Đêm qua cũng không có phát sinh thêm chuyện gì, chính là đêm qua không hề có, không có nghĩa về sau cũng sẽ không.
Tựa hồ, việc sẽ cùng anh trai phát sinh thứ gì, đã trở thành chuyện mà Bạch Vi có thể dự cảm được, cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất, chính là trốn tránh, trốn tránh, và trốn tránh.
Cho nên tối hôm nay, tìm được một cái cớ nào đấy, có thể cùng hắn chia phòng ngủ thì tốt rồi.
Tuy nói đây là sợ bác hai cùng người trong Bạch gia nảy sinh nghi ngờ, nhưng cùng anh trai ngủ chung thật sự quá kinh khủng, ngoan ngoãn như Bạch Vi không thể nào tiếp thu.
Tuyệt, đối, không, thể!!!
Nghĩ ngợi từ sáng sớm đến tối mèm, Bạch Vi nghĩ ra được không ít những cái cớ hay ho, liền chờ anh trai đi làm về, cùng hắn nói chuyện đạo lý.
Kết quả chờ đến 11 giờ tối, anh trai còn chưa trở về.
Bạch Vi liền lo lắng gọi cho hắn, không đợi cô cất lời, hắn liền ở đầu bên kia điện thoại, dặn dò cô đi ngủ trước, hắn hôm nay trên công ty có chút bận, có thể sẽ về nhà hơi trễ.
Thấy người anh một thân một mình ở bên ngoài kiếm tiền, Bạch Vi cũng không còn muốn lấy chuyện phân chia giường ngủ cỏn con không đáng này phiền tới hắn, liền chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời một mình đi ngủ trước.
Chờ đến sáng hôm sau, Bạch Vi từ chiếc giường đỏ rực tỉnh dậy, Bạch Hiển cả đêm không về. Cô đứng ở phòng tắm đánh răng, có chút buồn bực, gần đây tập đoàn làm công trình gì đó lớn lắm sao?
Đến mức anh trai làm cả một đêm?
Đang chìm trong suy nghĩ, rũ mắt tập trung hết sức, vòng eo bất chợt liền bị một cánh tay tràn đầy sức lực giữ lấy, Bạch Vi đột nhiên ngẩng đầu, ở trong gương nhìn hình bóng phản chiếu phía sau cô, là anh trai.
Quầng mắt hắn nhàn nhạt màu xanh lá, như một đêm thức trắng. Hắn từ phía sau ôm chầm lấy cô, khom người, cằm tựa trên vai, nghịch nghịch dây váy ngủ mềm mại mỏng manh, nhắm hai mắt lại.
“Rất mệt sao? Vất vả cả một đêm?”
Bạch Vi thở dài, không đành lòng cự tuyệt bộ dạng làm nũng này của Bạch Hiển, tùy ý để hắn ôm. Thấy hắn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, cô liền ở trong khuỷu tay giãy giụa xoay người, đẩy đẩy Bạch Hiển, ân cần nói:
“Nếu đã mệt rồi, anh đi ngủ một chút đi”.
“Vẫn ổn, nhìn em rồi anh hai liền không thấy mệt nữa”.
Bạch Hiển vòng lại cánh tay, ôm lấy vòng eo thon gọn, cúi đầu hôn lên vầng trán nhẵn mịn, khóe môi vẫn ịn trên trán cô mà cười.
Loại hành động này ở giữa quan hệ anh em của họ, vẫn là rất bình thường, Bạch Vi sau khi trưởng thành, Bạch Hiển ngẫu nhiên cũng sẽ “yêu thương” cái trán của cô, mà cô cũng không có biểu hiện gì gọi là kháng cự.
Chỉ là, mỗi khi Bạch Hiển vừa hôn cái trán một chút, liền ngay lập tức rời đi, trông cực kỳ khắc chế và nhẫn nhịn.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, ôm cô không muốn buông, hôn lên cái trán, rồi đem môi mềm đặt ở mi tâm. Cũng không hề rời đi, dường như còn có ý định chuẩn bị đi xuống, men theo sống mũi thẳng tắp, giống như tới để hôn trộm đôi môi ngọt lành của cô.
Ý đồ như vậy, hắn biểu hiện giống như… thực rõ ràng.
Bạch Vi muốn tránh đi, nhưng lại thấy Bạch Hiển thật sự mệt mỏi, không dám kháng cự quá rõ ràng, sợ anh trai buồn, liền tìm lấy cái cớ mà nói:
“Anh hai, anh...anh buông em ra đã. Đi lên giường nằm một lát, em chuẩn bị nước cho anh tắm”.
“Được”.
Bạch Hiển khẽ buông, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng tắm.
Những việc như thế này, thật ra Bạch Vi trước đây cũng thường xuyên thay hắn làm, hắn thường xuyên tăng ca suốt đêm, đến tận sáng sớm mới trở về.
Sau đó, em gái ngoan liền sẽ giục hắn đi nghỉ ngơi, xoay người đi chuẩn bị nước ấm cho hắn.
Chỉ là rốt cuộc anh em với nhau có khác, Bạch Vi lúc trước, sau khi đã vặn đầy một bồn nước ấm, liền sẽ ra ngoài làm việc của mình, không hề quản Bạch Hiển, để hắn một mình xử lí.
Ngồi ở thành bồn, Bạch Vi nhìn màu trắng thanh khiết của bồn tắm, nước cũng đã đổ đầy một nửa. Cô lại ngây người, nghĩ về mối quan hệ giữa mình và anh trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...