Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 46 
 
Điều kiện thực tế của những năm 70-80  thực sự khó khăn, chưa nói tới phòng học đều là diện tích nhỏ, mùa đông tới cả hệ thống sưởi ấm cũng không có. 


 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng năm khi bước vào tháng 11, mỗi lớp đều phải dựng bếp trong lớp, nếu không đừng nói tới lên lớp học, mà sẽ chết vì đóng băng luôn. 


 
Năm nay chuẩn bị bắt đầu học buổi tối, còn có ba bốn ngày nữa là tới tháng mười một, trường học đã tiến hành cấp bếp lò.


 
Sau khi hoàn thành tiết học thứ hai buổi sáng, thầy Trịnh vào lớp thông báo với mọi người: “Một lát nữa hai bạn học nam sẽ đi với thầy đến kho của bộ phận hậu cần để dọn đồ, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu dựng bếp sưởi ấm. Sau này tới phiên ai trực nhật, người chịu khó vất vả một chút, đến lớp nhóm bếp sớm một chút. "


 
“Những người như Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu buổi sáng không thể tới được thì phải làm sao ạ? Để mọi người đóng băng hết luôn hả thầy?" Hồ Thúy Nga giơ tay hỏi.


 
Người này không ngồi trước mặt cô nữa, tại sao vẫn nhìn cô chằm chằm mãi thế?


 
Tạ Miêu có chút không nói nên lời, cùng bị nhắm tới tên Ngô Thục Cầm liền quay đầu trừng mắt với Hồ Thúy Nga. 


 
Thầy Trịnh lại không cảm thấy chuyện này không phải vấn đề. 


 
“Những bạn mà buổi sáng không đến được, trong mấy hoạt động lao động khác làm thêm một chút, chuyện này các em tự mình cân bằng nhé.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 
Thầy nhìn vào giữa lớp, “Từ Hải, Tạ Miêu, Trình Quốc Trị… mấy người các em di chuyển bàn sang một bên, để có chỗ trống cho cái bếp. Còn nữa, bạn nào ngồi gần bếp thì chút ý một chút, thầy nghe nói năm ngoái có bạn học sinh bất cẩn khiến quần cháy luôn.”


 
Đám học sinh vừa nghe liền bật cười, thân là con trai ruột của thầy Trịnh, Trịnh Chí An, liền chủ động đi phụ giúp chuyển bếp lò. 


 
Trịnh Chí An vừa đi, Tạ Miêu đành phải một mình vác cái bàn của hai người.    


 
Cô đơn giản thu dọn những thứ dễ rơi xuống đất một chút, đang chuẩn bị làm, có người đã hơn cô một bước vác cái bàn đi, “Để tôi làm” 


 
Tạ Miêu nhìn thấy Lâm Hạo, vội vàng cười cảm ơn.


 
Lâm Hạo nhướng mày, "Chỉ nói một câu cảm ơn là xong rồi hử? Không có biểu hiện gì khác sao?"


 
Ngô Thục Cầm vừa dọn bàn với bạn cùng chỗ Từ Hải xong xuôi, đang do dự có cần tới giúp Tạ Miêu hay không.


 
Không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Hạo giành trước rồi, còn không biết xấu hổ mà muốn nhận biểu hiện thành ý của Tạ Miêu, trong lòng cô lập tức trợn tròn mắt.


 
Thật muốn anh Hàm Giang qua đây mà xem, cái gì là chuyện nhỏ tiện tay làm, chuyện này mới là chuyện nhỏ tiện tay làm nè!


 
Anh Hàm Giang cứ im im sau lưng làm biết bao nhiêu chuyện, ngược lại trước mặt Tạ Miêu một câu cũng không nhắc tới, quả thật bị tổn thất thật lớn! 


 
Lâm Hạo nói câu đó với giọng đùa cợt, Tạ Miêu cũng trả lời lại với giọng đùa cợt.


 
“Cậu còn muốn cảm ơn bằng cái gì? Tôi chỉ biết chuyện học hành, hay là tôi nói cho cậu hai câu hỏi nhé.”   


 
Lâm Hạo thường ngày lên lớp không đờ đẫn thì cũng là ngủ say, cũng thường xuyên trốn học cùng người khác đi sân bóng rổ chơi bóng rổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.


 
Tạ Miêu còn tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt kính tạ bất mẫn* của cậu ta, không ngờ rằng vậy mà cậu ta lại cười cười đồng ý “Được nha.” Đi về chỗ mang một số sách tới ngồi kế bên cô, “Vừa hay gần đây tôi có một số câu hỏi không rõ lắm, cán bộ lớp giảng giải giúp tôi nhé.” 


 

*Ý nói xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
 
Lâm Hạo vừa  ngồi xuống, thần kinh Ngô Thục Cầm lập tức căng chặt. 


 
Cái người này vậy mà còn leo cột trụ *? Nhìn cậu ta có giống người yêu thích học hành không hả?


 
*Gốc: 顺杆爬: làm  những hành động, lời nói cho người khác thích. một kiểu vờ vịt lấy lòng.


 
Tạ Miêu luôn nghiêm túc trong việc học, “Câu nào không biết. đưa tôi xem nào.”


 
“Câu này, câu này, cả câu này nữa.”    


 
Tạ Miêu nhìn một cái, đều là những bài gần đây mới học, cô lấy tập và cầm bút vẽ hình ra.


 
Ở cả hai đời cô đã làm không biết bao nhiêu bài, tay vẽ đại cũng vẽ xong  hình, hoàn toàn không cần bất kỳ công cụ nào.


 
Lâm Hạo đang một tay chống má nhìn cô, thấy quá hứng thú mà nhếch môi, "Cái tay này của cậu, sắp đuổi kịp thầy dạy toán cấp hai của tụi tui rồi. Thấy ấy có một tuyệt kĩ , có thể lấy ngón út làm trung tâm của vòng tròn mà không cần dùng compa. Vẽ các vòng tròn bằng tay không. "


 
"Tôi chỉ là làm nhiều thì quen tay thôi, chắc chắn không giỏi bằng thầy giáo của các cậu. "


 
Tạ Miêu mỉm cười, không vội bắt đầu giải quyết vấn đề, mà trước tiên nói về những điểm kiến ​​thức được kiểm tra trong câu hỏi này.


 
"Biết nó sẽ hỏi cái gì, phần còn lại thì đơn giản ..."


 
Khi cô giảng giải câu hỏi vẻ mặt cô nghiêm túc, trong đôi mắt hoa đào trong veo nước tất thảy là sự chuyên chú, gương mặt thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. 


 
Lâm Hạo nhìn cô chằm chằm, bất giác hơi mất tập trung.


 
Chính ngay lúc này, Tạ Miêu đem tập và bút nhét vào tay cậu ta, “Tôi đã liệt kê hết công thức rồi. Cậu có thể thay thế số liệu thử xem.”


 
Cậu ta đột nhiên tỉnh táo lại, che miệng ho khan một tiếng, “Sao chứ? tôi nghe chưa hiểu lắm, cậu nói lại lần nữa được không?” 


 
Ngô Thục Cầm, ngồi phía trước nghe cả nửa ngày ta cũng dựng đứng lên ngay lập tức quay lại,“ Hay là để tôi giảng cho cậu nha, câu này tôi cũng biết.”


 
“Không cần đâu. ”Lâm Hạo xua tay, “Mắc công lát nữa tôi lại phải giúp cậu chuyển bàn.”


 
Cô đã tự mình chuyển xong hết rồi, còn cần tới cậu ta sao? 


 
Ngô Thục Cầm không vui lắm, vừa định nói gì đó, Trịnh Chí An và một bạn nam khác đã vác cái bếp vào.


 
 Học sinh trong lớp lập tức đến phụ một tay, cô gõ gõ lên bàn của Tạ Miêu và nhắc Lâm Hạo: “Này, Trịnh Chí An  đã về rồi.”


 
Lâm Hạo còn đang cúi đầu chiến đấu sứt đầu mẻ trán với công thức toán học, nghe xong vội vàng đứng dậy, “Để lần sau tôi có thời gian lại qua hỏi lại cậu.” Ngẫm nghĩ xong lại dừng bước, hỏi Tạ Miêu, “Nghe nói buổi trưa cậu có tổ chức cái gì mà góc tiếng Anh, tôi có thể tham gia không?”


 
“Từ khi nào cậu lại thích học hành rồi vậy?” Ngô Thục Cầm bất ngờ mở miệng hỏi.


 
Tạ Miêu thì gật gật đầu, “Được nha, ai tới cũng hoan nghênh.”


 
“Vậy buổi trưa tôi cũng đến.” Hồ Thúy Nga đột nhiên chen vào.



 
Ngô Thục Cầm đột nhiên nghĩ đến những gì Hồ Thúy Nga khi nãy đã ​​nói về cô và Tạ Miêu, lạnh lùng hậm hực, "Nếu cậu có thể nghe hiểu được thì cứ đến.” 


 
Mặt Hồ Thúy Nga chốc lát tái mét.   


 
Thi giữa kì lần này, tiếng Anh cô ta chỉ thi đạt 20 điểm.  
 
Mấy người Trịnh Chí An đã cố định xong cái bếp, sau đó đi đến bên hậu cần để lấy than, chỉ cần có củi, họ có thể bắt đầu sử dụng bất cứ lúc nào.


 
Buổi trưa lúc tan học Hứa Văn Lệ hào hứng với Tạ Miêu: “Ngày mai chúng ta tan học đừng về nhà ăn cơm, ở lại trường nướng khoai lang đi, còn cả khoai tây nữa chứ. Tới lúc đó em sẽ mang một ít tương đậu từ nhà đến, lấy khoai tây chấm ăn chung.”


 
“Được á.” Tạ Miêu gật đầu, “Ngày mai chị sẽ vác một ít khoai lang và khoai tây đến. Đúng rồi, em ăn trứng gà nướng không?


 
“Ăn!”


 
Hai mắt Hứa Văn Lệ  lập tức lóe lên, “Trứng của nhà bà nội là ngon nhất. Cái mùi trứng tụi mình nướng hồi mùa đông năm ngoái, em vẫn còn nhớ nha.” 


 
Cô nàng líu ra líu ríu, như thể ngày mai cô ấy sẽ đi dã ngoại với Tạ Miêu.


 
Phía sau họ, Tưởng Đại Bình một tay khoác lên vai Lâm Hạo, “Buổi trưa đến ném banh  nhé, Hạo Tử”


 
“Không đi, buổi trưa tôi phải đến lớp, tham gia góc tiếng Anh.”


 
“Cái gì? Cái gì góc tiếng Anh? "


 
Tưởng Đại Bình nghe mà không hiểu, hoàn toàn không hiểu là gì.  


 
“Là một hoạt động của Tạ Miêu lớp tụi tui, luyện tập nói tiếng Anh.” Lâm Hạo uể oải giải thích.


 
"Nói tiếng Anh? Bắt buộc?"


 
"Không phải."


 
"Vậy cậu còn đi?"
 
Tưởng Đại Bình vội vàng sờ sờ trán cậu, "Ôi đệt Hạo Tử, cậu có bị sốt không? Loại hoạt động này cậu cũng tham gia?" 


 
“Tôi đột nhiên muốn theo đuổi học hành tiến bộ không được à?” Lâm Hạo hất tay anh ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.


 
Ăn xong cơm trưa, Lâm Hạo đặt bát xuống vội vàng ra khỏi cửa, “Con phải về trường rồi.”


 
“Con vừa mới ăn xong à, hôm nay sao con về sớm vậy?” Mẹ cậu ta từ phía sau hỏi.


 
Chị gái cậu không ngẩng đầu nhìn lên, “Chắc chắn là đi đánh bóng rồi, chứ lẽ nào nó đi đi học?” 


 
Lần này Lâm Hạo thật sự đi học, rất tiếc khi vừa vào lớp, đã phát hiện ra trong lớp có thêm người không phải lớp mình.


 
Cố Hàm Giang đang ngồi nghiêng ở vị trí của Từ Hải, một đôi chân dài miên man không biết đặt ở đâu, đành nép sát hướng lối đi. 



 
Trong lớp có không ít những bạn nữ gương mặt thon nhỏ ửng hồng lén nhìn anh.  


 
Nhưng anh chỉ nhìn Tạ Miêu, “Tiếng Anh của tôi không tốt lắm,  tôi muốn tham gia góc tiếng Anh, được không?”


 
Lâm Hạo: “...”


 
Một tên lớp 11 như hắn, chạy đến tham gia hoạt động nội bộ của lớp 10-1 của cô, thật sự là đại trượng phu à?


 
Cố Hàm Giang có phải đại trượng phu hay không Tạ Miêu không biết, dù gì thì vấn đề có cho anh gia nhập hay không cô cũng phải hỏi qua các thành viên khác, ngoại trừ Lâm Hạo hôm nay cũng là thành viên mới gia nhập khá là chỉ trích, những người khác đặc biệt là các bạn nữ, đều không có ý kiến gì.


 
“Thiểu số tuân theo đa số, vậy sau này anh Hàm Giang cũng là một thành viên của góc tiếng Anh chúng ta.”
 
Ngô Thục Cầm đắc thắng liếc nhìn Lâm Hạo.


 
Ai ngờ nghe nói buổi trưa hàng ngày Cố Hàm Giang sẽ tham gia góc tiếng Anh, buổi chiều trước giờ tan học, có thêm hai bạn nữ tới đăng kí với Tạ Miêu. Học lực đều là trung bình, bình thường tới đứng xem họ còn không tham gia.


 
Tạ Miêu: "..." 


 
Mấy cô gái nhỏ này vẫn còn quá ngây thơ, hoàn toàn không hiểu tính khí chó của cái tên kia.


 
Nhớ tới Tào Khiết, rồi nghĩ về những cô gái trong thôn của họ. Bây giờ còn ai có đủ can đảm để tham gia không?


 
Buổi tối tan học về nhà, Tạ Miêu tranh thủ dành thời gian để hoàn thành bài tập về nhà , sau đó lật xem “Toàn tập toán lý hóa” mà Cố Hàm Giang đưa mình.


 
Lần này ông nội, ba và mẹ Cố Hàm Giang cùng về thôn Bắc Xá, dựa theo thân phận của ông cụ, chắc chắn không thể ở lại quá lâu. 


 
Ước tính vài ngày nữa, Cố Hàm Giang sẽ theo họ trở về Bắc Kinh, xem ra cô phải hỏi anh xem sao, để còn nhanh chóng trả lại sách.


 
Tạ Miêu đang suy nghĩ, bên ngoài đại hoàng kêu lên, có khách đến nhà. 


 
Vương Quý Chi vội vàng đi ra ngoài xem, ngoài cửa rõ ràng là một nam một nữ người thành thị, nhưng có chút lạ lẫm.


 
Bà thầm nghĩ, “Đồng chí, hai người là?” 


 
“Thím à, thím không nhớ con sao, con là Tùng Niên, mười ba năm trước chúng ta từng gặp nhau đó ạ.” Người đàn ông đó nói.


 
Quả nhiên là bố mẹ Cố Hàm Giang.   
 
Vương Quý Chi sững sờ, “Thì ra là Tùng Niên, xem trí nhớ của thím này, đã lâu quá rồi, thím cũng không nhớ dáng vẻ con ra sao nữa rồi. Đến đây, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.” 


 
Bà vừa để họ vào nhà, vừa hỏi Cố Tùng Niên: “Đây chắc là vợ cháu nhỉ, người thật là xinh đẹp, thím thấy mặt mũi Cố Hàm Giang  giống mẹ nó đó.”    


 
Ai mà không thích nghe người ta nói mình xinh đẹp, làm gì có người mẹ lại còn không hy vọng con mình lớn lên trông giống mình cơ chứ?


 
Tống Vân nghe thấy khóe mắt mỉm cười, "Thím à thật là ngại quá, hôm qua chúng con nên đến viếng thăm mới phải. Chỉ là ba con tuổi tác cũng lớn rồi, không thể đi tới lui nhiều, hôm qua về nhà xong là trong người mãi không khỏe, nên bọn con không qua được ạ.” 


 
“Vậy phải càng chú ý, thím nhớ ba con năm nay chắc cũng bảy mươi tuổi rồi.” 


 
“Thím à, thím nhớ thật là chuẩn, ba con năm nay sáu mươi bảy rồi ạ.”   


 
 Mấy người bọn họ hàng huyên vài câu, vợ chồng Cố Tùng Niên lấy quà mua từ Bắc Kinh ra tặng, “Đều là ít quà đặc sản, mong thím đừng chê.” 


 
Vương Quý Chi khách sáo mấy câu rồi rộng lượng nhận lấy, pha trà cho bọn họ, “Đường đến đây cả mấy nghìn dặm, vẫn thuận lợi chứ?”  


 
Trước đây Cố Tùng Niên từng gặp qua nhà họ Tạ một lần, mỉm cười cùng trò chuyện với Vương Quý Chi, ánh mắt của Tống Vân lại rơi trên những bằng khen và ảnh chụp trên tường.


 
Giấy khen cho giải thưởng có tiến bộ nhất, giấy khen tốt nghiệp xuất sắc, cột tên toàn bộ đều ghi tên Tạ Miêu.  



 
Bức ảnh được gia đình Tạ Miêu chụp trước cổng trường trung học cơ sở của thị trấn sau khi giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh trung học của huyện.


 
Tống Vân đảo mắt liền nhìn thấy tấm băng rôn to to kia— “Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Tạ Miêu trường chúng ta đã giành vị trí đầu tiên của huyện và thứ chín của thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học!”
 
“Thành tích của Tạ Miêu rất tốt ạ?”    


 
Bà đã nghe bà cụ Ngô nói qua, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn có chút kinh ngạc.


 
“Đúng vậy.”    


 
Vừa nhắc đến Tạ Miêu, gương mặt già nua của bà cụ Vương Quý Chi cười như hoa cúc, “Miêu Miêu nhà thím năm ngoái thi tuyển sinh trung học  giành vị trí đầu tiên của huyện, giáo viên trường Nhất Cao trên huyện còn đặc biệt chạy đến nhà thím, bảo là để Miêu Miêu miễn phí học tập ở trường của họ.” 


 
“Vây là quá giỏi rồi ạ.” Cố Tùng Niên gật đầu, “Miêu Miêu đâu ạ? sao lại không thấy cháu nó ạ?”    


 
“Đang ở trong phòng xem bài tập về nhà của mấy đứa em nó đó mà.”   


 
Vương Quý Chi nói xong, liền cất tiếng gọi mấy đứa cháu trai cháu gái ra, “Trong nhà có khách đến này.”   


 
Đứa nhỏ này ổn định như vậy sao? Vẫn còn ở trong phòng xem em trai làm bài tập về nhà.


 
Tống Vân hướng ánh mắt nhìn về chồng mình.   


 
Cố Tùng Niên thì lại mỉm cười nói: “Cũng đã bao nhiêu năm rồi cháu chưa gặp Miêu Miêu, lần trước về, cháu nó mới lớn ngần này.”     


 
Không bao lâu sau, Tạ Miêu cùng Tạ Kiến Hoa và mấy đứa anh em của cậu bước ra, vừa đúng lúc mấy người Tạ Vệ Dân về đến nhà, nhà họ Tạ trong phút chốc đã ồn ào náo nhiệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.


 
Vì họ chẳng muốn gì nên thái độ Tạ Vệ Quốc, Tạ Vệ Dân và Trình Lập Xuân đối với vợ chồng nhà họ Cố rất nhiệt tình, không hề nịnh hót chút nào. 


 
Tạ Vệ Quốc cũng đã từng là một người lính trên chiến trường, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với một vị sĩ quan như Cố Tùng Niên rất vui vẻ .
 
Lưu Chiêu Đệ vừa nghe thấy khách đến chơi nhà là ba mẹ Cố Hàm Giang, tròng mắt cứ nhìn mãi người Cố Tùng Niên và Tống Vân.  
 
Lại thấy nhà chồng và nhà bên kia trò chuyện tốt đẹp như kia, tâm tư này của bà lại linh hoạt, châm nước pha trà vô cùng ân cần.   
 
Tống Vân chỉ ý tứ mà hớp một ngụm, bà ta lại châm đầy ngay, lại còn khen tặng Tống Vân ý đồ tính làm quen.   


 
Loại người này Tống Vân đã nhìn thấy nhiều rồi, trước khi nhà họ Cố xảy ra huyện, sau khi nhà họ Cố được làm sạch tội cũng có không ít.    


 
Người trong ấm ngoài lạnh, Tống Vân mười năm qua trải qua thăng trầm, bà không thích Lưu Chiêu Đệ cho lắm.


 
Vương Quý Chi cũng thấy con dâu lớn hôm nay nhiệt tình khác ngày thường, bà đã nháy mắt mấy cái nhưng vẫn vờ như không thấy.
Nhớ tới những lời Lưu Chiêu Đệ ngày hôm qua nói, chân mày bà cau lại, “Chiêu Đệ, bình thủy này hết nước rồi, con vào bếp nấu thêm một ít nước sôi đi”
 
 “Trong này không phải còn nhiều lắm sao?”
 
 Ỷ vào có người ngoài đang ở đây, giọng điệu Lưu Chiêu Đệ rất cứng rắn .
 
 Vương Quý Chi thấy thế, lại nháy mắt thêm một cái.    
 
 Lưu Chiêu Đệ này, có phải càng chỉnh đốn lại càng xem thường không? 
 
Bà cúi gằm mặt xuống, vừa định nói gì đó, Tạ Miêu đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ấy, đó có phải là thím Liên Hoa không ạ?”
 
Vợ của em trai Lưu Chiêu Đệ tên là Hoàng Liên Hoa, vừa nghe Tạ Miêu nhắc tới thím Liên Hoa, bà ta vội vàng nhìn ra :”Ở đâu hả?”   
 
“Ở ngay cửa đó ạ, không biết đã trễ thế này, thím Liên Hoa còn qua đây không biết có chuyện gì không?”  
 
Chuyện này khiến Lưu Chiêu Đệ ngồi không yên, “Để tôi đi xem sao.” Rồi vội vàng đi ra cửa.    
 
Tạ Miêu liền nháy mắt với bà của mình.
 
Khi Vương Quý Chi nhận ra, bà cũng đi theo ra ngoài, trong lòng cũng quyết định, chỉ cần nhà họ Cố không đi, Lưu Chiêu Đệ sẽ không được phép vào nhà lần nữa.
 
Kể từ khi Tạ Miêu bước vào cửa, Cố Tùng Niên và Tống Vân đã quan sát cô.
 
Khi biết rằng họ là cha mẹ của Cố Hàm Giang, không có niềm vui hay sự căng thẳng trong mắt cô, thậm chí là sự ngạc nhiên, như thể cô đã đoán được.
 
Cô ấy không nói nhiều trước mặt người lớn, nhưng gương mặt trước sau vẫn treo một nụ cười ngốc nghếch, lần duy nhất cô ấy chủ động nói, chính là vừa rồi.
 
Mà cũng ngoại người bác dâu vừa đi ra ngoài, nhà họ Tạ hiển nhiên ai ai cũng rất thích cô, đặc biệt là ba đứa em trai của cô.
 
Thông minh, xinh đẹp, hào phóng và gia đình xem ra cũng khá hòa thuận.
 
Tống Vân cảm thấy, cô gái nhỏ này, nếu không phải do ông của con trai mình một câu cũng chưa hỏi mà thay cháu định đoạt chuyện hôn nhân, mà là do con trai mình chọn lựa, có khi bà cũng sẽ thật sự hài lòng.
 
Bà cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không kiềm chế mà cứ nhìn chồng.
Cố Tùng Niên gật đầu lia lịa, đột nhiên ông thay đổi cuộc trò chuyện, hỏi chuyện với người nhà họ Tạ: Năm nay Miêu Miêu cũng lên cấp ba rồi, thành tích lại rất tốt. Vệ Dân, chú và em dâu, và thím có bao giờ suy nghĩ qua chuyện để Tạ Miêu đến Bắc Kinh học cấp ba, rồi ở đó thi đại học?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận