Đi theo du khách cất bước về phía bên trong tường thành lớn, một thời gian ngắn trôi qua, Bạch Hiển nghe được từ phía sau lưng, tiểu cô nương nắm góc áo của hắn, dùng thanh âm giống như muỗi kêu, thấp giọng mà nói:
“Anh hai...”
Bạch Hiển không thèm để ý tới cô.
“Ch... Chồng”.
Bạch Hiển đang đi phía trước cong môi lên, cố ý làm bộ không nghe thấy, thanh âm này nhỏ quá, chỗ này đông người như vậy, sao hắn nghe thấy được?
“Chồng!”
Bạch Vi gấp đến mức kêu lớn một tiếng, thấy Bạch Hiển rốt cuộc cũng chịu quay đầu, mới đỏ mặt, chỉ vào một quầy bán toàn trang phục cùng trang sức cổ xưa.
“Em muốn mua mấy bộ quần áo này”.
“Mua chứ mua chứ”.
Được gọi bằng chồng, trong lòng máy ATM Bạch Hiển rất cao hứng, trực tiếp đi đến sạp bán đồ cổ trang, hắn cũng không quen cùng người khác cò kè mặc cả, cứ Bạch Vi nhìn trúng liền mua, mua liên tiếp vài bộ.
Chủ quầy kia vui đến mức không khép miệng được.
Tham quan xong thành cổ, thời gian đã là giữa trưa, Bạch Hiển gọi đi một cuộc làm người trong công ty tới lấy đồ vật, đưa hết bao lớn bao nhỏ về khách sạn, sau đó tiếp tục đưa Bạch Vi đi ăn trưa, buổi chiều lại tiếp tục dạo quanh ngắm cảnh.
Tối đến, Bạch Hiển thuê được một chiếc thuyền, làm Bạch Vi dựa vào trên người hắn, hai người cứ như vậy phiêu du ở mặt hồ lung linh tràn ngập ánh đèn, cũng không đụng đến mái chèo, mặc kệ chiếc thuyền cũ này sẽ bị gió thổi đến địa phương nào.
Chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay cuốc bộ đi dạo, lúc này lại an tĩnh, không khí cực kỳ tốt.
“Anh hai...”
Bạch Vi dựa vào trong lòng Bạch Hiển, dùng giọng điệu lười biếng đột nhiên hỏi:
“Nếu em không xuyên vào thân thể này, cũng không hề chết, anh thật sự sẽ cùng Chu Tử Nhược kết hôn sao?”
Bạch Hiển nguyên bản chính là tính toán dựa vào mép thuyền nhắm mắt dưỡng thần một chút, lại chậm rãi mở ra đôi mắt hẹp dài, hàm chứa rất ít sự mờ mịt. Sau một lúc lâu, hắn hỏi:
“Đừng hỏi anh loại vấn đề này, anh cũng không biết”.
Đại khái chắc là sẽ kết hôn, vì rốt cuộc hắn khi đó, đã thống khổ áp lực đến chịu không nổi nữa.
Bạch Vi liền ngoan ngoãn không hỏi lại, chính cô cũng không biết sao tự nhiên mình lại hỏi anh trai vấn đề này, chắc là... Hơi hơi để ý một tí xíu?
Nhưng mà bây giờ lại đi để ý chuyện này, có phải đã quá muộn rồi hay không, kỳ thật cô lúc ấy cảm thấy rất vui khi anh trai thông báo hắn sắp kết hôn, bởi vì việc đó tượng trưng rằng anh trai đã có người mình thích, có thể chăm sóc cho hắn.
Chăm sóc cho hắn tốt hơn cô làm.
Cô vẫn luôn hy vọng anh trai sẽ thật vui vẻ, hy vọng trong cuộc đời tràn ngập âm mưu dương mưu, có được một người tri kỉ săn sóc hắn, không vì danh, không vì lợi, một người có thể nhìn thấu được khi hắn vất vả và mệt mỏi, có thể làm hắn biết đến ấm áp cùng nhiệt tình.
Cứ việc biết Chu Tử Nhược có khả năng không thích hợp được mức như vậy, nhưng Bạch Vi vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của anh trai, cũng thay hắn cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Nhưng hiện tại, Bạch Vi nghĩ đến lúc hắn tuyên bố muốn đính hôn, không khỏi nhăn nhăn mày, trong lòng có một loại cảm giác như ai đó đoạt đi thứ thuộc về mình.
Cô chút phiền lòng mà nghiêng người, đem toàn bộ mặt vùi vào trong lòng ngực anh trai mình, buồn không muốn hé răng, phong cảnh trên mặt hồ cũng không muốn ngắm.
Ngón tay Bạch Hiển yêu say đắm mà luồn vào tóc cô, nâng đầu cô lên.
Hắn cúi đầu, ở trên mặt hồ tràn ngập ánh sáng huyền ảo, nhỏ vụn mà dày đặc, hôn từ trán cô một đường đi xuống, hôn đến đôi môi mềm mại của em gái mình, nhợt nhạt rồi đến thật sâu, quần lấy chiếc lưỡi đinh hương ướt át.
Rồi sau đó hắn hơi kinh ngạc mà trợn mắt, cô đáp lại nụ hôn của hắn.
Trong đôi mắt đen hẹp dài của Bạch Hiển, ngập tràn ánh sáng cùng sự vui mừng, nhắm mắt lại, gia tăng nụ hôn này của hắn và cô, trên mặt hồ rộng lớn, trong con thuyền nhỏ lẳng lặng phiêu đãng, hắn duỗi tay, cách quần áo vuốt ve cơ thể mềm mại của cô.
“Ưm~~”
Bạch Vi không tự giác mà nhẹ nhàng ngâm một tiếng, đỏ mặt ấn lại bàn tay đang xoa vú cô, thoáng rời đi môi hắn một chút, ngượng ngùng nói:
“Anh hai, chúng ta đang ở bên ngoài...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...