Chương 37
Bởi vì thầy Lý nổi giận nên phòng học im ắng, kim rơi còn có thể nghe thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế một câu nói không phải là to của Tào Khiết cũng lọt vào tai của mỗi người ở đây một cách vô cùng rõ ràng.
Tạ Miêu? Đứng đầu toàn huyện?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Mỗi trường chỉ dán kết quả thi tuyển sinh vào cấp ba của học sinh trường mình. Ngoại trừ Ngô Thục Cầm, Hứa Văn Lệ và một vài người khác thì các bạn học chỉ biết rằng người đứng đầu không phải học sinh của trường mình, nhưng quả thật không biết người đó là ai.
Có người nhớ tới những lời mà Ngô Thục Cầm đã nói lúc trước, ngạc nhiên khó hiểu nhìn về phía Tạ Miêu.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại có thành tích tốt, có thể thi đứng đầu toàn huyện?
Lâm Hạo đang ngồi lệch phía sau Tạ Miêu nhướng mày, nhìn bóng lưng của Tạ Miêu, ngón tay dài gõ gõ từng tiếng lên mặt bàn.
Nhưng lời nói kia lọt vào lỗ tai của Hồ Thúy Nga lại vô cùng chói tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt cô ta thay đổi mấy lần, không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đứng đầu toàn huyện à, tôi nghĩ có mà đứng đầu từ cuối lên ý.”
Căn bản chính là không thể tin nổi.
Thầy Lý có biết Tạ Miêu nhưng vừa mới khai giảng được hai ngày mà Tạ Miêu đã xin nghỉ, thầy ấy vẫn không thể thích nổi.
Thầy ấy nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tào Khiết một cái, sau đó nhìn Tạ Miêu một cách nghiêm túc: “Em chính là Tạ Miêu?”
“Vâng.” Tạ Miêu nhìn thẳng vào thầy ấy một cách bình tĩnh.
Thầy Lý tạm thời nguôi giận, ngay sau đó lại có cảm giác hận sắt không thành thép.
“Đứng đầu toàn huyện trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba thì có thể đứng đầu trong kỳ thi vào đại học ư? Liệu có thể chắc chắn đỗ đại học không? Các bạn học đều cố gắng tiến bộ hơn, còn em đang làm cái gì? Thi đạt kết quả cao nhất trong kì thi vào cấp ba là kiêu ngạo tự mãn, đây là em đang lãng phí thời gian quý báu, lãng phí tài nguyên mà trường học cung cấp cho em!”
Cậu ấy thực sự là người thi đứng đầu toàn huyện!
Lời nói vừa rồi của thầy Lý khiến cả lớp ồ lên trong nháy mắt.
Có kinh ngạc thán phục, có ghen tị, sắc mặt của Hồ Thúy Nga lúc đỏ lúc trắng, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Chỉ có Tào Khiết bị trừng mắt nên cuống quít quay đầu lại, khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung gần như không thể thấy được.
Chuyện Tạ Miêu là người đứng đầu toàn huyện, kể cả cô không nói ra thì thầy cô và các bạn học cũng sẽ biết dù sớm hay muộn.
Nhưng cho dù là biết được như thế nào thì đều tốt hơn là biết vào thời điểm này.
Ít nhất thì ấn tượng đầu tiên của thầy Lý về Tạ Miêu rất tệ, sau này rất khó để xoay chuyển.
Hơn nữa, cho dù thi đứng đầu toàn huyện thì Tạ Miêu vẫn bị giáo viên mắng tới mức máu chó đầy đầu trước mặt mọi người, hình ảnh học sinh ngoan không còn sót lại tí nào. Các bạn học cảm thấy người đứng đầu như cô cũng chỉ như thế mà thôi, tất nhiên sẽ không coi cô ra gì.
Trước sự khiển trách của thầy Lý, Tạ Miêu không nói gì, trực tiếp lấy vở bài tập Vật lý của mình từ trong ngăn bàn, mở ra rồi đưa qua đó.
“Em làm gì vậy?”
Thầy Lý hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn liếc mắt nhìn theo bản năng.
Sau đó, thầy ấy ngẩn người ra, cầm lấy vở bài tập rồi lật thêm vài trang.
Chữ viết trên vở bài tập gọn gàng tinh tế, từ đầu năm học đến giờ, thầy ấy giao bao nhiêu bài tập thì trong này không thiếu một bài nào.
Hơn nữa, xác suất chính xác trong quyển vở này rất cao, còn cao hơn bất kỳ một quyển vở nào mà thầy ấy đã chấm, vừa nhìn đã biết là làm một cách nghiêm túc.
Thầy ấy quay đầu nhìn về phía Tạ Miêu: “Em nói hôm qua em xin nghỉ, vì sao?”
Vừa rồi còn đang ở tư thế không nghe, không nghe, tôi không nghe, sao bây giờ thầy ấy lại chủ động hỏi Tạ Miêu về lý do xin nghỉ?
Các bạn học bị sự thay đổi đột ngột của thầy Lý làm cho sửng sốt choáng váng, thậm chí một số người còn dụi mắt.
“Chân em bị bong gân, không thể đi đường.” Tạ Miêu nói.
Thầy Lý lập tức nhớ ra nhà của Tạ Miêu ở thôn Bắc Xá, trấn Kiến Thiết, đường đi học rất xa.
Xem ra là ông đã trách oan cô.
“Em ngồi xuống đi, tập trung nghe giảng.”
Thầy ấy nghiêm mặt nói một câu như vậy rồi quay lại bục giảng, còn cầm theo vở bài tập của Tạ Miêu.
Thế là xong rồi?
Các bạn học lộ ra vẻ mặt ngây ngẩn.
Rốt cuộc Tạ Miêu đã cho thầy Lý xem cái gì? Dựa theo tính xấu của thầy Lý, vậy mà lại giơ cao đánh khẽ như thế.
Trong sự nghi ngờ của cả lớp, khóe môi mỉm cười của Tào Khiết đông cứng lại, thậm chí vẻ mặt còn vặn vẹo trong chớp nhoáng.
Trịnh Chí An và Hứa Văn Lệ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lén lút nhìn về phía Tạ Miêu.
Tạ Miêu cho bọn họ một ánh mắt an tâm, ngồi xuống nghe giảng và ghi chép như thường lệ.
Vừa hết tiết, Hứa Văn Lệ liền chạy tới đây, phàn nàn bất mãn: “Thầy Lý thật là, hỏi cũng không hỏi một tiếng đã mắng người, thật quá đáng. Nhưng mà chị Miêu Miêu à, rốt cuộc chị đã cho thầy ấy xem cái gì thế?”
Không chỉ một mình cô ấy muốn biết câu trả lời, vô số đôi tai ở trong lớp học lập tức dựng thẳng lên.
“Không có gì, chính là bài tập mấy ngày chị nghỉ học.”
Tạ Miêu kiểm tra lại vở ghi chép và chép bài, vừa gấp vở lại vừa thản nhiên nói.
Hứa Văn Lệ rất kinh ngạc: “Chị làm tất cả bài tập trong những ngày này à?”
Các bạn học nghe vậy cũng có chút không nói nên lời.
Nếu bọn họ bị ốm, bị thương, có thể trốn học một cách quang minh chính đại, chắc chắn là vui phát điên luôn, ai còn nghĩ tới việc làm bài tập chứ.
Chẳng lẽ đây là lý do Tạ Miêu có thể thi đứng đầu toàn huyện còn bọn họ thì không à?
Bạn nam ngồi cùng bàn với Hồ Thúy Nga không nhịn được nên quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Tạ Miêu, cậu thật sự thi đứng đầu toàn huyện à? Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“481.”
Oái!
Nhiều hơn 10 điểm so với bạn đứng đầu trường học của bọn họ, đúng là biến thái!
Các bạn học nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước, không hề khoe khoang của Tạ Miêu thì đều để lại nước mắt ghen tị.
Thầy Lý cầm sách vở trở lại văn phòng, đặt vở bài tập của Tạ Miêu lên bàn làm việc.
“Sao vậy? Lại tịch thu cái gì thế?” Thầy Trịnh tò mò hỏi.
“Không tịch thu gì cả.”
Thầy Lý lật đến trang bài tập đầu tiên của Tạ Miêu sau khi xin nghỉ phép, cầm bút đỏ chữa bài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Sau khi xem hai bài, thầy ấy chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi thầy Trịnh: “Hôm nay Tạ Miêu lớp thầy có nộp bài tập toán không?”
Thầy Trịnh sửng sốt: “Em ấy mới đi học lại sau nửa tháng xin nghỉ, nộp bài tập gì được?”
“Vậy thầy nhìn thử xem, em ấy làm hết tất cả bài tập Vật Lý của mấy ngày đó luôn.”
Thầy Lý chỉ vào vở bài tập trên bàn ông rồi cúi đầu không nói gì nữa.
Thầy Trịnh mang theo nghi hoặc tìm tòi trong chồng vở bài tập của lớp mình, không ngờ đúng là tìm thấy tên Tạ Miêu.
“Học trò Tạ Miêu này, xin nghỉ cũng không quên học bài. Nếu học sinh của chúng ta đều như em ấy thì tốt rồi.”
Nhìn đầu đề phía trên của bài tập được viết một cách cẩn thận nắn nót, ông bật cười, trong mắt không giấu được sự vui vẻ và yêu quý.
Giáo viên dạy lớp khác ở bên cạnh ông duỗi đầu lại đây liếc mắt một cái, cười nói: “Sao chuyện gì tốt cũng rơi trúng đầu thầy vậy? Nếu học sinh lớp thầy đều chăm chỉ như em ấy thì chắc hơn nửa lớp có thể thi đỗ đại học, nhất thầy nhé.”
Thầy Lý đã chấm xong bài tập của Tạ Miêu, khi đến lớp số 3 để dạy học thì tiện tay mang theo.
Sau khi giảng bài xong, thầy ấy cũng không vội cho nghỉ, vỗ vở bài tập của Tạ Miêu bắt đầu răn dạy học sinh lớp mình.
“Các em nhìn xem hôm qua các em nộp cái gì thế? Tạ Miêu ở lớp 10A1 bị bong gân chân, xin nghỉ học nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập trong từng ấy ngày, còn các em thì sao? Các em có thái độ học như thế nào? Nghe giảng nửa tháng mà độ chính xác còn không cao bằng em ấy, tôi đi ra ngoài cũng không dám nói với người khác rằng mình là giáo viên chủ nhiệm của các em! Lưu Đại Giang, em lên đây xem đi, xem người ta giải đề như thế nào...”
Các bạn học của cả lớp số ba hoàn toàn chết lặng.
Tạ Miêu là ai?
Từ khi nào mà lớp 10A1 có một người như Tạ Miêu vậy?
Vì thế, chờ thầy Lý mắng xong rồi chạy lấy người, có người tò mò chạy đi tìm người quen của mình ở lớp 10A1, hỏi thăm đối phương về Tạ Miêu.
Thật không khéo, Tào Khiết vừa đi ra cửa đã gặp phải bạn học cũ trong lớp khi còn học cấp 2 của mình.
“Tạ Miêu? Cậu hỏi cậu ta làm gì?”
Vẻ mặt của Tào Khiết hơi mất tự nhiên khi nghe đến cái tên này.
Bạn học kia lại không để ý tới: “Thầy giáo của lớp tớ, chính là thầy Lý dạy Vật lý cho các cậu ấy, thầy ấy vừa mới mắng bọn tớ xong. Thầy ấy nói Tạ Miêu lớp cậu xin nghỉ nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập không thiếu một bài, còn làm đúng hơn cả bọn tớ, cậu ấy thật sự trâu bò thế á?”
Thầy Lý có tính tình xấu như vậy, cho dù không phạt Tạ Miêu thì cũng không thể khen Tạ Miêu nha.
Tào Khiết không thể tin nổi: “Thầy, thầy ấy thật sự nói như vậy?”
Một bạn học lớp số một khác đi ngang qua, nghe được lời này thì dừng bước chân.
“Cậu hỏi Tạ Miêu à? Cậu ấy là người đứng đầu toàn huyện chúng ta trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba lần này đấy. Cậu không biết à?”
“Đứng đầu toàn huyện? Thật hả?”
“Thật đấy.”
Bạn học kia lập tức tỏ ra hiểu biết, cứ như thể người vừa mới biết thành tích của Tạ Miêu không phải là cậu ta vậy.
Tào Khiết ở một bên nghe vậy thì mặt tái xanh.
Sớm biết sẽ như thế này, khi thầy Lý mắng Tạ Miêu, cô ta chen mồm làm cái gì?
Đây không phải là vội vàng tìm cơ hội cho Tạ Miêu lộ mặt à?
…….
Hôm nay trời nắng đẹp, sân thể dục phơi nắng cả buổi sáng, đến buổi chiều đã khô ráo.
Tạ Miêu thu dọn đồ đạc xong, đi cùng Hứa Văn Lệ đi học tiết thể dục, mới vừa ra cửa đã phát hiện có không ít người đang chú ý tới mình.
“Nhìn thấy không? Đó chính là Tạ Miêu.”
“Ai ai?”
“Người xinh nhất ấy.”
“Người xinh nhất á? Cậu không lừa tớ chứ?”
“Tớ lừa cậu để làm gì? Cậu ấy chính là Tạ Miêu trong miệng thầy Lý, người đứng đầu toàn huyện trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba.”
Hứa Văn Lệ nhìn thấy người khác nhìn hai người từ xa rồi khe khẽ nói khỏ thì nhíu mày: “Có phải Tào Khiết lại đi nói lung tung rồi không?”
“Em quan tâm đến cậu ta làm gì.” Tạ Miêu cười cười không thèm để ý: “Nói nhiều sai nhiều, cậu ta càng kích động thì càng dễ bị lòi đuôi.”
Hai người đi bộ ở sân thể dục một lát, thấy chuông vào lớp sắp vang lên, Lâm Hạo đi tới bên này.
“Tạ Miêu, chân cậu khỏi chưa?”
Tạ Miêu không thân với cậu ta nhưng vì lịch sự, vẫn cười trả lời: “Khỏi rồi, đi đường không thành vấn đề.”
“Vậy chạy bộ thì sao?” Lâm Hạo hỏi.
“Chạy bộ?” Tạ Miêu sửng sốt: “Tiết thể dục này phải chạy bộ à?”
Lâm Hạo gật đầu: “Giáo viên thể dục nói tiết này sẽ kiểm tra 800 mét.”
Nếu chỉ là chạy bộ khởi động cho nóng người bình thường, Tạ Miêu tự nhận không thành vấn đề nhưng kiểm tra chạy 800 mét ...
Cô di chuyển mắt cá chân bên phải, cau mày: “800 mét có lẽ không được.”
“Vậy lát nữa tôi sẽ xin nghỉ với giáo viên thể dục giúp cậu, tiết này cậu cũng đừng chạy nữa.”
Lâm Hạo là ủy viên môn thể dục của lớp 10-1, Tạ Miêu nghe cậu nói như vậy thì vội vàng cảm ơn.
“Đều là bạn cùng lớp, cậu khách sáo như vậy làm gì?”
Lâm Hạo nghiêng đầu cười cười, hỏi cô: “Cậu vẫn luôn chăm học như vậy à?”
“Ý của cậu là?”
“Xin nghỉ mà còn kiên trì tự học, làm hết bài tập luôn.”
“Cậu nói cái này à.” Tạ Miêu cười: “Dù sao tớ cũng không thể đi đâu, rảnh quá thôi rảnh quá thôi.”
“Vậy cậu dạy tớ học đi, tớ rảnh muốn chết nhưng cũng không muốn đọc sách, học không vào.”
Lâm Hạo đút một tay vào túi quần, khi nói lời này, trong mắt mang theo ý cười: “Cho dù cậu chỉ giả vờ giả vịt dạy tớ cũng được, chỉ cần mẹ và chị gái của tớ không cằn nhằn với tớ mỗi ngày là được, tớ mời cậu ăn cơm.”
Tạ Miêu vừa nghe thấy điều này, liền nhớ tới dáng vẻ như mang hận thù sâu nặng khi cầm sách vở của ba thằng nhóc quậy nhà mình, không thể không bật cười vui vẻ.
Hứa Văn Lệ cũng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Tạ Miêu quản thúc trong kỳ nghỉ hè.
“Chị gái không phải cũng giống chị Miêu Miêu chứ, mỗi ngày đều dạy thêm cho em trai và giám sát em trai học tập?”
“Cậu ấy còn dạy thêm cho em trai?”
Lâm Hạo lập tức mở to đôi mắt hẹp dài, quay đầu nhìn Tạ Miêu đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy, khi nghỉ hè tớ đến nhà chị ấy, chị ấy còn tiện thể dạy thêm cho tớ một chút.” Hứa Văn Lệ cười không nổi: “Mấy cậu em trai của chị ấy vừa thấy chị ấy lấy sách ra thì còn thành thật hơn cả nhìn thấy giáo viên.”
“Không ngờ Tạ Miêu còn rất có trách nhiệm với các em trai.”
Lâm Hạo giơ tay lên, ngón tay thon dài chạm vào bên dưới chóp mũi, nở nụ cười may mắn: “May mà chị tớ không học giỏi như cậu.”
Hứa Văn Lệ lập tức bị chọc cười thật to: “Cậu không sợ chị cậu nghe thấy à.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu cũng cong lên, trong veo như nước mùa thu, Lâm Hạo nhìn đến nỗi không thể rời mắt.
Cách đó không xa, Cố Hàm Giang vừa đi vệ sinh với em họ Ngô Chính Phương về cũng nhìn vào mặt Tạ Miêu một cách chăm chú. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy trước mặt một người con trai, tất nhiên không tính cậu chàng Vương Đại Lực.
Bạn học nam đó đã nói gì với cô?
Hay là chỉ cần nói chuyện với người này thì cô sẽ vui vẻ như vậy?
Chân mày của Cố Hàm Giang dần dần nhíu chặt lại, vô thức để lộ ra vẻ nôn nóng trong mắt.
Nhận ra cậu dừng bước chân, Ngô Chính Phương quay đầu lại theo bản năng, thấy cậu đang bình tĩnh nhìn về phía trước, đôi mắt càng đen càng thâm sâu hơn bình thường.
Ngô Chính Phương mí mắt giật giật: “Làm sao vậy?”
Khi Cố Hàm Giang vừa được đón về, lạnh nhạt, đề phòng, tính khí thất thường, thường không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tạ Miêu cảm thấy rằng cậu phớt lờ cô, dùng bạo lực lạnh* với cô.
*bạo lực lạnh: một loại bạo lực, hầu hết được biểu hiện dưới hình thức thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh và thờ ơ, dẫn đến vi phạm tinh thần và tâm lý, gây tổn hại cho người khác.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ bà cụ Ngô, ban đầu cậu cũng không đối xử tốt hơn với những người khác.
Vì vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt kia của cậu, Ngô Chính Phương đã ở chung với cậu hơn một năm lập tức biết cảm xúc của cậu không đúng, vội vàng lên tiếng dò hỏi.
“Không sao.”
Cố Hàm Giang cố gắng đè nén nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người cách đó không xa.
Không biết Lâm Hạo nói cái gì đó, Tạ Miêu lại nở nụ cười thoải mái, cậu khàn giọng hỏi: “Bạn nam kia là ai?”
Ngô Chính Phương vội vàng nhìn theo tầm mắt cậu, không chắc chắn hỏi: “Người đang nói chuyện với Tạ Miêu kia à?”
Cố Hàm Giang không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Ngô Chính Phương đánh lên một hồi trống bất an.
Chẳng phải anh Hàm Giang vẫn luôn không quan tâm tới Tạ Miêu à?
Hôm nay làm sao thế? Sao đột nhiên lại quan tâm đến bạn nam đang nói chuyện với Tạ Miêu?
Cho dù nghi ngờ trong lòng, cậu ta vẫn vẫy tay gọi Ngô Thục Cầm tới: “Em cũng không biết, để em hỏi Thục Cầm giúp anh.”
Ngô Thục Cầm hiểu rõ hơn anh họ của mình, khi nhìn thấy biểu cảm kia của Cố Hàm Giang, lập tức nói: “Đó là ủy viên môn thể dục của lớp em, có thể cậu ấy sợ Tạ Miêu không thể làm được nên đi qua hỏi cậu ấy xem có thể tham gia tiết thể dục tiếp theo hay không.”
Đang nói chuyện thì chuông vào lớp vang lên.
Ngô Thục Cầm nhanh chóng chạy về đứng xếp hàng, Lâm Hạo tất nhiên cũng tách khỏi hai người Tạ Miêu.
Cố Hàm Giang nhìn thấy, cuối cùng lông mày cũng hơi nơi buông lỏng.
Ngô Chính Phương nhìn thấy cơ hội, lập tức thúc giục: “Vào học rồi, mau về đi, tiết này có bài kiểm tra đấy.”
Cố Hàm Giang không phản đối, rũ mắt đi theo cậu ta về lớp học, nhưng ngồi xuống trả lời mấy câu hỏi, từ đầu đến cuối vẫn không thể tĩnh tâm nổi.
Cảnh tượng vừa rồi vô thức hiện lên trong đầu cậu, cậu cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Lâm Hạo đã nói với giáo viên thể dục, vì vậy Tạ Miêu đứng ở bên cạnh sân tập cùng với Tào Khiết, người tự nhận là không thể vận động mạnh trong những ngày đặc biệt.
Ngay khi không còn những người xung quanh, Tào Khiết quay đầu lại nhìn về phía Tạ Miêu, định châm chọc Tạ Miêu hai câu.
Nhưng Tạ Miêu cũng không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái, đi thẳng đến góc tường tìm một nhánh cây nhỏ, ngồi xổm xuống bắt đầu yên lặng chép lại bài văn lên trên mặt đất.
Vẻ mặt của Tào Khiết cứng lại, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo.
“Được rồi, bọn tôi đều biết cậu học giỏi và chăm chỉ, cậu không cần phải giả vờ giả vịt ở đây. Trong trường có hơn một nghìn học sinh nhưng chưa bao giờ thấy ai như cậu, còn chép lại bài khóa trên sân tập, thể hiện cho ai xem chứ?”
Ai ngờ cô ta vừa dứt lời, đột nhiên có người đi tới, cũng tìm một nhánh cây nhỏ ở gần đó rồi ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu yên lặng chép lại bài khóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...