“Phu nhân hồi trước đã từng học qua tiếng Ý sao?”
Giám đốc công ty con đứng bên người Bạch Hiển, cười ha hả biểu đạt kính ý của chính mình:
“Hôm nay phu nhân cứu được cả một mạng người”.
“Cô ấy nói được đến sáu thứ tiếng”.
Bạch Hiển nghiêng đầu, dời đi ánh mắt vẫn dõi theo Bạch Vi từ nãy đến giờ, dừng lại trên mặt của vị giám đốc kia, phảng phật tự hào khoe khoang, nói:
“Khi còn nhỏ cô ấy học cái gì cũng thật nhanh, trường học bình thường căn bản không đáp ứng được, đặc biệt là ở phương diện ngôn ngữ, rất có thiên phú. Cô ấy chính mình cũng rất yêu việc học hành, muốn học môn nào, tôi liền mời người tới dạy”.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Bạch Vi từ nhỏ chính là một cô nhóc không thích nói chuyện, tiếp xúc với người khác, còn có chút giống như tự kỉ.
Cô chỉ quen một vài người bạn, ai cũng thấy tính cách Bạch Vi quá tĩnh lặng, không ưa nói chuyện.
Nhưng có đôi khi Bạch Hiển cảm thấy, một người càng không thích nói chuyện, trầm mặc ít lời, có khả năng thiên phú về ngôn ngữ càng xuất chúng.
Giống như Bạch Vi vậy, tốc độ cô học một ngôn ngữ, đã đạt đến trình độ kinh người, mặc dù không có thầy giảng dạy, một mình ở nhà xem qua đĩa gốc, đều có hiểu hết lời thoại của các nhân vật trong phim.
Ý thức được thiên phú của Bạch Vi, Bạch Hiển liền mời đến các giáo sư chuyên về mảng văn học nước ngoài, hắn không cần cô học ngôn ngữ để kiếm tiền, mời người này người kia tới, chỉ là muốn phục vụ cho sở thích của cô.
Hơn nữa lúc trước, Bạch Hiển cũng không mang Bạch Vi đi tham dự hoạt động xã hội nào, vì thế mọi người ai cũng không biết đến thiên phú này của Bạch Vi.
Mấy người giữ chức vị cao trong công ty con nghe vậy, ánh mắt nhìn Bạch Vi liền thay đổi, bọn họ có chút không tưởng tượng được, ban đầu đều cho rằng vị hôn thê của Bạch Hiển chỉ là một cái bình hoa, rốt cuộc tiểu thư được nuôi nấng dạy dỗ trong gia tộc lớn, dùng phương pháp liên hôn cùng thương nghiệp lớn thế này tương đối nhiều.
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
Cho nên các đại tiểu thư bình thường học nhiều nhất chính là nghệ thuật cùng đối nhân xử thế, đương nhiên, có thể học tinh thông hai việc này, cũng đã là thật giỏi.
Nào biết rằng vị hôn thê của Bạch Hiển, thế nhưng không đi theo con đường tầm thường như vậy, sáu ngôn ngữ, tuyệt đối là thật khó.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Bạch Vi giao tiếp cùng nhân viên công tác ở sân bóng xong, trên cánh tay còn treo áo khoác của Bạch Hiển mà tiến tới, xem cũng chưa thèm xem Đô Tuần cùng Liễu Như Yên đứng ở bên, chuẩn bị mặc áo khoác vào trên người Bạch Hiển.
Bạch Hiển lại là tiếp nhận lấy áo, trực tiếp khoác lên người Bạch Vi, ôn nhu nhìn cô nói:
“Em mặc vào, gió bắt đầu nổi rồi”.
Những người khác tức khắc sôi nổi nở nụ cười, có người trêu ghẹo vợ chồng tổng giám đốc cảm tình thật tốt gì đó.
Đô Tuần cùng Liễu Như Yên đứng một bên quan sát biểu hiện sôi nổi trên mặt mọi người, cả hai đều nhăn mày.
Bọn họ đứng ở khá xa chỗ đám người xung quanh Bạch Hiển, lời nói của mấy người kia, họ cũng không nghe rõ, cho nên quan hệ của của Bạch Vi và Bạch Hiển, Đô Tuần cùng Liễu Như Yên cũng chưa nghe rõ.
Lúc trước không phải vẫn luôn biểu hiện trắng ra người đó là anh trai của Thức Vi sao? Vì sao thái độ một đám người xung quanh Bạch Hiển, giống như không phải có chuyện như vậy?
Đợi đến mọi người xung quanh cùng Bạch Hiển lại trở về chơi bóng, Bạch Vi ngồi một mình dưới ô che nắng, mặc áo khoác của anh trai mà uống nước trái cây, thuận tiện lướt di động một chút, Đô Tuần cùng Liễu Như Yên liền tiếp cận.
“Bọn tôi ngồi ơ đây được không nhỉ?”
Giữa gió lạnh phất phơ, Đô Tuần hơi nhíu mi, nhìn Bạch Vi đang mặc một chiếc áo khoác dành cho phái nam, không đợi cô đồng ý, hắn liền ngồi xuống, Liễu Như Yên cũng theo đó ngồi vào ghế đối diện Bạch Vi.
Bạch Vi còn đang rũ mắt lướt điện thoại, trong lòng tuy rằng không rõ Đô Tuần cùng Liễu Như Yên lại đây làm gì, nhưng sân golf lớn như vậy, ô che nắng bên này chính là phục vụ cho khách nghỉ ngơi.
Cũng không thể bởi vì Bạch Vi ngồi chỗ này, liền không cho người khác ngồi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...