình Lập Xuân hơi khẽ: “Em không nỡ xa con bé, không muốn nó ở cách chúng ta quá xa, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa con gái...”
 
“Con gái thì làm sao? Nếu mà con gái có tài cán thì cũng chẳng kém con trai.”
 
Tạ Vệ Dân cắt ngang lời bà, “Nhà chúng ta không được phép trọng nam khinh nữ, em bớt nghe người khác nói mấy chuyện không đâu kia đi.”
 
Rõ ràng lời này chỉ Lưu Chiêu Đệ, chỉ là Tạ Vệ Dân không tiện nhắc đến chị dâu nên không nói thẳng.
 
Trình Lập Xuân nghe thấy vậy thì mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì nữa.
 
Tạ Vệ Dân lại thở dài thườn thượt, “Từ khi nhà nước mở lại kỳ thi đại học, Miêu Miêu của chúng ta lại liên tiếp giành được hạng nhất hai năm liền, anh đã biết sớm muộn gì nó cũng thoát khỏi thôn quê hẻo lánh này. Chỉ là anh không ngờ con bé lại bay cao bay nhanh đến vậy.”
 
Trình Lập Xuân nghe ông nói, vành mắt rướm lệ, mãi một lúc sau mới hạ giọng nói: “Vệ Dân à anh nói xem, em có phải chuẩn bị cho con bé chăn ấm nệm êm không?”
 
“Tiền để dành trong tay em cũng đưa cho nó nhiều một chút, tuy trường Nhị Trung trên thành phố đã nhận lời trợ cấp tem phiếu, chúng ta cũng không thể để nó quá thiếu thốn tiền nong.”
 
Sau Tiết Thanh Minh, trường Nhất Cao trên huyện nhanh chóng bước vào kỳ thi giữa kỳ.
 
Không có bất kỳ lo lắng hồi hộp nào, Tạ Miêu lại xếp hạng nhất với thành tích cao hơn người đứng thứ hai mấy chục điểm, lần thi này hai môn Toán và Tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối.
 
Đám học sinh lớp 10 đều chết lặng cả đi, thậm chí ngày càng có nhiều ánh mắt đồ dồn về phía học sinh đứng thứ hai và đứng thứ ba toàn khối.
 
Những học sinh tham gia Góc Tiếng Anh thì lại rất vui mừng, sự cố gắng của họ đã không uổng phí, môn Tiếng Anh lần này ít nhiều cũng có tiến bộ.
 
Mấy giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy thành tích các lớp được thống kê thì vẻ mặt tươi roi rói, “Quả nhiên lập ra Góc Tiếng Anh không uổng công, xem tình hình này, nếu như thi cuối kỳ vẫn là cả thành phố thi chung, nói không chừng điểm bình quân của trường chúng ta có thể lọt top mấy nhỉ.”
 
Mọi người ai cũng vui mừng hân hoan, cảm thấy thầy Trịnh đưa Tạ Miêu đến trường Nhất Cao là một lựa chọn đúng đắn.
 
Cũng vào lúc này, Tạ Miêu đang trả lời thầy giáo Trịnh, cô bằng lòng chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố, tham gia cuộc thi mùa thu năm nay.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận