Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 42
 
Bởi vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc bài thi bị mất nên các thầy cô cũng không nghĩ tới khía cạnh bài thi bị người ăn cắp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiệu trưởng tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ vào buổi sáng để mở cuộc họp với tất cả các thầy cô trong trường, tiến hành phê bình toàn bộ các thầy cô của khối 10 một cách nghiêm khắc.
 
Trong cuộc họp, ông liên tục nhấn mạnh rằng nhất định phải nghiêm túc, có trách nhiệm trong công việc, tuyệt đối không cho phép việc tương tự xảy ra lần thứ hai. Sau này, mọi người phải tự mình làm mọi việc từ chấm thi đến vào điểm, xếp hạng, thà rằng kết quả thi bị chậm một chút, cũng không thể xảy ra bất kì một sai sót nào.
 
Khối lượng công việc sau này bị tăng lên, có không ít thầy cô cảm thấy không mấy vui vẻ, nhất là giáo viên khối 11 tự nhận là vô tội nhưng bị liên lụy.
 
Hiệu trưởng không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ, sau đó giữ một mình thầy Trịnh lại, bảo ông phải chú ý hơn tới trạng thái tâm lý của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường trong thời gian gần đây, đặc biệt là Tạ Miêu.
 
“Em học sinh này là một mầm non tốt, phải giữ gìn thật tốt, thi đỗ đại học là việc không thành vấn đề. Thầy phải nhìn chằm chằm nhé, tuyệt đối đừng để em ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện này, cuối học kỳ này sẽ có đề thi chung của tỉnh, cố gắng đạt một thứ tự cao.”
 
Thầy Trịnh trịnh trọng đồng ý, buổi trưa thầy ấy về nhà ăn cơm, lại nghe thấy con trai mình nói rằng có thể bài thi của Tạ Miêu không phải là không cẩn thận bị mất mà là bị Tào Khiết trộm.
 
Lúc ấy ông lập tức nghiêm mặt: "Con nghe ai nói mấy lời này vậy? Không có bằng chứng mà nghi ngờ người khác, đó chính là bôi nhọ."
 
“Con là loại người sẽ nói dối ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trịnh Chí An kể lại từ đầu tới cuối những chuyện đã xảy ra sau giờ tự học buổi sáng cho thầy Trịnh nghe, bao gồm cả mấy lần xung đột trước kia giữa Tào Khiết và Tạ Miêu.
 
Thầy Trịnh nghe xong thì làm sao có thể ngồi yên được, ông còn chưa ăn xong cơm đã vội vã quay lại trường học, đi tìm người để tìm hiểu tình hình.
 
Nếu bài thi thực sự bị Tào Khiết trộm, chuyện này nhất định phải xử lý một cách nghiêm khắc, nếu không phải là Tào Khiết trộm thì cũng phải trả lại trong sạch cho trò ấy.
 
Thầy Trịnh vừa tới trường học đã thấy Ngô Thục Cầm ôm quyển vở trở về lớp học với vẻ mặt không vui, ông vội vàng gọi cô lại.
 
“Ngô Thục Cầm, em đi theo thầy một lát.”
 
Bởi vì chưa thể xác định là thật hay giả, nếu truyền ra ngoài thì e rằng sẽ không tốt cho Tào Khiết nên thầy Trịnh không dẫn người tới văn phòng mà là mượn chìa khóa của giáo viên quản hậu cần, dẫn Ngô Thục Cầm tới nhà kho chứ dụng cụ lao động.
 
“Ngô Thục Cầm, thầy có chuyện rất quan trọng muốn hỏi em, em nhất định phải trả lời đúng sự thật.”
 
Ông đi thẳng vào vấn đề: “Trước tiết tự học cuối cùng ngày hôm qua, em thật sự nhìn thấy Tào Khiết đi vứt đồ vật ở đống rác à? Vào khoảng thời gian nào vậy? Em có biết em ấy vứt cái gì không? Lúc đó ngoại trừ em thì còn có bạn học nào cũng nhìn thấy không?
 
Ngô Thục Cầm nhìn thấy thầy Trịnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cô vốn còn hơi căng thẳng nhưng nghe thấy thầy ấy hỏi chuyện này, cô vội vàng nói: “Khi em đi tới nhà vệ sinh thì nhìn thấy, em xong việc rồi quay lại thì đúng lúc chuông vào lớp kêu, chắc là hai, ba phút trước khi vào lớp. Về phần vứt cái gì, lúc đó em vội vàng đi vệ sinh nên không nhìn rõ. Có bạn nào nhìn thấy hay không….. Hình như lúc đó có hai bạn học lớp 11 đi đổ giấy rác.”
 
“Em có biết hai bạn học lớp 11 đó là ai không?” Thầy Trịnh hỏi.
 
“Có chút ấn tượng nhưng em không biết tên, em phải hỏi anh của em đã.”
 
Thầy Trịnh gật đầu: “Lát nữa em đi hỏi rõ ràng xem đó là ai, sau đó âm thầm tới nói cho thầy biết.”
 
Ông lại hỏi hai câu, thấy Ngô Thục Cầm nói chuyện trước sau như một không có sơ hở, ông mới bảo cô trở về, lại gọi những người khác tới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
Ngô Thục Cầm vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Thưa thầy, em có thứ muốn đưa cho thầy.”
 
Nói xong, cô giơ quyển vở mà cô vẫn ôm khư khư trong lòng ngực lên.
 
Thầy Trịnh nhận lấy trong nghi ngờ rồi mở ra nhưng lại phát hiện trong đó có kẹp một bài thi Tiếng Anh.
 
Rõ ràng bài thi đã bị người xé rách, có rất nhiều chỗ đều là mảnh giấy nhỏ được dính lại, là có người đã dính chúng lại với nhau, bên trên còn có vài vết bẩn.
 
Quan trọng nhất là, phần đầu của tờ bài thi này được viết cẩn thận, nắn nót —— Tạ Miêu lớp 10-1.
 
Nếu như không có tờ bài thi này làm chứng cứ, hết thảy đều chỉ là nghi ngờ nhưng có tờ bài thi này……
 
Vẻ mặt của thầy Trịnh trở lên nghiêm túc: “Em lấy tờ bài thi này ở đâu?”
 
Ngô Thục Cầm hơi do dự nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Anh Hàm Giang tìm ở bãi rác.”
 
“Anh Hàm Giang?”
 
“Chính là Cố Hàm Giang lớp 11-7, anh ấy là anh họ của em.”
 
“Chỉ tìm được một tờ của Tạ Miêu thôi à? Ngô Chí Cường thì sao?”
 
Ngô Thục Cầm bị hỏi khó quá.
 
Cô làm sao có thể nói cho thầy Trịnh rằng anh Hàm Giang bỏ cả ba tiết buổi sáng, cuối cùng mới có thể tìm được một tờ bài thi này chứ?
 
Với tính tình của anh ấy, cho dù người bị mất bài thi là cô thì anh ấycũng sẽ không phí nhiều công sức như vậy để đi tìm, chứ đừng nói là Ngô Chí Cường.
 
Thầy Trịnh nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì không nói thêm gì nữa, cúi đầu tính thử tổng điểm của Tạ Miêu, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ giận dữ. 
 
Buổi chiều, Tào Khiết vừa tới trường học thì đã bị thầy Trịnh gọi đi, mãi cho đến khi vào lớp cũng chưa trở lại.
 
Từ trước đến nay, thầy Trịnh chưa bao giờ chiếm dụng thời gian lên lớp của học sinh, các bạn học vừa thấy vậy thì nhớ lại sự việc buổi sáng, không thể không nghĩ nhiều.
 
Trên mặt của Lý Quốc Khánh càng hiện ra vẻ lo lắng hơn, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Miêu, Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm.
 
Hắn nghĩ rằng chắc chắn ai đó trong số ba người bọn họ đã chạy đi tìm thầy giáo để mách lẻo, thầy Trịnh mới có thể gọi Tào Khiết đi.
 
Mà ở một nơi khác, Tào Khiết đang khóc đến mức thở không ra hơi: “Không, không phải em, thầy ơi, thật, thật sự không phải là em......”
   
Thầy Trịnh đã cho cô ta cơ hội để chủ động nhận lỗi nhưng ngoại trừ khóc thì cô ta cũng chỉ biết phủ nhận.
 
Ông cực kì thất vọng, trực tiếp lấy ra bài thi kia: “Không phải là em làm ư? Vậy phải giải thích điều này thế nào đây?”
 
Tào Khiết lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt trợn trừng, còn quên cả khóc.
 

Thầy Trịnh liền gạt cô ta: “Đây là một bạn học lớp 11 nhặt được. Khi đó bạn ấy đi đổ giấy rác, đúng lúc nhìn thấy em vứt thứ gì đó ở đống rác, bạn đó cảm thấy nó rất giống bài thi nên mới nhặt lên. Cũng may là bạn đó nhặt được, nếu không thì thầy còn không biết rằng trong lớp mình có một học sinh có lòng ghen tị và trả thù lớn như vậy, thậm chí còn dám trộm cả bài thi.”
 
Bởi vì Tào Khiết nghĩ rằng cho dù vứt bài thi đi, nếu không có chứng cứ thì các thầy cô cũng sẽ không liên tưởng đến cô ta, vì vậy lòng can đảm mới lớn như thế.
 
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta đã cố gắng hết sức để tránh né mọi người, vậy mà vẫn bị nhìn thấy, thậm chí người nọ còn nhặt bài thi lại.
 
Người này rảnh rỗi không có chuyện gì để làm à?
 
Tào Khiết cảm thấy vừa oán hận vừa giận lại vừa sợ, trong lúc nhất thời không nói nên lời, cũng chỉ biết rơi nước mắt mà thôi.
 
Thầy Trịnh vừa thấy thế, lại bỏ thêm củi: “Nếu em còn không chịu thừa nhận, thầy sẽ đi báo án để cảnh sát tới điều tra…”
 
“Đừng!”
 
Lúc này, Tào Khiết thật sự sợ rồi, vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời tỏ vẻ sau này cô ta sẽ không bao giờ tái phạm.
 
Đây không phải là vấn đề mà cô ta cầu xin hai câu và thề hai câu là có thể giải quyết được.
 
Thầy Trịnh cũng không nghe lời cô ta, nói thẳng là bảo cô ta về nhà ngay lập tức, gọi phụ huynh đến đây.  
 
Tào Khiết năn nỉ một lúc lâu, thấy ông vẫn không thay đổi thì đành phải khóc rời đi.
 
Cô ta mới rời đi không được bao lâu, chuông hết giờ vang lên, cô ta vội vàng cúi đầu xuống rồi gấp gáp đi về phía cổng trường.
 
Nhưng vẫn có bạn học lớp số 1 nhìn thấy, đi về kể lại, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
 
“Khóc kinh khủng như vậy, thậm chí còn không lên lớp, đừng nói là cậu ta thật sự trộm bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nhé?”
 
“Thật sự sẽ có người dám làm việc này á? Tớ còn tưởng rằng mấy người Hứa Văn Lệ nói bừa đấy.”
 
“Đừng có đoán mò nữa, nhỡ đâu không phải vì chuyện này thì sao?”
 
Lý Quốc Khánh nghe thấy thế thì đứng ngồi không yên, đứng dậy tới chất vấn mấy người Tạ Miêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Tạ Miêu nói với vẻ mặt thản nhiên: “Làm chính là làm, không làm chính là không làm. Nếu cậu đã tin tưởng cậu ta không làm thì phải có chút lòng tin với cậu ta, gấp gáp như vậy làm gì?”
 
“Đúng đấy.” Hứa Văn Lệ chế giễu: “Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, cậu gấp gáp như vậy làm gì?”
 
Trong lúc nhất thời, Lý Quốc Khánh cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành phải trở lại chỗ ngồi trong tức giận, cậu ta nghĩ rằng Tào Khiết không cầm cặp sách, chắc là sẽ quay lại.
 
Đến lúc đó cậu ta sẽ hỏi cậu ấy một chút, nếu như cậu ấy thật sự bị người khác bắt nạt thì không thể cứ nhẫn nhịn không lên tiếng như vậy được.
 
Kết quả là đến tận lúc tan học, Tào Khiết cũng không quay lại.
 
Thầy Trịnh sa sầm mặt mày, gọi Tạ Miêu và Ngô Chí Cường tới văn phòng lần thứ hai: “Về cơ bản nhà trường đã điều tra rõ việc bài thi của hai em bị mất, đang bàn bạc cách xử lý. Các em yên tâm, nhà trường chắc chắn sẽ xử lý chuyện này một cách nghiêm minh, cho các em một lời giải thích rõ ràng.”

 
Ngô Chí Cường lập tức sáng mắt lên: “Thật sự là Tào Khiết trộm ạ?”
 
Thành tích của cậu ta không tốt, khi nghe nói bài thi bị mất thì không chỉ không tức giận mà còn rất vui sướng.
 
Thậm chí cậu ta còn hơi tiếc nuối, tại sao chỉ bị mất bài thi của một môn Tiếng Anh thôi vậy, nếu là bị mất hai môn, cậu đã có cái cớ cho việc điểm thi bị thấp như vậy rồi.
 
Vì thế, cậu không hề có bất kì một cảm giác nào của người trong cuộc đối với chuyện bài thi bị mất này, xem trò vui xem tới mức cực kì nhiệt tình.
 
Thấy phản ứng này, thầy Trịnh không còn gì để nói: “Ngày mai sẽ có kết quả xử lý, em sẽ biết thôi.”
 
“Thưa thầy, thầy cô đã tìm được chứng cứ rồi ạ?” Tạ Miêu đột nhiên hỏi.
 
Đứa nhỏ này còn rất nhạy bén.
 
Thầy Trịnh liếc mắt nhìn cô một cái, gật gật đầu: “Tìm được rồi.”
 
Tạ Miêu liền không hỏi nhiều nữa: “Vậy em sẽ đợi kết quả xử lý vào ngày mai ạ.”
 
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Tạ Miêu lập tức quay lại thu dọn đồ đạc, đi về nhà cùng với Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm.
 
Trên đường đi, cô phát hiện Ngô Thục Cầm vẫn luôn cố ý hay vô tình nhìn mình, cô còn tưởng rằng là bởi vì sự việc bài thi bị mất nên cũng không để trong lòng.
 
Về đến nhà, không có gì bất ngờ khi người nhà họ Tạ hỏi tới kết quả thi của cô, mấy đứa nhóc nghịch ngợm kia đã bắt đầu thảo luận từ trên đường trở về nhà rồi, lần này sẽ bảo Vương Qúy Chi làm món gì ngon để thưởng cho cô đây, đến lúc đó, bọn họ cũng được thơm lây.
 
“Lần này chị thi không đứng thứ nhất.” Tạ Miêu giội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
 
Ba anh em nhà họ Tạ không tin: “Chị, chị thi không đứng thứ nhất á, làm sao có thể chứ?”
 
“Làm sao lại không thể?”
 
Tạ Vệ Quốc, Lưu Chiêu Đệ và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân vừa trở về từ bên ngoài sau khi làm xong việc, vào cửa đã nghe được câu này, Lưu Chiêu Đệ lập tức đặt công cụ xuống.
 
“Học cấp ba đâu có dễ như thế, thi không được vị trí thứ nhất cũng là điều quá bình thường luôn, huống chi Tạ Miêu còn là một đứa con gái. Con nghe em dâu của con nói rằng lên cấp ba, con gái đều không theo kịp, nếu muốn có thành tích tốt thì đều phải là con trai cơ.”
 
Chẳng có ai trong cả gia đình thích nghe điều này.
 
Tạ Vệ Quốc trừng mắt nhìn bà ta một cái, thậm chí, Vương Quý Chi còn ném thẳng cái lõi ngô mới tách hạt được một nửa trong tay ra: “Mẹ thấy hôm nay con về sớm quá, còn chưa đủ mệt. Đúng lúc còn chưa cho lợn ăn đâu, con đi cho lợn ăn đi, còn có gà nữa……” 
 
Bà cụ vừa mở miệng đã sắp xếp một đống việc cho Lưu Chiêu Đệ.
 
Lưu Chiêu Đệ hơi khó chịu: “Mẹ, con mới vừa từ ruộng về mà, còn chưa được bao lâu đâu.”
 
“Bảo bà đi thì bà đi đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.” Tạ Vệ Quốc không hề đứng về phía vợ mình một chút nào.
 
Lưu Chiêu Đệ lại nhìn về phía Tạ Kiến Hoa.
 
Tạ Kiến Hao đã đưa cặp sách cho Tạ Kiến Trung, xắn tay áo lên: “Đi thôi mẹ, con giúp mẹ cùng nhau làm.”
 
“Đây là việc của đàn bà con gái, con là một đứa con trai làm cái gì mà làm!”
 
Lưu Chiêu Đệ lẩm bẩm, miễn cường đi về phía nhà bếp. Bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, bà ta đã đi tới cửa rồi còn quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Miêu Miêu, lần này cháu thi đứng thứ mấy? Nếu cháu tụt dốc quá nhiều, trường học sẽ không miễn học phí cho cháu nữa à?
 
“Bác cứ yên tâm, chắc chắn trường học sẽ không dừng việc miễn học phí cho cháu đâu.”
 

Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu cong lên: “Mặc dù lần này cháu chỉ thi xếp thứ 41 toàn khối nhưng bài thi môn Tiếng Anh của cháu bị mất, cháu không được tính điểm môn Tiếng Anh.”
 
Không được tính điểm môn Tiếng Anh mà còn có thể thi xếp thứ 41 toàn khối ư?
 
Những người khác trong nhà họ Tạ nghe thấy thế thì nhíu mày lại: “Bài thi Tiếng Anh bị mất, sao lại mất?”
 
Vương Qúy Chi còn nghệt mặt ra: “Bài thi cũng có thể mất được à, trường học cũng bất tài như vậy à? Không được, ngày mai bà phải đi hỏi thầy cô của con một chút, Miêu Miêu nhà chúng ta học giỏi như vậy, tại sao bọn họ làm mất một tờ bài thi thì đã trở thành thứ 41 toàn khối rồi?”
 
“Bà ơi, trước tiên bà đừng tức giận, thầy giáo đã nói rõ là ngày mai sẽ có kết quả xử lý, nếu các thầy cô xử lý không tốt, bà lại đi.”
 
Dù sao lên huyện cũng hơi xa, Vương Quý Chi đã lớn tuổi rồi, Tạ Miêu nghĩ rằng nhà trường có thể xử lý tốt việc này nên không cần phải làm khổ bà cụ phải đi một chuyến.
 
Vương Quý Chi ngẫm lại cũng thấy có lý nên đè nén tức giận xuống.
 
Ngày hôm sau, thầy Trịnh đã tới lớp học từ sáng sớm: “Lát nữa Tào Khiết đến thì bảo bạn ấy tới văn phòng của thầy một chuyến.”
 
Tào Khiết thấy không tránh được, đành phải chạy tới khóc lóc kể lể với thầy Trịnh, nói rằng không có ai trong nhà cô ta quan tâm đến cô ta, cũng sẽ không tới đâu.
 
Thầy Trịnh kiên nhẫn hỏi địa chỉ nhà cô ta, ông sẽ tự mình tới nhà nói chuyện.
 
Tào Khiết lại úp úp mở mở, khóc lóc cầu tình cho bản thân mình. Cô ta nói rằng nếu người nhà cô ta biết thì chắc chắn sẽ đánh mình, chắc chắn sẽ không cho cô ta đi học nữa, cô ta vẫn muốn được đi học, còn muốn thi đại học, cầu xin thầy giáo hãy cho cô ta một cơ hội. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Nếu một học sinh bình thường khóc lóc như thế này, thầy Trịnh nhìn thấy thì có khi còn sẽ hơi mềm lòng.
 
Nhưng cả ngày hôm qua, hình tượng ngoan ngoãn và hiểu chuyện của Tào Khiết trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.
 
“Em không muốn gọi phụ huynh tới, đúng không?” Thầy Trịnh hỏi cô ta.
 
Tào Khiết chỉ khóc và nói rằng sau này cô ta không bao giờ dám nữa, chứ không trả lời.
 
“Được rồi, em về đi.” Thầy Trịnh đột nhiên nói.
 
Tào Khiết còn tưởng rằng cuối cùng ông đã mềm lòng, quyết định tha cho cô ta một lần nên cô ta luôn miệng nói cảm ơn.
 
Khi quay về lớp học, mặc dù hai mắt của cô ta đỏ bừng nhưng tâm trạng lại rất tốt.
 
Bạn cùng bàn Lý Quốc Khánh lập tức hỏi cô ta xem thầy giáo tìm cô ta làm gì.
 
Tào Khiết làm ra vẻ không thèm để ý: “Hiểu lầm nhỏ mà thôi, tớ đã giải thích rõ ràng rồi.”
 
Lý Quốc Khánh cảm thấy yên tâm: “Tớ đã bảo cậu không phải là kiểu người như vậy mà, mấy người kia còn nói xấu cậu.”
 
Ai ngờ vào giờ ra chơi sau hai tiết học, Ngô chí Cường vừa mới đi ra ngoài không lâu đã lại chạy về từ bên ngoài.
 
“Tào Khiết, cậu còn nói cậu không trộm bài thi à, nhà trường đã đưa ra thông báo phê bình trên bảng tin đen rồi kìa!”









 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui