Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 48
 
Editor: Bé hư iu đương quên chạy deadline
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn cơm xong, giúp bà Ngô dọn dẹp chén đũa rồi nấu nước xong, Cố Hàm Giang không nói một lời rồi về phòng mình.
 
Anh bật đèn điện, ngồi xếp bằng lên ghế bàn học cạnh giường nhỏ, mới vừa mở sách bài tập ra, trong đầu lập tức xuất hiện ánh mắt thất vọng khổ sở của Tống Vân.
 
Động tác của Cố Hàm Giang dừng lại nhưng vẫn không hối hận với sự lựa chọn của chính mình.
 
Chuyện gia đình đột ngột xảy ra vào mười năm trước, không chỉ khiến tính tình anh càng quái gở mà còn khiến anh mất cảm giác tin tưởng.
 
Nhìn thấy ba mẹ và ông nội vẫn đứng ở trước mặt mình, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt của anh mới lỏng xuống, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không chân thật. 
 
Cảm giác không chân thật này khiến anh xem nhẹ rất nhiều chuyện, nhất thời cũng không nghĩ lần này mình cũng theo về Bắc Kinh.
 
Cố Hàm Giang nhíu chặt mày, lần nữa nhớ lại tâm trạng của mình lần trước nghe Tống vân nói.
 
Anh lại không có một chút vui sướng, thậm chí còn thấy bực bội, chống cự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà lúc ấy người không hề thông báo mà xuất hiện trước mắt anh, chính là nụ cười lộ lúm đồng tiền của cô gái nhỏ cùng đôi mắt đào hoa lóe sáng.
 
Cô xinh tươi như vậy, đẹp đẽ như vậy, đủ sức khiến một con người máu lạnh cũng rung động. Cũng khiến người ta không màng tất cả mà chiếm cho riêng mình, nắm chặt ở lòng bàn tay, cả đời cũng không thể thoát.
 
Nhận ra suy nghĩ điên cuồng này của mình, chân mày của Cố Hàm Giang nhăn càng chặt, tay cầm bút cũng hơi dùng sức.
 
Mười năm trải qua ảnh hưởng quá sâu với anh, khiến anh bắt lấy cái gì thì cũng sẽ không chịu buông tay, sợ mất đi.
 
Ngay từ đầu là ăn uống, sau đó là tiền, cơ hội học hành, bây giờ là……
 
Nghĩ đến dáng vẻ lơ đãng và xa lánh khi cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, đôi môi mỏng của anh càng mím chặt, mạnh mẽ áp suy nghĩ kia xuống.
 
Nhưng khi xuống bút thì lại viết theo bản năng, không bao lâu sau, một khuôn miệng mỉm cười quen thuộc đã hiện lên trên giấy.
 
Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn hơn nửa ngày, cẩn thận xé trang giấy từ sách bài tập kia ra, kẹp vào trong sách.
 
Nông thôn ngủ sớm, buổi tối chưa đến 9 giờ mà các hộ gia đình đã tắt đèn hết.
 
Tống Vân nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi tối, quấn chăn bông cứng ngắc đến nỗi ngủ không được.
 
Cố Tùng Niên âm thanh xoay người của bà thì hỏi bà: “Sao vậy? Giường đất nóng quá sao?”
 
“Không phải.” Tống Vân nói: “Nhiệt độ ổn rồi, ấm một chút thì eo và chân của bố mới thoải mái chút. Tôi thấy đêm qua hiếm khi ông ấy ngủ ngon, sáng hôm nay cũng chưa uống thuốc giảm đau.”
 
Cố Định Sơn bị hành hạ không ít suốt mười năm nay, tuy rằng may mắn nhặt được cái mạng nhưng eo và chân lại gặp di chứng.
 
Mới vừa sửa lại án sai thì ông đã triền miên trên giường bệnh suốt hai tháng, thậm chí còn không đi bộ được, phải ngồi xe lăn. Cũng bởi vì như thế, bọn họ mới trễ rất nhiều thời gian mới đến thôn Bắc Xá muộn như vậy.
 
Nghe được lời này của Tống Vân, Cố Tùng Niên có chút trầm mặc: “Còn đang suy nghĩ đến chuyện của Hàm Giang sao?”
 
“Chuyện lớn như vậy tôi có thể không nghĩ được sao?”
 
Tống Vân lại trở mình, đối mặt với chồng mình: “Ông nói xem Hàm Giang nghĩ thế nào vậy? Trở về cùng chúng ta không tốt sao? Vì sao lại cứ ở lại thôn Bắc Xá này chứ?”
 
“Có thể ở cùng với cô lớn một thời gian dài nên không nỡ. Dù sao lúc nó khó khăn nhất thì cô lớn đã đón nó về chăm sóc.” Cố Tùng Niên suy đoán.
 
“Chúng ta không gặp thằng bé mười mấy năm rồi, chúng ta có thể bỏ được sao?”
 
Tống Vân nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Tôi cũng chỉ có hai đứa là Hàm Giang và An An, một đứa đến bây giờ còn không có tin tức, một đứa tìm được rồi thì lại không muốn trở về với tôi. Ông nói xem, có phải Hàm Giang oán giận chúng ta lúc trước đưa thằng bé đi, để nó bị người ta hành hạ không?”
 
“Hàm Giang là một đứa bé hiểu chuyện, bà đừng nghĩ nhiều.” Cố Tùng Niên an ủi bà.
 
“Vậy vì sao nó tình nguyện ở lại làm phiền cô lớn mà không muốn đi cùng chúng ta?”
 
“Chắc vì sang năm phải thi đại học.” Cố Tùng Niên trầm ngâm: “Dù sao chuyện học ở Bắc Kinh cũng không giống ở đây, thằng bé đột nhiên trở về, nói không chừng sẽ không theo kịp tiến độ ở trường, đến lúc đó còn phải ôn lại một năm.”
 
“Thì ôn tập một năm.” Tống Vân nói: “Còn nữa, không phải ông muốn thằng bé tốt nghiệp cấp ba thì sẽ cho nó tham gia quân đội sao? Tham gia quân đội cũng không cần thi đại học.”
 
“Đó là ý tưởng lúc đầu thôi. Tôi đã hỏi rồi, thành tích của Hàm Giang tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội sẽ không thành vấn đề.”
 
“Vậy ông đồng ý để thằng bé ở lại học tốt nghiệp cấp ba sao ?” Tống Vân ngồi bật dậy.
 
“Nó không muốn đi, bà có thể làm gì nó? Giống lúc nhỏ gây chuyện thì lấy dây lưng đánh sao?”
 

Tống Vân không nói.
 
Con trai trở nên như bây giờ, bà đau lòng còn không kịp, sao có thể đánh anh chứ.
 
Cố Tùng Niên ấn bà vào ổ chăn: “Được rồi, hai ngày này có thời gian, chúng ta tìm nó nói chuyện, nếu không được thì tính sau.”
 
Tống Vân nằm trở về, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nghẹn ngào: “Lão Cố, ông nói xem sao người nhà họ Triệu lại nhẫn tâm như vậy? Lúc trước rõ ràng đồng ý sẽ chăm sóc Hàm Giang cho tốt, cuối cùng lại hành hạ thằng bé như vậy……”
 
Nghĩ đến tính cách mẫn cảm và quái gở bây giờ của con trai, Cố Tùng Niên không khỏi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai vợ: “Nghe cô lớn nói, bây giờ thằng bé đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đón về, đồng chí Tống Vân, chúng ta cần phải kiên nhẫn.”
 
Lúc hai vợ chồng Cố Tùng Niên và Tống Vân nói chuyện, Lưu Chiêu Đệ cũng đang hỏi người đàn ông nhà mình: “Hôm nay bố mẹ Cố Hàm Giang tới nói gì vậy? Sao nói từ hôn thì từ hôn?”
 
Tạ Vệ Quốc làm việc một ngày đã mệt, buổi tối lúc ăn cơm còn uống chút rượu, lúc này đang mơ màng sắp ngủ.
 
Nghe vợ hỏi như vậy, ông mơ màng trả lời: “Có từ hôn hay không thì cũng là chuyện nhà Vệ Dân, bà quan tâm như vậy làm gì?”
 
“Đúng vậy.” Tạ Kiến Hoa mới vừa rửa chân xong chui vào ở chăn rồi ngáp một cái: “Dù sao chị của con cũng không thích Cố Hàm Giang, hủy hôn đúng lúc.”
 
“Người lớn nói chuyện, con đừng xem vào!”
 
Lưu Chiêu Đệ liếc cậu một cái, lại chuyển qua Tạ Vệ Quốc.
 
“Cái gì mà chuyện nhà bọn họ? Đây rõ ràng là chuyện của cả gia đình chúng ta được chưa? Người nhà họ Cố có năng lực, nếu Miêu Miêu có thể gả đi thì ai trong chúng ta không được thơm lây chứ? Ông cũng đừng quên ông còn có con trai.”
 
“Tôi có con trai.” Tạ Vệ Quốc xoay người mở mắt ra: “Nhưng con trai ông đây không có thiểu năng, tương lai phải kiếm cơm bằng chính bản lĩnh của mình. Nếu nó chỉ nghĩ dựa vào quan hệ của chị mà tìm công việc sống qua ngày thì đừng nhận tôi là bố.”
 
Lưu Chiêu Đệ thấy nói ông không được, đành phải đi hỏi con trai nhà mình nhi: “Lúc ấy con cũng ở đó, rốt cuộc người họ Cố nói gì vậy?”
 
“Không nói gì, chỉ nói muốn cho chị của con đến Bắc Kinh học.”
 
Tạ Kiến Hoa có chút không kiên nhẫn: “Có phải mẹ muốn hành hạ con hay không? Con trai của mẹ có tay có chân, không bị tàn phế.”
 
Lưu Chiêu Đệ chỉ nghe câu ở trước, cọ quậy ngồi khỏi ổ chăn.
 
“Bọn họ cho Miêu Miêu lên Bắc Kinh học hành? Có phải Miêu Miêu cũng đồng ý hay không?”
 
Bà vừa tức vừa gấp, hung hăng đấm chăn: “Sao con không nói sớm cho mẹ, cơ hội tốt như vậy, Miêu Miêu không đi thì cho con đi!”
 
“Con đi làm gì? Con cũng có đính hôn như bọn họ đâu.” Tạ Kiến Hoa lầu bầu.
 
Lưu Chiêu Đệ vừa nghe, trong lòng càng tức giận.
 
Không bằng lúc trước cho Kiến Hoa nhà họ đính hôn với con gái nhà họ Cố, ít nhất chắc chắn con bé sẽ không luẩn quẩn muốn từ hôn.
 
“Không được, cuộc hôn nhân này không thể từ bỏ như vậy được, sao cũng phải có ít nhất một chỗ tốt chứ.”
 
Bà đẩy đẩy chồng mình: “Ngày mai ông tìm người họ Cố nói, Miêu Miêu không đi, Kiến Hoa của chúng ta đi. Đến lúc đó chờ Kiến Hoa của tôi tốt nghiệp đại học ở đó rồi tìm công việc, rồi còn vợ là người Bắc Kinh……”
 
Lưu Chiêu Đệ nói nửa ngày, Tạ Vệ Quốc cũng không phản ứng, bà không khỏi đẩy một chút: “Vệ Quốc.”
 
Tạ Vệ Quốc vốn đưa lưng về phía bà trở mình ngưỡng mặt lên, tiếng ngáy rung trời lập tức vang lên khắp phòng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Lưu Chiêu Đệ sửng sốt, quay đầu nhìn con trai nhà mình.
 
Tạ Kiến Hoa giương miệng ngủ ngon lành, nước miếng chảy ra cũng không biết.
 
Lưu Chiêu Đệ: “……”
 
Sao bà lại gả cho một người chồng ngốc như vậy, sinh một đứa con trai ngốc như vậy chứ!
 
*
 
Nói hết với người nhà họ Cố, Tạ Miêu liền có cảm giác thoát khỏi trói buộc bởi cốt truyện, ngủ ngon một đêm.
 
Buổi sáng nhìn thấy sắc mặt bác gái của mình không tốt, cô cũng không để trong lòng. Ăn hết cháo bột bắp và hai miếng bánh rán, lại tìm Vương Quý Chi để giúp lựa ít khoai lang khoai tây, bỏ vào túi xách ra ngoài.
 
Bốn chị em đi đến cửa thôn, Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm đã đợi ở nơi đó.
 
Vẻ mặt của hai người tự nhiên, cũng không như Tống Vân và Cố Tùng Niên, khi chợt nghe Tạ Miêu muốn từ hôn thì không giấu được vẻ khiếp sợ.
 
Có điều cũng không có gì kỳ quái, dù sao cô cũng đã nói với Cố Hàm Giang, xem như hôn ước kia chưa từng tồn tại.
 
Tạ Miêu mở ra cặp vải màu vàng ra, lấy bộ “Tuyển tập Toán Lý Hóa” và một quyển vở, đưa cho Cố Hàm Giang.
 
“Tôi đã xem sơ quyển sách này giúp anh rồi, đề mở rất hay, rất có ích cho việc thi đại học của anh. Trong quyển sổ này cũng có chút tri thức tôi tổng kết được, phía trên để số trang, anh học không được chỗ nào thì có thể xem số trang mà làm riêng dạng bài tập đó.”
 

Cố Hàm Giang rũ mắt, nhấp môi không trả lời mà lại nói: “Em xem xong rồi sao?”
 
“Không.” Tạ Miêu ăn ngay nói thật: “Thời gian có hạn, tôi chỉ xem trước phần nội dung học kỳ mới thôi.”
 
“Vậy em xem tiếp giúp tôi đi.”
 
Cố Hàm Giang đẩy sách về lại.
 
Tạ Miêu liền cảm giác có một bàn tay to khô ráo ấm áp lướt qua mu bàn tay của mình, không mạnh, rất có cảm giác tồn tại.
 
Cô vội rút tay, theo bản năng nhìn lên mặt đối phương
 
Cố Hàm Giang đã rút tay về, chuyển mắt nhìn đường đi dưới chân, vẻ mặt không khác bình thường là mấy.
 
Xem ra là vô tình.
 
Tạ Miêu ngẫm lại, lấy sách về: “Vậy khi nào anh muốn thì tới tìm tôi lấy, tôi vẫn luôn mang theo.”
 
“Ừ.”
 
Cố Hàm Giang lạnh nhạt đáo lại, chờ Tạ Miêu và mấy em trai đi tới phía trước, mới âm thầm vuốt ve đầu ngón tay.
 
Tay cô dường như hơi lạnh, sau này ra cửa, có phải cần phải rót bình giữ nhiệt cho cô cầm hay không?
 
Cố Hàm Giang như suy tư gì đó, Ngô Thục Cầm mới vừa thắt xong dây giày đuổi theo phía sau đột nhiên trừng lớn hai mắt.
 
Không phải cô ta hoa mắt chứ? Sao mà tai của anh Hàm Giang có chút hồng?
 
Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
 
Tới trấn trên, Cố Hàm Giang nhận lấy túi vải của Tạ Miêu từ trong tay Tạ Kiến Hoa. 
 
Tạ Miêu khuyên vài lần anh đều không nghe, lại không muốn đoạt lấy nên đành phải xách đồ anh mang vào phòng học.
 
Sắc mặt Ngô Thục Cầm rất thối, vào phòng học liền trở về chỗ ngồi của mình.
 
Hứa Văn Lệ nhìn thấy Tạ Miêu thì nhiệt tình chào đón, duỗi tay vào túi trong tay cô: “Em thấy chị cầm gì nhiều vậy.”
 
“Trứng gà ở trong cặp của chị, còn dư đều ở đây.”
 
Tạ Miêu nói, vừa nhấc mắt, nhận lấy ánh mắt tràn đầy oán giận của Tào Khiết.
 
Trong tay đối phương cầm bút, nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu rồi nữa.
 
Tạ Miêu lập tức nghĩ đến lần học thể dục trước đó, dáng vẻ Tào Khiết quấn quýt Cố Hàm Giang.
 
Đứa trẻ đáng thương, cũng không biết sau khi người đàn ông thối tha kia đi thì cô ta sẽ có vẻ mặt gì.
 
Tạ Miêu vờ như không thấy mà thu lại tầm mắt, làm Tào Khiết tức giận cắn chặt môi.
 
Cô ta chỉ chưa nghiêm túc học mà thôi, cũng không phải cô ta không thi được, Tạ Miêu có gì hay ho chứ?
 
Đợi đến cuối kỳ, khi có kết quả cuối kỳ thì xem cậu ta còn tiếp tục kiêu ngạo thế nào nữa!
 
Tào Khiết cúi đầu, nghẹn họng tiếp tục làm đề Vật Lý.
 
Tạ Miêu mới vừa ngồi xuống, Hồ Thúy Nga liền hoảng hốt tới bên cạnh bàn cô: “Tạ Miêu, cậu xem bộ quần áo này của tớ có đẹp không?”
 
Hôm nay Hồ Thúy Nga mặc một bộ quân trang, tuy rằng ở dưới vẫn mặc quần đen như mọi khi nhưng có tinh thần hơn bình thường không ít.
 
Chỉ tiếc cô ấy ít tóc, lại nhuộm vàng, hai chiếc nơ rũ ở trước ngực thật sự không đẹp.
 
Tạ Miêu liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ấy: “Quần áo thì đẹp nhưng người mặc thì kém một chút.”
 
Cô vừa nói lời này ra, Ngô Thục Cầm ngồi phía trước lập tức “Phụt” cười.
 
Hồ Thúy Nga nghe liền trừng qua, lại thấy Ngô Thục Cầm cúi đầu lật sách, dáng vẻ không hề quan tâm bên này.
 
Hồ Thúy Nga chán nản, quay đầu trừng Tạ Miêu: “Tớ thấy cậu không mặc quân trang được, ghen tị trong lòng nên mới nói toàn lời ghen tị kiểu này.”
 
“Vậy cậu đi hỏi người khác một chút là tớ mặc quần áo này đẹp hay là cậu mặc quân trang đẹp.”
 

Tạ Miêu lười nhìn vẻ mặt của cô ấy, cúi đầu tiếp tục từ chỗ lần trước, xem quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa”.
 
Lâm Hạo mới vừa xách cặp vào nhìn Tạ Miêu, rồi nhìn Hồ Thúy Nga tức giận đến xanh mặt: “Cậu vẫn đừng so sánh với Tạ Miêu thì hơn.”
 
Hồ Thúy Nga: “……”
 
Ngô Thục Cầm muốn cười, chẳng qua, quân trang này đúng là đẹp hơn quần áo nhà mình làm nhiều.
 
Cô ta quay đầu lại ngó Hồ Thúy Nga, lại nhìn sang Tạ Miêu đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên giật mình.
 
Giữa trưa lúc ăn cơm thời điểm, Ngô Thục Cầm liền kể chuyện xảy ra vào sáng nay cho Cố Hàm Giang: “Anh Hàm Giang, anh nói xem có phải Hồ Thúy Nga quá đáng quá hay không? Không phải cô ta chỉ có anh trai ở bộ đội tham gia quân ngũ sao? Giống như nhà chúng ta không mặc nổi quân trang vậy.”
 
Cố Định Sơn đánh binh đánh giặc rồi, là một lão binh sĩ chính cống xuất thân cách mạng.
 
Trước khi nhà họ Cố xảy ra chuyện thì Cố Tùng Niên là sĩ quan, mà Tống Vân còn là một quân y của bệnh viện quân đội.
 
Nếu nói người họ Cố không mặc quân trang được thì người khác càng không thể mặc.
 
Cố Hàm Giang nghe vậy thì dừng đũa, con ngươi đen kịt nhìn em họ của mình: “Em muốn quân trang sao?”
 
Anh nói chính cô chứ không phải Tạ Miêu.
 
Trên mặt Ngô Thục Cầm lập tức có chút xấu hổ: “Thì cũng muốn một chút, có điều không phải em vì anh mà bênh vực kẻ yếu sao?”
 
Cố Hàm Giang không nói nữa, buổi tối sau khi về nhà thì đi tìm Tống Vân: “Mẹ, con có việc tìm mẹ.”
 
Tống Vân mới vừa nói chuyện xảy ra đêm qua với Cố Định Sơn.
 
Nghe nói người nhà họ Tạ muốn từ hôn, sau khi ông lão trầm mặc rất lâu thì nói: “Mặc bọn nó đi, dưa hái xanh không ngọt, nếu chúng ta ép bọn nó phải đồng ý cuộc hôn nhân này thì lại càng có lỗi với lão Tạ. Còn nữa, đến bây giờ bọn nó mới nói ra, rõ ràng không phải chạy theo lợi ích, cho dù cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không nổi.”
 
Nói là nói như vậy nhưng vẻ mặt ông lại luôn có chút cô đơn, sau đó nghe bà nhắc chuyện khuyên Cố Hàm Giang theo bọn họ về Bắc Kinh thì ông xua xua tay.
 
“Lúc bố lớn như nó thì đã cầm giáo ra chiến trường, chuyện này để cho nó tự quyết định đi. Bố già rồi, cũng không biết còn có thể gặp các con mấy năm, tương lai các con vẫn phải dựa vào chính mình, nó có chính kiến riêng như vậy là chuyện tốt.”
 
Nghĩ đến sức khỏe của bố chồng, lại nghĩ đến chuyện mới vừa gặp mặt lại phải rời khỏi con trai, tâm trạng Tống Vân không tốt lắm.
 
Thấy Cố Hàm Giang tìm bà, bà còn tưởng rằng anh nghĩ thông suốt rồi, muốn trở về với mình, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
 
Ai ngờ cố Hàm Giang vào cửa liền hỏi: “Mẹ, mẹ có mặc quân trang nữ không?”
 
Nơi nhiều nữ binh nhất chính là bệnh viện quân đội, sau khi Cố Định Sơn sửa lại án sai, Tống Vân cũng về bệnh viện đi làm, đương nhiên có quân trang kiểu nữ.
 
Nhưng con trai bà là một thằng nhóc, muốn quân trang kiểu nữ làm gì?
 
Ánh mắt của Tống Vân có chút kỳ lạ nhưng ngẫm lại trước giờ con trai không để ai đoán được suy nghĩ, giọng nói của bà còn mang theo chút cẩn thận: “Tất nhiên là có thể mặc, có điều, sao con lại đột nhiên muốn cái này?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Cố Hàm Giang: “Đưa cho Thục Cầm và Tạ Miêu.”
 
Tạ Miêu?
 
Nghe thấy cái tên này phát ra từ trong miệng con trai, Tống Vân thực sự sửng sốt.
 
Có điều khi nghĩ lại, chắc hẳn Hàm Giang muốn đáp ứng mong muốn của Thục Cầm, dù sao anh cũng sống ở nhà họ Ngô sống lâu như vậy rồi, có cảm tình với người nhà họ cũng không kỳ lạ.
 
Còn Tạ Miêu, chắc là xem quan hệ giữa hai nhà nên cũng nhân tiện mang giúp cô.
 
Nghĩ đến con trai hiểu chuyện như vậy mà còn bị người ta hủy hôn, trong lòng Tống Vân có chút hụt hẫng.
 
Bà nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không kể sự kiện ngày hôm qua.
 
“Được, con nói mẹ sơ về số đo, mẹ chọn giúp ngươi.”
 
“Cần một bộ 1m7.”
 
Cố Hàm Giang buột miệng thốt ra, ngẫm lại rồi đi ra ngoài hỏi Ngô Thục Cầm: “Em mặc quần áo cỡ nào?”
 
Tống Vân: “……”
 
Hàm Giang làm việc đúng là nghiêm túc, vậy mà lại có thể nhớ được số đo của con nhóc nhà lão Tạ, ha hả.
 
Vì do xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tống Vân hoàn toàn không sợ Cố Hàm Giang ra yêu cầu với bà, chỉ sợ anh không cho bà cơ hội đền bù mà thôi.
 
Không cần về Bắc Kinh, bà liền nghĩ cách liên lạc với đồng nghiệp cùng bệnh viện với mình, mua hai bộ quân trang kiểu nữ ở quân khu cạnh đó qua đối phương.
 
Chỉ tiếc ngày xuất phát Bắc Kinh, tuy Cố Hàm Giang cùng lên xe với họ nhưng lại vì lên thành phố lấy quân trang, chứ không phải theo bà trở về. Ba ngày, bà vẫn không thể thuyết phục con trai nhà mình.
 
Lòng Tống Vân tràn đầy luyến tiếc. 
 
Phát hiện trên đường đi học thiếu một người, Tạ Miêu lại bừng tỉnh.
 
“Ông Cố và bác Cố trở về rồi sao?” Cô hỏi Ngô Thục Cầm.
 
“Đúng vậy, sao thế?”
 
Ngô Thục Cầm cố gắng căng, cố ý duy trì khoảng cách 1m với cô.
 
“Không sao cả.”
 

Tạ Miêu cong đôi mắt đào hoa, yên lặng bắn hai quả pháo hoa trong lòng.
 
Nam chính cặn bã đi rồi, sau này trời cao biển rộng, Tạ Miêu cô không cần lo bước trên con đường mòn trong sách nữa  ~
 
Tâm trạng tốt này duy trì đến buổi chiều, lúc Hứa Văn Lệ đi WC với cô còn tò mò hỏi: “Chị Miêu Miêu, có chuyện gì tốt sao? Sao hôm nay chị cứ cười mãi thế?”
 
“Chị cứ cười mãi sao?” Tạ Miêu sờ sờ mặt: “Có thể là gần đây học tập thuận lợi.”
 
Hai người đi WC xong thì trở lại phòng học, mới phát hiện trên bàn Tạ Miêu có thêm một cái túi.
 
“Tôi kêu anh Hàm Giang mua quân trang cho tôi, anh ấy tiện tay mua một bộ cho cậu.” Ngô Thục Cầm không vui mà nói.
 
Còn vì sao không vui……
 
Chiếc túi trong tay Tạ Miêu còn có đôi giày vải da kiểu mới, cô ta lại không có hu hu hu hu. 
 
Trước kia Cố Hàm Giang tặng đồ cho cô đều dùng danh nghĩa của bà Ngô. Tạ Miêu không ngờ Cố Hàm Giang đi rồi mà lại tặng quân trang cho cô.
 
Do biết hôn ước đã giải trừ, sau này hai người sẽ không gặp lại nên muốn để lại chút ấn tượng tốt cuối cùng cho cô sao?
 
Người đàn ông này……
 
Tạ Miêu không biết nên nói anh thế nào mới đúng, đang nghĩ ngợi tới mục đích của hành vi của Cố Hàm Giang thì Hứa Văn Lệ kích động đi tới.
 
“Là quân trang sao, cái túi lớn như chắc chắn không chỉ một bộ đồ. Chị Miêu Miêu, có thể mở ra xem không?”
 
“Em xem đi.” Tạ Miêu đẩy túi cho cô ấy.
 
Hứa Văn Lệ gấp không thôi mà mở túi ra: “Áo, quần, mũ, dây lưng… Đây… Đây là nguyên bộ quân trang đấy!”
 
 Âm thanh của cô ấy không nhỏ, hấp dẫn hết những nữ sinh chung quanh lại.
 
“Thật đúng là nguyên bộ, trước kia người khác chỉ mặc áo trên, lần đầu tớ thấy trọn bộ đấy.”
 
“Này, bên trong còn có đôi giày da, mặc hết bộ này thì đẹp cỡ nào đây!”
 
Hứa Văn Lệ đắc ý nhìn Hồ Thúy Nga một cái.
 
“Không phải cậu nói chị Miêu Miêu không mặc quân trang nổi sao sao? Có năng lực thì cậu cũng lấy nguyên bộ tới đi.”
 
“Còn không phải thơm lây theo Ngô Thục Cầm sao, có gì mà khoe khoang chứ?” Hồ Thúy Nga hừ lạnh.
 
Ngô Thục Cầm: “…”
 
Không, là tôi thơm lây theo Tạ Miêu mới đúng QAQ.
 
Hứa Văn Lệ sờ tới sờ lui bộ quân trang kia, còn ướm lên ướm xuống người mình vài cái mới luyến tiếc bỏ vào túi túi.
 
“Chị Miêu Miêu, khi chị mặc đủ rồi, có thể cho em mượn mặc hai ngày được không?” Cô ấy nhỏ nhẹ hỏi Tạ Miêu.
 
Tạ Miêu cau mày, có chút do dự.
 
Thật ra cô không quá muốn nhận đồ của Cố Hàm Giang, dù sao ý nghĩa cũng khác với việc bả Ngô tặng. Bà Ngô là trưởng bối đưa cho vãn bối, bà nội của cô cũng thường xuyên tặng đồ đến nhà họ Ngô, xem như có qua có lại. 
 
Nhưng Cố Hàm Giang đã đi rồi, sao cô trả về được?
 
Hơn nữa so với chút đồ này, đối phương hẳn là càng hy vọng từ đây cô hãy cá quay về nước, quên chuyện trên bờ.
 
Tạ Miêu dứt khoát không thèm nghĩ: “Nếu em thích thì cầm mặc hai ngày đi. Chị không thiếu đồ mặc, không vội.”
 
“Em biết chị Miêu Miêu là tốt nhất mà!”
 
Hai mắc Hứa Văn Lệ phát sáng: “Hai ngày trước mẹ em mới vừa lấy vải bông làm áo cho em, khi làm xong thì em sẽ đưa chị mặc trước.”
 
Quần áo vải bông sao?
 
Tạ Miêu vội lắc đầu: “Không cần, tự em mặc đi.”
 
Hứa Văn Lệ vô cùng vui mà ôm quần áo đi, Ngô Thục Cầm hầm hầm quay đầu lại, chất vấn: “Đồ anh Hàm Giang cho cậu, sao cậu có thể cho người khác chứ?”
 
“Tôi đây muốn trả về, cậu giúp tôi đưa cho Cố Hàm Giang.” Ánh mắt Tạ Miêu sáng lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Ngô Thục Cầm nghẹn, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, rồi tức hừ hừ xoay trở về.
 
Tạ Miêu có chút thất vọng, chỉ có cất giày da, học hết một tiết trong ánh mắt hâm mộ của nữ sinh cả lớp.
 
Ngô Thục Cầm thật sự tức giận, chuông tan học vừa vang lên liền bỏ Tạ Miêu mà đi.
 
Tạ Miêu không nhanh không chậm, cẩn thận dọn sách và bài tập.
 
Lúc nhìn quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa”, cô đột nhiên có chút ảo não.
 
Cố Hàm Giang nói đi là đi, sao lại không thông báo cho cô một tiếng, để cô trả sách về?
 
Xem ra phải hỏi Ngô Thục Cầm địa chỉ anh sống ở Bắc Kinh rồi gửi bưu điện cho anh thôi.
 
Tạ Miêu nghĩ, xách cặp ra khỏi phòng học, ai ngờ vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở cửa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận