Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ

Hỏi: Làm trò trước mặt nhân tình, trước mặt tiền vị hôn phu yêu đương vụng trộm với trước tiền vị hôn phu là dạng gì thể nghiệm?

Đáp: Ai biết…

Cảm giác đầu ngón tay tê ngứa, Lệ Diên khóe mắt giựt giựt.

Nàng biết Sở Tùy Chi tính tình tùy ý làm bậy, nhưng không ngờ sẽ lớn gan đến nước này, trước mặt nhiều người như vậy lại dám trêu đùa nàng!

Huống chi còn ở sau lưng Ninh Trục, hắn không sợ Ninh Trục quay đầu, một cái tát đánh chết hai người sao?
1

Nghĩ đến đây, nàng vội rút tay về. Nghĩ nghĩ, cảm thấy không an toàn, bất động thanh sắc dịch mông xa một chút.

Ngồi xa như vậy, xem hắn duỗi tay tới đâu!

Sở Tùy Chi nhéo nhéo đầu ngón tay, cười nghiền ngẫm.

Phùng Tử Kiệt thấy nàng rút tay về, mới phát hiện hắn càn rỡ.

Hắn vẻ mặt ửng đỏ:

- Diên muội, là ta lỗ mãng. Nhưng ngươi yên tâm, ta nói thật lòng. Chờ chúng ta trở về, ta nhất định tới cửa bái phỏng. Dù lệnh tôn ra điều kiện gì, ta cũng đáp ứng, chỉ cần ngươi không chê…

Lệ Diên xấu hổ kéo kéo khóe miệng:

-  Cũng không cần gấp gáp như vậy...

Ninh Trục khảy củi lửa, ánh mắt bắt đầu đen tối.

Cốc Phi Tuyết thấy Sở Tùy Chi thương tâm như thế, vội an ủi:

- Sở công tử, nếu ngươi yêu vị hôn thê đến như vậy, sao không truy hồi nàng? Huống chi ta thấy ngươi khí thế nội liễm, có thể tự do hành tẩu giang hồ, tất nhiên thân thủ không tầm thường. Nếu vị hôn thê của ngươi thật sự…Thật sự ngại nhược ái cường, vậy ngươi vẫn còn cơ hội?

- Ngươi nghĩ ta không nghĩ sao?

Sở Tùy Chi quay đầu, ánh mắt treo sầu bi:

- Ngươi nghĩ ta không thử sao? Nhưng không được, đã muộn…

- Muộn?

Cốc Phi Tuyết che miệng lại:

- Chẳng lẽ nàng đã…

Phùng Tử Kiệt đồng tình nhíu mày lại, ngay cả Ninh Trục cũng ngẩng đầu lên.

Hắn chỉ biết Sở Tùy Chi đã báo thù, chẳng lẽ trước khi báo thù còn có ẩn tình?

Thấy mọi người chú tâm, Sở Tùy Chi hít sâu một hơi, một câu ngạnh trong cổ họng, sau một lúc lâu nhắm mắt lại nói:

- Lúc ta đi tìm nàng, phát hiện nàng đã có hai vị hôn phu…
2

Lệ Diên:

- … Khụ khụ khụ!

Ninh Trục:

- …

Cốc Phi Tuyết xấu hổ véo véo đầu ngón tay, muốn nói gì đó lại nói không ra lời, cuối cùng đành khô cằn an ủi:

- Nàng này thực, thực quá mức…

Phùng Tử Kiệt nhìn Sở Tùy Chi càng thêm thân thiết đồng tình:

- Sở huynh, ngươi chịu khổ…

Ninh Trục không tiếng động vỗ vỗ vai Sở Tùy Chi.
1

Lệ Diên che mặt lại: Sở Tùy Chi ngươi ngậm máu phun người, từ không thành có, Lệ Diên ta đời này cùng ngươi thế bất lưỡng lập!

( Yul:" thế bất lưỡng lập" nghĩa là một mất một còn.)

Ngay lúc nàng nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm giác đầu ngón tay ngứa ngứa, như bị gì đó cọ cọ, nàng cúi đầu, thấy một bông hoa cỏ dại hơi hơi lay động.

Đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ là…

Nàng theo bản năng nhìn về phía Sở Tùy Chi.

Đối phương đắc ý nháy mắt.

Tuy hắn không với tay tới, nhưng thân là nam chủ huyền huyễn văn, một thân bản lĩnh sao có thể không có cách nào.

Lệ Diên nghĩ ra, loại này là vô hình lực lượng ở thế giới huyền huyễn gọi là “Tinh thần lực”.

Ở thế giới huyền huyễn, tinh thần lực khác với huyền lực, tinh thần lực không tiếng động vô hình, nhưng lại có thể thương tổn tới linh hồn. Sở Tùy Chi là cường giả tinh thần lực đã đạt tới cực đỉnh. Tay nhẹ phóng là có thể tùy ý khống chế vật thể.

Nàng từng thấy Sở Tùy Chi dùng cổ lực lượng này tùy ý nổ đầu pháo hôi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn dùng loại lực lượng này vào chuyện thế này.

Nhìn đóa hoa quyến rũ lay động, Lệ Diên mí mắt giựt giựt, nàng hừ một tiếng, quay đầu mắt không thấy tâm không phiền.


Bên kia, Sở Tùy Chi vừa dùng tinh thần lực trêu người, vừa hạ thanh âm:

- Các ngươi không cần an ủi ta, ta biết là ta sai. Ta đến quá muộn, để nam nhân khác có cơ hội.

Cốc Phi Tuyết lộ vẻ mặt đồng tình, Lệ Diên tức đến đỏ mặt.

Sở Tùy Chi đột nhiên nâng mắt:

- Lệ cô nương, ngươi sắc mặt ửng hồng, có chổ nào không thoải mái?

Mọi người đều quay đầu, nàng cắn răng nói:

- Ta không sao...

Ninh Trục thấy nàng sắc mặt ửng hồng, trên trán ra mồ hôi, nhưng khóe mắt ửng đỏ, chợt nhớ chuyện ở Thanh Bình động, trong lòng nhảy dựng.

Hắn trầm mặc không nói, đưa cho nàng một chén nước, Lệ Diên dùng tay trái tiếp.

-Cảm ơn…

Nàng hiện tại gấp đến phát hoả, một chén nước như cam lộ.

Ninh Trục hơi cong khóe môi.

Sở Tùy Chi rũ mắt.

Lệ Diên mới vừa uống, liền cảm giác đóa hoa cào tay nàng một chút.

- Phốc...

Một chén nước, một nửa đưa cho không khí, một nửa phun vào người mình cùng Ninh Trục.

Nàng theo bản năng trừng mắt nhìn Sở Tùy Chi, hắn mặt không đổi sắc nhìn nàng cười.

Cốc Phi Tuyết chạy đến bên người Ninh Trục:

- Ninh Trục ca, y phục ướt.

Ninh Trục lắc đầu:

- Không sao.

Hắn dùng nội lực làm tan nước, sau đó nhìn Lệ Diên:

- Lệ Diên, ngươi…

Lệ Diên hung dữ nói:

- Ta đi thay y phục.

Nàng lấy tay nải, đi nhanh vào trong rừng.

Nữ nhân muốn thay y phục, Phùng Tử Kiệt không thể đi theo, chỉ có thể hô to:

- Sư muội! Trong rừng nhiều thương thú, có chuyện gì lớn tiếng kêu ta!

Ninh Trục nhìn theo bóng dáng của Lệ Diên nhấp một chút môi.

Sở Tùy Chi duỗi người:

- Thời gian không còn sớm, các ngươi mau đi ngủ đi. Ta đi nhặt một ít nhánh cây.


______________________

Lệ Diên thay xong y phục, liền thấy Sở Tùy Chi từ từ đi tới.

Nàng khoanh tay trước ngực, bắt đầu vận khí.

Từ khẩn trương cùng sợ hãi lúc đầu khi thấy hắn, đã bị hắn tùy ý làm bậy biến thành lửa giận, nghe tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu lại, vừa định mắng hắn, đột nhiên bị đẩy đến thân cây.

Sở Tùy Chi hô hấp phun bên gáy:

- Vừa rồi ở trước mặt mọi người, trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng cảm giác thế nào? Có phải rất sợ ta nói cái gì không nên nói?

Lệ Diên ngẩng đầu trừng hắn:

- Ngươi cố ý!

- Ta cố ý thì thế nào?

Sở Tùy Chi nheo mắt:

- Nếu không phải ngươi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy ta cần gì đến tận đây?

Lệ Diên vừa định phản bác, hắn liền gằn từng chữ một:

- Ta cho rằng ngươi trêu chọc ta cùng Lôi Quang đã là cực hạn, không ngờ ngươi ở thế giới khác còn trêu chọc Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt. Lệ Diên, rốt cuộc ngươi trêu chọc bao nhiêu nam nhân?

Không nhiều không ít, chỉ tám…
1

Nhưng lời này nàng nhất định không thể nói, nàng nói:

- Ta nào chọc ngươi? Ta và ngươi theo lệnh phụ mẫu, lời người mai mối, trước nay đều không phải lưỡng tình tương duyệt. Lôi Quang đã chết, ngươi còn nhắc đến hắn làm gì? Ninh Trục cùng ta là đính ước từ lúc còn trong bụng, ta cũng không thích hắn, chỉ thêm Phùng Tử Kiệt mà thôi. Ngươi nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, dựa vào cái gì chỉ trích ta?


Sở Tùy Chi cười lạnh:

- Ngươi nghe những lời ngươi nói, một hơi nói ra khúc mắt với nhiều nam nhân như vậy, ngươi không mệt sao?

( Yul: khúc mắt nghĩa đen là 'nhiều khúc và nhiều mắt *nhiều đoạn và nhiều chỗ nối*', từ đó hình thành nghĩa bóng là “rối rắm, phức tạp, khó gỡ”.)

Lệ Diên:

- …

Là rất mệt.

Nàng thẹn quá hoá giận:

- Này không liên quan đến ngươi! Khúc mắt giữa ta và ngươi đã kết thúc ở kiếp trước!

Sở Tùy Chi hô hấp cứng lại, cắn răng nói:

- Ta đã từng nói, ta và ngươi vĩnh viễn không kết thúc. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ cưỡng cầu một cái kết quả.

Lệ Diên bất đắc dĩ xoa mày:

- Sao ngươi có thể tới nơi này? Sao lại gặp phải Ninh Trục?

Sở Tùy Chi nhìn thoáng qua sắc trời:

- Ta theo khe hở mà đến đây, thật ra tháng trước ta đã gặp tiểu tử kia. Có lẽ trời cao không lỡ nhìn ta chịu ủy khuất, nên để cho ta đến đây mới biết được chân tướng. Ngươi không cần nghĩ ta sẽ giống lần trước, khi nào ta biến mất, ta sẽ mang ngươi đi.

Lệ Diên khóc không ra nước mắt, nàng ngồi bệch xuống đất:

- Ngươi buông tha ta có được không? Kiếp trước ta đã chết trước mặt ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Lời này vừa ra, Sở Tùy Chi hô hấp cứng lại.

Hắn theo bản năng nhớ những lời nói  cùng Ninh Trục lúc ở bên hồ.

Ninh Trục từng nói, hắn không muốn dẫm vào vết xe đổ như hắn cùng Lệ Diên.

Hắn cùng Lệ Diên huyết hải thâm thù như một đường vạch trời, chỉ cần sự thật này vẫn còn, hai người vĩnh viễn không có khả năng.

Lệ Diên tự vận trước mặt hắn, nước mắt của nàng vẫn còn rõ ràng, hắn thở dài một hơi, ngữ khí mềm nhẹ xuống:

- Ta cũng nghĩ sẽ buông tha cho ngươi, nhưng ta lại phát hiện ra cái này…

Nói xong, hắn từ trong thiết bài móc ra một vò rượu.

Vò rượu vừa đưa ra, dù chưa mở nút bình, hương rượu thuần hậu vờn quanh mũi.

Lệ Diên trước mắt sáng ngời.

Sở Tùy Chi cười:

- Ta biết ngươi thích cái này. Cho bọn hắn uống là rượu mà ta tùy tiện tìm, còn vò này mới là nhưỡng mười mấy năm.

Lệ Diên ánh mắt trông mong nhìn hắn mở nút rượu, nhận lấy chén rượu uống đầy mồm to.

- Là ta đào dưới gốc cây đào.

- Phốc...
1

Sở Tùy Chi nhìn Lệ Diên:

- Thế nào, uống không nổi nữa? Có phải nhớ tới cái gì?

Lệ Diên thấy hắn híp mắt, cả người nổi da gà.

Không có khả năng, hắn đã biết?

Hắn biết nàng là người cứu hắn?

Má ơi! Hệ thống ngươi tỉnh mau! Ngươi không có nói diễn mười mấy năm còn chưa đóng máy a!

【……】

Ngửi hương rượu, nàng chậm rãi vạch trần ký ức mấy đời phủ đầy bụi.

Năm đó nàng đúng là cứu Sở Tùy Chi. Nhưng cũng là bất đắc dĩ phải làm.

Trong nguyên tác xác thật có một nữ tử cứu Sở Tùy Chi. Nữ tử kia xa rời quê hương, trôi giạt khắp nơi, bị một đám du côn lưu manh khi dễ, Lệ Diên nhìn thấy liền vung roi quất đám vương bát đản nằm một đốn, sau đó cho cô nương kia mấy lượng bạc.

Nào biết cô nương kia, sau khi ngàn ân vạn tạ liền tự mở bán nhỏ, trở thành tiểu phú bà, sau đó không có đói khổ lạnh lẽo đi ngang qua Sở gia, cũng không có trời xui đất khiến cứu Sở Tùy Chi.

Lúc Lệ Diên nghe hệ thống cảnh cáo liền trợn tròn mắt, không còn biện pháp, hệ thống đành cho nàng nhiệm vụ... thêm diễn!

Người khác không thể làm, nàng phải căng da đầu lên diễn!

Bịt kín một tầng da che mặt, nàng từ từ đi tới Sở phủ.

Sau đó nhìn máu tươi đầy đất, cùng Sở Tùy Chi nằm trong vũng máu, tức khắc sợ ngây người.


Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó kéo Sở Tùy Chi ra khỏi đám thi thể, mang theo hắn về căn nhà gỗ đã chuẩn bị từ trước.

Nói thật, lúc ấy kỹ thuật diễn của nàng còn chưa đạt tới thuần thục, vài lần thiếu chút nữa lòi đuôi.

Tuy Sở Tùy Chi không thể động, nhưng tròng mắt không thành vấn đề, vì bị diệt môn, nên không nói chuyện chỉ dùng đôi mắt u ám trừng nàng.

Nàng lại có thói quen cùng Sở Tùy Chi dỗi tới dỗi đi, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa mắng hắn, cuối cùng đành chịu đựng không nói.

Hai người ở nhà gỗ kia hơn một tháng.

Một tháng này, nàng luôn cẩn trọng hầu hạ hắn, vừa tìm thần y lại vừa tìm dược liệu, còn phải phòng ngừa hắn, dù là người tốt cũng sẽ bị nghẹn điên.

Cũng may nàng trộm đem Phù Quang Hoa tửu chôn dưới tàng cây, mỗi ngày nàng đứng dưới tàng cây nhìn chằm chằm nó, cũng coi như có cái tưởng niệm.

Đến khi Sở Tùy Chi hơi lành thương, có lẽ vì nàng chăm sóc tinh tế, hắn cũng dần dần mở miệng nói chuyện.

Khoẻ được một chút Sở Tùy Chi liền bắt đầu mượn rượu tiêu sầu, Lệ Diên ngửi hương rượu nhịn không được, sợ uống nhiều quá lòi đuôi, nên lấy nguyên do không thích uống rượu, ném hết rượu của hắn.

Hắn bắt đầu giận dỗi với nàng, sau đó bị nàng bỏ đói ba ngày.

Từ đó về sau, hắn không dám chọc nàng nữa.

Có lẽ vì thần y cho dược liệu hữu dụng, Sở Tùy Chi có thể đi lại rồi.

Hắn biết có thể cứu chữa, nên không còn suy sút. Vương bát đản này chỉ cần khoẻ một chút liền không quản được miệng, mỗi ngày nghĩ biện pháp chọc nàng cười, rồi lải nhải hỏi tên nàng.

Nàng trong lòng điên tiết, vẫn không nói lời nào.

Cho đến một ngày hai người ngồi dưới tàng cây dùng bữa, hắn nói chuyện chọc cười, thiếu chút nữa khiến nàng cười sặc sụa, hệ thống mới nhắc nhở nàng, đã đến lúc.
1

Nàng thả lỏng một mồm khí, như đuổi ruồi bọ đuổi hắn đi.

Sở Tùy Chi khập khiễng ngồi trên lưng ngựa, đi về phía trước vẫn còn lưu luyến không rời, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ trở về, nhất định trở nên nổi bật. Nàng phải chờ hắn, đến lúc đó hắn sẽ vẻ vang rước nàng, cho nàng một căn phòng lớn.

Nàng thầm nói ta sẽ ở Lệ gia chờ ngươi, đến lúc đó ta sẽ đánh chết ngươi!

Có lẽ vì tiễn được ôn thần, nên nàng nhìn hắn cười một cái.

Sở Tùy Chi thiếu chút nữa rớt xuống ngựa, tay quất ngựa càng hăng hái, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Từ đó về sau, nàng nghĩ chuyện này xong rồi.

Không ngờ không đến nửa năm, lúc nàng vừa bị Sở Tùy Chi vả mặt, đang ngồi trong phòng chữa thương, hệ thống đột nhiên cảnh báo.

Nói cho nàng biết Sở Tùy Chi định trở về nhà gỗ kia, để báo ân.

Nàng bị dọa đến hồn vía lên mây, nghiêng ngả lảo đảo lao ra ngoài, sau đó cưỡi ngựa chạy trong đêm.

Chạy ba ngày ba đêm, dùng cả pháp khí, mới tới nhà gỗ trước Sở Tùy Chi.

Sau đó tùy tiện đả thương mấy tên sơn tặc, diễn một tuồng kịch, rồi tạo một ngôi mộ...thời gian không kịp chỉ đắp bừa lên một nấm mồ.

Mới vừa trốn đi liền thấy Sở Tùy Chi, vẻ mặt mang tươi cười khí phách hăng hái trở về, hắn vào trong phòng dạo một vòng, rồi buồn bực đi đến hậu viện. Nhìn thấy nấm mồ của nàng, sau một lúc lâu không nói gì.

Đứng hết một buổi trưa, rồi ra ngoài hỏi thăm một vòng, rốt cuộc tiếp thu sự thật này.

Lúc đó hắn đã được Từ Thừa Thiên truyền thừa, tâm chí cùng thực lực khác xa dĩ vãng, hắn không gào khóc, chỉ đỏ hốc mắt ngồi trước mộ nàng ba ngày ba đêm.

Trong ba ngày này, hắn xách theo một vò rượu, còn nói vì nàng không thích rượu nên ngồi xa một chút mới uống.

Một hồi nói đến thù hận trước kia, một hồi lại nói đến cuộc sống hiện tại.

Nàng nghe mà mơ màng sắp ngủ, nàng trốn trong phòng, cách hắn một bức tường.

Một hồi oán trách hắn miệng rảnh? Một hồi tán thưởng hắn bàng quang thật cường đại, không cho nàng cơ hội chuồn đi.

Bất quá rốt cuộc cũng nghe đi vào, lúc này mới phát hiện, gia hoả này ở trước mặt “Lệ Diên” luôn châm chọc mỉa mai, thịnh khí lăng nhân, cũng có vẻ mặt yếu ớt như vậy.

Ba ngày sau, Sở Tùy Chi buông vò rượu, rời khỏi nơi này.

Nàng xách lên vò rượu, thở dài một hơi, kéo khung xương tàn quay về Lệ gia.

Từ nay về sau đem đoạn ký ức này phong ấn.

Qua hai kiếp, ba kiếp, gần như đã quên đoạn ký ức này. Không ngờ sẽ có một ngày bị Sở Tùy Chi đào ra.

Còn vào giờ khắc này thử nàng.

Nhưng Lệ Diên xưa đâu bằng nay, không còn ngây ngô như hai kiếp trước.

Nàng kỹ thuật diễn đã lô hỏa thuần thanh.

Nàng mặt không đổi sắc, cười lạnh:

- Nhớ cái gì. Lúc trước ta rất vất vả mới có được một vò Phù Quang Hoa tửu, ngươi mặt dày liền muốn uống. Ta nhất thời mềm lòng cho ngươi uống một ngụm, không ngờ ngươi lại lấy oán trả ơn, sau này còn đối xử với ta như vậy.

Sở Tùy Chi có chút thất vọng, nhưng vẫn không buông tay hỏi:

- Ngươi biết ta không hỏi cái này. Lệ Diên, có phải trước kia ngươi đã từng cứu một người?

Lệ Diên nói:

- Ta giết nhiều người, ngươi lại hỏi ta cứu người, ngươi đang nói mớ sao?

Sở Tùy Chi nhắm mắt:

- Vậy vò hoa tửu này giải thích thế nào? Là ta đào ở nhà gỗ kia, dưới tàng cây sao có thể có Phù Quang Hoa tửu?

- Nhà gỗ? Nhà gỗ gì?

Sở Tùy Chi đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng:

- Lệ Diên! Không cần giả ngu với ta! Ngươi biết ta đang hỏi cái gì!

Lệ Diên cũng nổi giận:

- Sở Tùy Chi, ngươi là vương bát đản! Ngươi không biết thì lại tìm ta, ta nói cho ngươi biết ta không biết gì hết! Chuyện của ta không liên quan tới ngươi! Ta muốn thích ai liền thích người đó, ta muốn chọn ai làm vị hôn phu liền chọn người đó! Ngươi còn bức ta, ngày mai ta sẽ thành thân cùng Phùng Tử Kiệt!

- Ngươi dám!


Sở Tùy Chi lấy dây thừng muốn buộc tay hai người lại, mới vừa đặt lên cổ tay của nàng, liền nghe một tiếng gọi:

- Lệ Diên!

Lệ Diên vui vẻ: Là Ninh Trục!

- Ninh Trục!

Nàng đắc ý nhìn về phía Sở Tùy Chi.

Sở Tùy Chi thu hồi dây thừng, dán bên tai nàng nói:

- Ta không biết khe hở này khi nào sẽ dẫn ta đi, nhưng ngươi yên tâm, dù ta chỉ còn một cánh tay cũng sẽ đem ngươi đi.

Lệ Diên:

- …

Nhìn thân ảnh Ninh Trục càng ngày càng gần, hắn thấp giọng cười:

- Ngươi yên tâm, tiểu tử kia vẫn chưa biết quan hệ giữa ngươi với ta. Chỉ cần ta ở chỗ này một ngày, ta sẽ không để các ngươi ở bên nhau.

Lệ Diên:

- …

Cho nên Phùng Tử Kiệt đâu?

Phùng Tử Kiệt bị ngươi ăn sao?

Hắn tồn tại như không?

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Tùy ngươi.

Vừa vặn Ninh Trục xuất hiện, hắn thấy Lệ Diên đứng ở đây:

- Lệ Diên, sao ngươi không lên tiếng?

Lệ Diên muốn cách xa Sở Tùy Chi một chút, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện đối phương đã sớm không còn nữa.

Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Ta vừa rồi ở, ở…Vừa rồi có chút bất tiện, nên không tiện trả lời.

Ninh Trục đột nhiên đỏ mặt, hắn nhanh chóng quay đầu đi:

- Vậy hiện tại ngươi tiện sao?

Lệ Diên gật đầu một cái:

- Ừ…

- Vậy, đi thôi.

Ninh Trục đi phía trước, Lệ Diên theo phía sau, nàng quay đầu lại, phát hiện Sở Tùy Chi đứng sau thân cây, nhìn nàng cười âm lãnh.

Nàng mắt trợn trắng, ấu trĩ!

Nàng cùng Ninh Trục trở về, phát hiện Sở Tùy Chi đã sớm ngồi bên đống lửa, còn cười nói:

- Ta đã trở lại từ lâu, sao các ngươi về trễ vậy?

Lệ Diên:

- …

Có huyền lực ghê gớm sao? Nàng kiếp đầu còn biết tiên thuật đây!

Ninh Trục nói:

- Là ta không biết đường, tốn một chút thời gian.

Lệ Diên nhìn Ninh Trục liếc mắt một cái, đối phương không quay đầu lại. Thiếu niên đã thành thục hơn trước.

Sở Tùy Chi hừ một tiếng.

Phùng Tử Kiệt cũng đã trở lại, nàng tùy tiện nói cho có lệ hai ba câu. Mọi người mệt mỏi cả ngày cũng đến lúc đi ngủ.

Nàng dựa vào thân cây, nhìn tầng mây đen che giấu bầu trời đêm, vô ngữ cứng họng.

Không biết khi nào cái khe kia mới đóng lại, khi nào mới có thể đem Sở Tùy Chi đi!

Nếu nàng trở lại thế giới thứ hai, nhiệm vụ này còn phải làm không?

Nàng thở ngắn than dài, cảm giác mí mắt càng ngày càng trầm.

Mệt mỏi một ngày, thôi kệ mặc cho số phận đi. Nếu thật bị mang đi nàng sẽ chờ cơ hội, chờ hệ thống có phản ứng sẽ chết ngu một lần.

Chậm rãi nhắm mắt lại, như bị nước làm lạnh, nàng khẽ rùng mình.

Cả người mới vừa run run, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Hai bộ áo ngoài một trước một sau phủ lên người nàng.

Bên trái là Ninh Trục y phục đơn bạc, không có áo ngoài thân hình hơi gầy.

Bên phải là Phùng Tử Kiệt ngượng ngùng cúi đầu, không có áo ngoài, nhìn áo trong hoa lệ vô cùng.

Phía trước là Cốc Phi Tuyết nghiêng đầu ánh mắt mang theo khó hiểu.

Phía sau là Sở Tùy Chi ánh mắt như muốn bắn thủng thân cây.

Lệ Diên:

- …

Đây là dạng gì nhân gian khó gặp a!
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận