Trường trung học số ba rất lớn, học sinh rất nhiều, họ cũng không quen biết, thậm chí còn không cùng một lớp.
Gặp nhau nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn, không thể không nói là một kiểu duyên phận.Với Cố Diễm mà nói, có lẽ là một kiểu nghiệt duyên.Trông thấy bộ dạng này của Vân Xu, ban đầu cậu hơi kinh ngạc, sau đó thì thấy hơi lo lo.Vân Xu lòng dạ hẹp hòi, ngày trước trừ khi bắt buộc, nếu không thì không bao giờ mặc đồng phục, rất chú ý đến vấn đề ăn mặc trang điểm, có thể thấy là một người rất sĩ diện.
Nhưng mới có hai ngày ngắn ngủi, cậu đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vân Xu hai lần.Nói không chừng Vân Xu sẽ ghi hận cậu vì điều này.Cố Diễm khẽ cau mày, lặng lẽ đi về hướng ngược lại với Vân Xu, khi đi qua người Vân Xu, Vân Xu bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cánh tay cậu.“Bạn học Cố, có thể giúp tôi một việc không?”Cố Diễm theo bản năng muốn từ chối nhưng lại vô tình nhìn vào mắt Vân Xu.
Mắt Vân Xu ngấn nước, lông mi cũng ướt đến mức dính vào nhau, đáy mắt mang vẻ khẩn cầu.Cố Diễm mím môi, không thể mở miệng nói lời từ chối.Hơn mười phút sau, Vân Xu nhận lấy một cái túi ni lông từ tay Cố Diễm, bên trong đựng tất và dép bông được mua ở siêu thị dưới lầu.
Cô cảm ơn vô cùng thật lòng: “Cảm ơn cậu, bạn học Cố, cậu đúng là một người tốt.”Nhìn vào đôi mắt lộ ra vẻ chân thành tha thiết của Vân Xu, Cố Diễm luôn luôn lý trí bỗng dưng hoảng hốt trong nháy mắt.Ngây ra vài giây, Cố Diễm gật đầu, không nói lời nào đã đi mất.Vân Xu lại nhìn bóng lưng của cậu một lần nữa, cảm thán trong lòng, nam chính đúng là một người tốt.Chẳng những là người tốt mà còn rất có chí tiến thủ.Bố mẹ Cố Diễm qua đời sớm, một mình ông nội nuôi nấng cậu trưởng thành.
Sức khỏe của ông nội đã kém, trong nhà không có người lao động cũng không có nguồn kinh tế, cuộc sống cực kỳ vất vả.
Trong tình cảnh như vậy nên Cố Diễm trưởng thành sớm, không những sớm học được cách tự lập mà còn hiểu được tầm quan trọng của việc học tập tốt.Khác với học sinh yếu như Vân Xu, bắt đầu từ tiểu học Cố Diễm đã luôn đứng đầu, cho dù ở ngôi trường đầy rẫy thiên tài như Tam Trung cậu cũng vẫn giữ vững hạng nhất, ngoài việc cậu thực sự thông minh ra thì cũng có quan hệ rất lớn tới sự chăm chỉ, nghiêm túc của cậu.Cố Diễm luôn đứng đầu nhưng chưa từng buông lỏng, bàn về thái độ và mức độ chăm chỉ thì không ai có thể sánh nổi với cậu.Với Cố Diễm, hạng nhất không chỉ là tiền học bổng và học phí và phí phát sinh được nhà trường bao mà còn là niềm tin và hy vọng về tương lai từ trước đến nay của cậu.
Nhưng nguyên chủ lại ép Cố Diễm rớt khỏi hạng nhất vì ham muốn cá nhân, còn mua chuộc côn đồ và những người bên cạnh cậu gây phiền phức cho cậu để quấy rầy cậu học tập.Đúng là quá đáng quá mà!Tuy việc đó không phải do cô làm nhưng hiện giờ cô đã trở thành Vân Xu, vậy tức là biến thành chuyện của cô.
Cô làm vậy với Cố Diễm, vậy mà Cố Diễm lại giúp cô hai lần liên tiếp…Vân Xu vấp phải sự tra khảo của lương tâm.Van Xu vừa thay dép và tất mới vừa nghĩ, mình nên làm chút gì đó để bù đắp cho Cố Diễm mới được, hơn nữa không thể quá lộ liễu.Tuy rằng hệ thống không cố ý dặn dò nhưng cô biết người mình thay thế là một người có thân phận bia đỡ đạn ác độc, nếu làm quá nhiều có thể sẽ phá vỡ quá nhiều tình tiết, làm hỏng việc của hệ thống.Chuông nghỉ trưa vang lên, Vân Xu xách đôi giày bẩn đi vào phòng học.
Dáng vẻ chân cô đi dép, tay cầm một chiếc túi ni lông lớn đã thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp.Vân Xu lại muốn làm trò gì vậy?Vân Xu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỗ bên trái còn trống, cô dọn dẹp mấy đồ linh tinh bên trong một chút rồi cất giày vào, sau đó lấy một quyển sách ra đọc hết sức tự nhiên.Tuy cô từng học một lần nhưng thứ nhất là đã cách một thời gian dài, thứ hai là khi đó sức khỏe cô quá kém nên thời gian học tập có hạn, trình độ không giỏi đến mức có thể kê cao gối đầu, không lo nghĩ gì mà đi thi đại học; thứ ba, suy cho cùng thì thế giới cũng khác, có lẽ văn học và lịch sử sẽ có chút khác biệt, cô phải tốn nhiều công sức hơn để nhớ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...