Vân Xu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một vòng người ngồi xung quanh cô, bọn họ đang… đánh bài.Vân Xu nói với cô gái kia: “Nhặt lên.”Cô gái kia tên là Lương Manh, có vẻ ngoài khá đáng yêu, hằng ngày là công chúa nhỏ được cung phụng.
Đã quen được săn đón, khi cô ta nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Vân Xu thì lập tức mất hứng: “Cậu tự đi mà nhặt, liên quan gì tới tôi?”Việc học bị gián đoạn, tâm trạng của Vân Xu có hơi không tốt.
Cô lạnh lùng nhìn Lương Manh, sau đó tự mình nhặt đồ lên.Thấy cô thỏa hiệp, Lương Manh hơi đắc ý, cô ta ngồi xuống bàn bên cạnh Vân Xu, nói: “Cô giả vờ cái gì, thầy giáo lại không ở đây, còn làm bài thi, cô đọc hiểu được sao?”Một nam sinh khác phụ họa theo: “Bây giờ học cũng không còn kịp nữa, nếu từ đầu đã chọn lang thang thì cứ tiếp tục lang thang đi.”“Gần đây trường học quản không nghiêm, bọn tôi định tới tiệm net chơi, các cậu có muốn mở mang kiến thức không?”Lương Manh nói: “Được đó, cậu muốn đưa tôi đi chơi game tức là cậu chơi game giỏi lắm sao?”“Nhất định là giỏi rồi, dù sao cũng giỏi hơn cậu, con gái các cậu đều không chơi game được, cậu gọi một tiếng anh trai tôi lại mang cậu bay.”“Cậu thôi đi.”Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Xu đã lại ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục suy nghĩ cách giải đề.
Vốn tưởng rằng bây giờ sẽ không có ai quấy rầy cô nữa nhưng không ngờ Lương Manh lại đột nhiên vỗ mạnh vào vai cô một cái.Cô ta cười nói: “Cùng nhau chơi đi, đừng tự tách nhóm như vậy.”Vân Xu lại bị cắt đứt mạch suy nghĩ, thật sự nổi giận, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Đừng chạm vào tôi.”Lương Manh bị Vân Xu nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, lại giơ chân đá vào đùi Vân Xu một cái, cười nói: “Chạm vào cậu thì sao?”Vân Xu nhanh chóng nói cho cô ta biết đáp án.Vân Xu bóp lấy cổ Lương Manh từ phía sau, ấn mặt cô ta xuống bàn.Sức lực của Vân Xu không lớn, cũng may Lương Manh không đề phòng từ trước nên mới để Vân Xu chiếm tiên cơ, sau khi ấn gáy cô ta xuống, Vân Xu giữ cô ta ở tư thế này sau đó dùng chân đè lên, ép chặt nửa người trên của Lương Manh.Tư thế này của Lương Manh khiến cô ta đỏ bừng mặt, cố hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra, ngay cả cầu cứu người khác cô ta cũng không dám, chỉ có thể òa khóc.Những người khác sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại lập tức muốn qua cứu Lương Manh nhưng ngay sau đó, Vân Xu đã chủ động buông Lương Manh ra.“Các người chơi của các người, đừng quấy rầy tôi.” Vân Xu nói với Lương Manh: “Cậu nói cậu chạm vào tôi một chút thì làm sao, tôi nói cho cậu biết, cậu chạm vào tôi thì tôi cũng sẽ “chạm” lại cậu.
Bây giờ đã biết đáp án chưa?”Rơi nước mắt thường sẽ chảy nước mũi.
Vừa rồi Lương Manh khóc rất nhiều thành ra bây giờ cô ta không thể ngăn nước mắt và nước mũi cùng nhau chảy xuống.
Loại tình huống khó xử này khiến Lương Manh không có can đảm ở lại tranh luận với Vân Xu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Xu một cái sau đó chạy ra ngoài.Lương Manh đã bỏ đi, những người khác cũng không còn lý do để ra tay.Có một nam sinh đầu như cái nắp nồi dùng ánh mắt không tán thành khinh thường Vân Xu nói: “Cậu cũng quá bạo lực, quá nam tính, động một tí đã như vậy, chỉ sợ là tâm lý có vấn đề.”Vân Xu liếc mắt nhìn cậu ta, lúc cậu ta bày ra vẻ mặt cảnh giác cũng chẳng nói chẳng rằng.Những người vừa rồi vây quanh Vân Xu đều mất hứng thú trở về vị trí của mình, thấp giọng thảo luận về Vân Xu.Vừa rồi người tới tìm Vân Xu trước chính là mấy người nam sinh, sau đó bọn họ muốn khiến Vân Xu chú ý nên mới để mấy nữ sinh và nam sinh đi tới.
Bọn họ đều không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như thế này.Nhưng họ đều biết một điều, Vân Xu thực sự rất hung dữ, Tôn San San cũng không phải ngoại lệ.Mặc dù mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Lương Manh đều nhỏ giọng chê bai Vân Xu nhưng trong lòng bọn họ đều nhớ rõ, không thể một mình đi khiêu khích Vân Xu, nếu không sẽ giống như Lương Manh bị ấn lên mặt bàn, vậy cũng quá mất mặt.Vân Xu nghĩ rằng mọi chuyện đã yên ổn nhưng cô không ngờ sau đó còn có một rắc rối lớn hơn.Lương Manh và Tôn San San không giống nhau, Tôn San San nhát gan, đấu võ miệng còn được chứ gặp chuyện lớn thì sẽ lập tức héo.Lương Manh thì khác, bạn trai của cô ta cũng là trùm trường giống Châu Dã, cô ta bị bắt nạt thì sẽ có người lấy lại mặt mũi cho cô ta.Lúc Lương Manh trở lại đã là tiết tự học buổi tối thứ ba, vừa vào cửa cô ta đã lườm Vân Xu trước một cái, không dám nhìn ánh mắt của mọi người, về tới chỗ ngồi của mình rồi nằm bò ra giả vờ ngủ.Sau giờ tự học buổi tối, có người trực tiếp đến cửa lớp chặn người.Vân Xu bị ba nữ sinh và Lương Manh đưa tới rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ vào buổi tối còn u ám hơn bao giờ hết.Đến địa điểm đã hẹn, ba cô gái cười nói: “Người chúng tôi đưa tới cho cậu rồi.”Nói xong họ rời đi, Lương Manh ở lại.Có mấy nam sinh đang đợi ở chỗ này, khi nhìn thấy Vân Xu thì mắt bọn họ lập tức sáng lên, ngay cả bạn trai của Lương Manh cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào Vân Xu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...