“Ưm, cũng đúng, vậy hiện tại em nên làm gì đây?”
Bạch Vi ngẫm lại, thấy anh trai nói cũng rất có lý nha. Bạch Trường Thiên giết người vô tội, bỗng nhiên thấy một người nhìn giống Bạch Vi như thế đứng trước mặt, lão ta phải chột dạ bỏ chạy mới đúng.
Sao cô phải là người chạy trốn?
“Bật định vị lên, sau đó đứng yên tại chỗ chờ anh hai”.
Nói xong, Bạch Hiển liền cúp máy, ngay lúc này hắn cũng đã lên xe, trực tiếp từ công ty con lái một đường trở về khách sạn.
Mà bên này, Đô Tuần ngồi bên cạnh Bạch Vi, nghe cô nói chuyện điện thoại từ đầu đến cuối, tuy không nghe thấy được giọng Bạch Hiển ở đầu dây bên kia, nhưng từ cách nói chuyện đối đáp lễ phép của Bạch Vi, Đô Tuần lại một lần nữa củng cố thêm suy nghĩ của mình.
Cô gái này thật sự ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn. Chờ Bạch Vi cúp máy, nghiêng đầu hỏi:
“Cậu gặp phiền toái gì sao?”
Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô, chính là cô đang tránh né một người, hơn nữa còn rất sợ người kia.
Bạch Vi lắc đầu, không muốn nhiều chuyện cùng người bạn trên thế giới ảo như Đô Tuần, anh trai kêu cô đứng yên chờ hắn, cô liền ở đây đợi.
Nhưng kỳ thật, Đô Tuần vẫn luôn quen thuộc với tính cách kiệm lời của Bạch Vi, cô không nói lời nào, hắn cũng không hề gặng hỏi cô. Có người bước tới trêu ghẹo:
“Bang chủ, cậu mang theo trưởng lão trốn ở chỗ này làm gì đây?”
“Ra ngoài chơi nào, Thức Vi có muốn khiêu vũ không? Bang chủ, các ngươi đừng giấu huynh đệ đi nói chuyện yêu đương nha”.
“Nói bừa, Thức Vi là yêu nhân, bang chủ trước kia làm gì biết”.
“Cậu như thế nào biết được là có hay không? Không chừng bang chủ thật ra đã luôn biết đấy”.
Một đám người vây tới góc phòng vốn dĩ vô cùng yên ắng, không kiêng nể gì mà trêu chọc Bạch Vi cùng Đô Tuần.
Mọi người trước kia cũng chưa từng chọc ghẹo hai người như vậy, nhưng ai cũng biết cả hai đã chơi từ lúc game bắt đầu mở. Ngày trước dường như có chút không hòa thuận, đến mấy năm gần đây, lúc Đô Tuần lập bang hội, người đầu tiên mời vào chính là Thức Vi.
ID của Thức Vi, ở bảng xếp hạng của thành viên trong hội, luôn luôn đứng nhất.
Một phần cũng là do cô vẫn luôn chơi nhân vật nam, lại chơi theo tư tưởng phật hệ. Ngày thường mọi người căn bản cũng chẳng đào đâu ra thời điểm thích hợp mà vui đùa chuyện cô cùng bang chủ.
Kết quả hôm nay, mọi người cư nhiên phát hiện cô là con gái, lại còn xinh đẹp duyên dáng như vậy, não bộ tự động thêu dệt mối quan hệ giữa cô và Đô Tuần.
Bạch Vi có chút xấu hổ, ngồi một chỗ cũng không yên, xua tay, gương mặt đỏ ửng, nghiêm túc giải thích:
“Không có, không có yêu đương gì đâu, tôi hôm nay là lần đầu tiên thấy bang chủ”.
Mọi người bàn tán xôn xao, cái gì mà hai người đã động lòng với nhau từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, cái gì mà trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, liền ồn ào khích lệ Đô Tuần tiến gần lại hôn một cái cũng có.
Đô Tuần cười mắng người xung quanh vài câu, xoay người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Vi, nói:
“Cậu ra ngoài đợi anh trai trước đi, cứ ở trong này, chỉ sợ bọn họ sẽ càng ngày càng làm trò ầm ĩ”.
“Được, được”.
Bạch Vi gật đầu lia lịa, cúi mặt đi theo Đô Tuần ra ngoài. Cô đã cố giải thích, cô với Đô Tuần không có quan hệ mờ ám gì hết, nhưng người bên đường đều khẳng định hai người muốn đi đánh lẻ, nói chuyện riêng gì đó.
Thậm chí có người trực tiếp gọi Thức Vi lên làm “Bang chủ phu nhân”.
Vẻ mặt đỏ đến mức bối rối, thật muốn nghiêm túc đi giải thích cho từng người. Nhưng Đô Tuần lại vô tình như cố ý dắt cô ra bên ngoài, không cho cô có cơ hội giải thích rõ ràng cho mọi người về mối quan hệ của bọn họ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa hội trường, Đô Tuần xoay người đem một loạt tiếng ồn ào náo nhiệt nhốt sau cánh cửa, nghiêng đầu muốn cùng Bạch Vi nói chuyện, liền thấy Bạch Vi hô một tiếng:
“Anh hai!”
Sau đó cô như một con sẻ nhỏ yếu ớt, nhanh bước đến nhào vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...