Hắn cúi đầu hôn Yến Thanh Trì, "Nên anh rất cảm kích, cảm kích duyên phận này, cũng cảm ơn em —— cảm ơn em đã xuất hiện, cảm ơn em có thể thích anh của thế giới này."
Yến Thanh Trì cười, "Bây giờ anh nói câu nào cũng có thể in xuất bản làm giáo trình, không đỏ mặt gì hết."
"Anh chỉ nói lời thật lòng." Giang Mặc Thần nhìn y, "Lúc anh và em kết hôn, đâu nghĩ anh sẽ có một đoạn tình cảm như thế, có thể em không tin, nhưng em là người đầu tiên làm anh cảm giác được cái gì là động lòng. Buổi tối hôm đó, anh nhìn em đứng dưới màn đêm, ánh đèn chiếu xuống người em, kéo bóng em dài ra, khoảng cách giữa chúng ta chẳng qua chỉ có vài bước, nhưng anh lại cảm thấy mình đi rất lâu rất lâu rồi, cả một đoạn đường anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thôi, từng tiếng từng tiếng, đinh tai nhức óc. Lần đầu tiên anh biết thì ra động lòng là cảm giác này."
Yến Thanh Trì nhanh chóng nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, là sinh nhật Giang Mặc Thần, buổi tối y đến thăm hắn.
"Nên ngày đó anh đã thích em?"
"Chắc là sớm hơn nữa, chỉ là trước đó vẫn không nhìn thẳng vào tình cảm của mình, thẳng đến tối hôm đó, cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Vậy xem ra ngày đó rất quan trọng, không chỉ là sinh nhật anh, mà còn là ngày anh nhận ra mình thích em, chúng ta có Nghiên Nghiên."
Giang Mặc Thần nhìn y, "Vậy em muốn tổ chức hôn lễ ngày 30 tháng 9 là vì?"
"Bởi vì ngày đó mới là ngày sinh nhật chân chính của em."
"Vậy sau này sinh nhật cứ tổ chức ngày 30 tháng 9 đi." Giang Mặc Thần kiến nghị.
"Không cần." Yến Thanh Trì nói, "Em không có bá đạo như vậy, chiếm dụng thân thể người khắc, còn mạt sát sự tồn tại của người khác. Tuy rằng em không biết vì sao em lại tiếp nhận thân thể này, nhưng ngày mỗi người vào thế giới này cũng không dễ dàng, nên em hy vọng giữ lại sinh nhật của Yến Thanh Trì, ít nhất ngày này làm em nhớ rõ, cậu ta từng ở trên đời này, cũng nhớ ban đầu em cũng không thuộc về thế giới này."
Đáp án không ở trong dự đoán của Giang Mặc Thần, đối với hắn mà nói, nếu đã xuyên thành người kia, thay người kia sống tiếp là hết sức bình thường, mà ở trong quá trình này tất nhiên người kia phải bị mình thay thế thôi —— bởi vì con người luôn sống theo thói quen sống của mình, đây cũng không phải là cố ý thay thế hay là mạt sát, mà là không thể tránh né, không thể bắt buộc. Nhưng Yến Thanh Trì, lại dùng sự ôn nhu của mình không tiếng động để lại một vị trí nhỏ trong cuộc sống của mình cho người kia.
Hắn cúi đầu cười cười, tôn trọng phần ôn nhu thuộc về Yến Thanh Trì, "Được, vậy nghe em, không đổi sinh nhật, chỉ là nhiều hơn một cái, ngày 30 tháng 9 mỗi năm, sinh nhật của chân chính, anh làm cho em, chỉ có hai chúng ta."
Yến Thanh Trì cảm thấy như vậy cũng không tồi, nhưng mà, "Vậy chúng ta còn làm hôn lễ vào ngày đó không?"
"Làm." Giang Mặc Thần khẳng định.
"Vậy kỷ niệm kết hôn của chúng ta cũng là ngày đó?"
"Cũng có thể là ngày chúng ta lãnh chứng, có thể làm hai lần."
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi buồn cười, "Vậy tính ra quanh năm suốt tháng chúng ta có quá nhiều ngày kỷ niệm luôn đó, anh có nhớ hết không?"
"Yên tâm đi, có liên quan đến em, anh đều nhớ rõ."
Yến Thanh Trì không tiếng động cười.
"Vậy chúng ta quyết định xong, 30 tháng 9 năm nay làm hôn lễ, trước hôn lễ một tháng khoe giấy hôn thú."
"Được." Yến Thanh Trì gật đầu.
Giang Mặc Thần cúi đầu hôn y, Yến Thanh Trì ôm hắn hôn một lát, sau đó đứng dậy, rời khỏi chân hắn, "Em muốn đi tắm."
"Chờ một chút," Giang Mặc Thần giữ chặt y, "Anh có hai vấn đề."
"Cái gì?"
"Nếu vốn dĩ em không phải Yến Thanh Trì ban đầu, vậy em xuyên qua khi nào? Anh có phải mối tình đầu của em không?"
Yến Thanh Trì nhìn hắn, nhịn không được bật cười, "Em còn tưởng cái gì, Giang tiên sinh, anh là một người đàn ông 30 tuổi, lôi kéo em hỏi anh có phải mối tình đầu của em không, anh nghĩ anh 13 tuổi à, học sinh trung học à?"
"Em chỉ cần trả lời vấn đề của anh."
"Anh cảm thấy em giống tay mới trong vấn đề tình cảm không?" Yến Thanh Trì hỏi lại hắn.
Giang Mặc Thần sửng sốt, thầm nghĩ cũng phải, ở phương diện tình cảm Yến Thanh Trì thuần thục hơn hắn nhiều, hắn cũng không quên, lúc ban đầu, người chủ động kéo gần quan hệ của hai người trước không phải hắn, là Yến Thanh Trì.
"Được rồi." Giang Mặc Thần buông lỏng tay, "Đi tắm đi."
Yến Thanh Trì nhìn hắn bình tĩnh buông tay, không hỏi nhiều, cũng không biểu hiện mất mát gì, xoay người đi về trước hai bước. Lúc sắp đi đến phòng tắm, quay đầu lại đã thấy Giang Mặc Thần còn ngồi trên giường, không nhìn ra cái gì từ bóng dáng, Yến Thanh Trì thở dài, cảm thấy mình càng ngày càng mềm lòng.
Y xoay người đi trở lại, quỳ trên giường, ôm lấy Giang Mặc Thần từ phía sau, đầu dựa sát đầu hắn, ngữ điệu vui vẻ nói: "Nhìn em rất không giống tay mới sao?"
Giang Mặc Thần quay đầu nhìn y.
Yến Thanh Trì cười cười, quay đầu hôn hắn, "Em cũng chưa nói em không phải tay mới mà, anh phải biết là có vài người, nhìn như rất giỏi trong chuyện tình cảm, nhưng thật ra chỉ là tay mơ mới ra đời, chẳng qua ngoài mặt hù người. Ta thôi."
Giang Mặc Thần bắt lấy cánh tay y, "Vậy nên?"
Yến Thanh Trì thở dài, "Trước kia em yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, cha nuôi em hy vọng em có thể thừa kế gia nghiệp trong nhà, em trai em thì một bộ "anh ơi, không phải có anh sao", nên căn bản em không có thời gian và tinh lực đi qua tâm mấy chuyện bên ngoài. Vậy nên," Yến Thanh Trì nhìn người đàn ông trong mắt chứa ý cười trước mặt, "Tuy rằng anh xuất hiện không tính là sớm, nhưng cũng không tính là muộn, vừa đúng lúc đáp xuống vị trí mối tình đầu."
Giang Mặc Thần kéo y vào lòng một phen, muốn hôn y lập tức, kết quả Yến Thanh Trì lại xoay người một cái xuống giường, "Ngại quá, em phải đi tắm."
Giang Mặc Thần vội vàng đuổi theo, "Anh đi với em."
"Không cần."
"Không, em cần."
"Ai nói em mệt mỏi cả một ngày, không muốn lăn lộn em trong phòng tắm."
"Sao anh nỡ lăn lộn em được chứ, em chỉ cần nằm yên thả lỏng, còn lại để anh."
Yến Thanh Trì đẩy hắn, "Mới không cần, anh là chiếc xe lửa, ô ô ô."
Nhưng Giang Mặc Thần vẫn chen lọt vào cửa phòng tắm, hai người đùa giỡn trong phòng tắm một trận.
Chờ khi hai người lăn lộn đủ rồi, ra khỏi phòng tắm, Yến Thanh Trì nằm trên giường, lúc này mới mơ hồ cảm thấy buồn ngủ.
"Mệt rồi?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Có một chút."
"Vậy ngủ đi." Giang Mặc Thần tắt đèn, ôm lấy y, "Ngủ ngon."
Yến Thanh Trì dựa vào lòng hắn, "Ngủ ngon."
"Đúng rồi," Đột nhiên Giang Mặc Thần nói, "Đối với anh, em cũng là mối tình đầu của anh."
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Cút đi, em lại không để bụng mấy cái này."
"Thật đó." Hắn cúi đầu áp sát vào trán y, "Trước đó không phải anh đã nói rồi sao, em là người đầu tiên làm anh động lòng."
Yến Thanh Trì híp mắt, "Trước đó không có?"
"Đương nhiên không có, nên ngày đó sau khi phát hiện, mới rất kinh ngạc đó, rất thoải mái. Trước kia, anh luôn có thể rất lí trí giải quyết vấn đề, cho dù cảm thấy mình thích ai, nhưng vẫn có thể có độ tiến thối, nên cảm thấy mình nên kết hôn thì có thể trực tiếp kết hôn với em. Khi đó anh cảm thấy, chắc tình yêu cũng chỉ là vậy, thẳng đến ngày đó anh mới phát hiện không phải. Anh động lòng với em, anh muốn nói với đạo diễn "người yêu tôi tới", lúc em bước vào sân bay, anh muốn giữ em ở lại, cũng muốn cùng đi với em, lúc ấy anh mới biết, anh cho rằng anh đã biết tình yêu là gì, nhưng thẳng đến gặp được em, em mới là bộ dáng chân chính của tình yêu."
Khóe môi Yến Thanh Trì hơi nhếch lên, ôm chặt hắn, "Như vậy sao?"
"Ừm." Giang Mặc Thần nhẹ giọng lên tiếng, "Anh chỉ hơi tiếc hận, không gặp được em sớm hơn, nhưng nếu gặp được em quá sớm, người anh gặp được cũng không phải là em bây giờ."
"Đúng vậy," Yến Thanh Trì nói, "Lúc nãy em nói với anh chưa ta, trước khi gặp anh một ngày em mới xuyên qua thôi, chuyện đầu tiên em làm sau khi xuyên qua là bắt gian trên giường, đập Lý Tân Nhiên một trận, cho nên sau này mỗi lần anh nhắc tới hắn ta với em, em đều không nói sâu lắm, dù sao Lý Tân Nhiên trong lòng em chỉ là bạn trai cũ trên danh nghĩa sau khi bị em hành hung một trận rồi không qua lại nữa, giống như người xa lạ thôi."
Giang Mặc Thần nghe vậy, nhịn không được bật cười, hắn nhớ tới mỗi lần mình đề cập đến Lý Tân Nhiên, Yến Thanh Trì luôn một bộ biểu tình câm nín, thì ra là như thế này.
"Nếu em nói với anh sớm hơn, anh sẽ không đề cập đến hắn ta với em."
"Loại chuyện này sao nói sớm với anh được chứ, là anh em mới nói, em chưa từng nói với ai khác nữa đâu." Yến Thanh Trì nhỏ giọng nói.
"Anh biết, anh sẽ giúp em giữ bí mật. Nhưng em nói xem, sở dĩ em có thể sinh Nghiên Nghiên, có thể có liên quan đến chuyện em không phải người của thế giới này không."
"Tỉnh dậy đi, Giang tiên sinh." Yến Thanh Trì không chút lưu tình phản bác, "Chỗ chúng em đàn ông cũng không thể sinh con." Y đã biết Giang Mặc Thần sẽ nghĩ về hướng này mà, quả nhiên, không phụ lòng sự chờ mong của y chút nào.
"Được rồi."
"Ngủ đi." Yến Thanh Trì nói, "Mệt mỏi."
"Ừm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhắm mắt lại, an tĩnh vào mộng đẹp. Mà trên mạng, fan cp Thành Trì và người qua đường ăn dưa còn đang sôi nổi cảm khái vì tấm ảnh chụp chung hai cái cúp Yến Thanh Trì đăng trước đó, đêm không thể ngủ nổi.
"Đã thấy khoe đồ cặp, chân dung cặp, nhẫn cặp, nhưng lần đầu thấy khoe cúp cặp, 666."
"Vì sao lại đặt cúp Kim Nhạn và cúp Kim Quế ở bên nhau vậy? Không phải Giang tổng có cúp Kim Lộc sao, không phải cúp Kim Nhạn đặt cùng cúp Kim Lộc xứng hơn sao?"
"Tui đoán là vì cúp Kim Quế là cúp nam chính xuất sắc nhất đầu tiên Giang tổng nhận, mà cúp Kim Nhạn lại là cúp nam chính xuất sắc nhất đầu tiên Yến Thanh Trì nhận, nên mới đặt chung một chỗ."
"WOW, cảm giác lãng mạn quá đi."
"Đây là lãng mạn chỉ thuộc về ảnh đế, người bình thường chơi không nổi, 66."
"Hơi hâm mộ."
"Bây giờ chỉ còn tui chưa thích ứng Yến Thanh Trì đã là ảnh đế sao? Chỉ có mình tui thôi sao?"
"Thật ra tui cũng chưa...... Nhưng cũng không ảnh hưởng Yến Thanh Trì đã nhận rồi, nên cậu ấy và Giang Mặc Thần vẫn rất xứng đôi!"
Fan cp Thành Trì lại gào thét tiếp trong nhóm, "A a a a a, quả nhiên sau khi công khai càng ngọt thêm, Thành Trì là đường, ngọt đến ưu thương."
"Nói bậy, chúng ta không ưu thương, bây giờ chúng ta là fandom hạnh phúc nhất trong tất cả fandom, ha ha ha ha."
"Đúng vậy, ai cũng không nghĩ tới chúng ta cắn hàng real, kết quả cố tình Thành Trì là hàng xịn thật!"
"Em đã nói mà Giang tổng chưa từng đối xử với một người nào như vậy, nếu đây còn không phải tình yêu, vậy thì cái gì là tình yêu!"
"Hôm nay cũng phải rơi lệ vì tình yêu thần tiên của Thành Trì, hu hu hu, cúp tình nhân đã có, nhẫn đôi còn xa được sao?"
"Cái nhẫn kia nhất định là nhẫn đôi, hình dạng đặc biệt như vậy, không phải là nhẫn đôi cũng là Giang tổng đặc biệt thiết kế cho Thanh Trì, tui chờ bọn họ công bố."
"A, ánh mắt các cô thiệt thiển cận, tui không có care nhẫn đôi gì gì đó đâu, tui chờ kết hôn, hôm nay Thành Trì khoe cúp, ngày mai lập tức lãnh chứng cho chúng ta! Tiền lãnh chứng tui trả!"
"...... Chị iu ơi, hay là chúng ta đổi một cái thực tế hơn chút đi?"
Đoạt giải liên hoan phim Kim Nhạn thêm công khai tình yêu với Giang Mặc Thần, lời mời hoạt động và chụp tạp chí Yến Thanh Trì nhận được nhiều hơn. Còn có một số gameshow cũng sôi nổi tung cành ôliu cho y và Giang Mặc Thần, nhưng y từ chối hết. Đối với y, lấy thưởng và công khai đều không phải vì để giá trị thương mại của mình tăng cao hơn, so với tham dự hoạt động hay chụp tạp chí, y càng thích ở nhà thảo luận chi tiết hôn lễ với Giang Mặc Thần, hoặc là chơi với hai đứa nhỏ hơn.
Giang Mặc Thần vẫn rất bận, công việc của Nam Tranh và Giang thị luôn phải có một phần giao cho hắn xử lý, Yến Thanh Trì nhìn ra, hắn chính dựa theo kế hoạch của mình, bắt đầu điều chỉnh thời gian đóng phim và công việc công ty đâu vào đấy, trải chăn cho chuyện giải nghệ sau này.
Chẳng qua, Giang Mặc Thần bắt đầu mang một ít công việc trên tay về nhà xử lý, thỉnh thoảng dò hỏi suy nghĩ của Yến Thanh Trì, hoặc là thảo luận với y.
Yến Thanh Trì không hiểu lắm, "Sao đột nhiên để tham dự vào công việc công ty thế?"
Giang Mặc Thần buông bút xuống, nghiêm túc nói: "Trước đó em đã nói mà, phụ thân em bồi dưỡng em làm người nối nghiệp, nên em phải học tập rất nhiều kỹ năng, có lễ nghi, cũng có quản lý công ty, anh không muốn lãng phí năng lực của em, nên mới muốn để em xem em còn hứng thú với mấy cái này không? Có hứng thú thì Nam Tranh và Giang thị, em có thể lựa chọn tùy tiện."
Yến Thanh Trì suy nghĩ rất cẩn thận, hỏi: "Có thể cho em thêm hai năm không?"
Y nhìn văn kiện trên bàn, "Nói thế nào nhỉ, nếu em muốn làm thì em đều làm được, nhưng em muốn nhẹ nhàng thêm hai năm." Y quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Bắt đầu từ 8 tuổi, em vẫn luôn yêu cầu bản thân mình rất nghiêm khắc, dù trong nhà không làm em áp lực, nhưng em hy vọng mình phải là tốt nhất, nên trừ trong nhà và trường học tổ chức du lịch, thì em chưa từng thả lỏng bản thân những lúc khác. Sau khi em xuyên đến đây, bởi vì Yến Thanh Trì này là minh tinh, nên tự nhiên em cũng thành minh tinh, nói tiếp có thể anh không tin, nhưng đây đúng là mấy năm nhẹ nhàng nhất của em. Không có áp lực, không có gánh nặng, cũng không cần gánh vác cái gì, chỉ đóng phim là được. Nên em muốn sống như vậy thêm hai năm nữa, chờ thêm hai năm nữa mới giúp anh quản lý công ty, được chứ?"
"Đương nhiên có thể, chính cuộc đời của em, em muốn vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế nấy, anh chỉ muốn cố gắng hết sức tiếp viện em, cha mẹ em trai em thì anh không có cách nào, nhưng gia nghiệp em mất đi, anh có thể chia của anh cho em, cũng không đến mức làm em tốn công học tập mấy năm trời mà mất trắng."
"Không cần thiết." Yến Thanh Trì cười nói, "Như bây giờ đã khá tốt, em sẽ ở phía sau giúp anh xử lý một ít nghiệp vụ công ty, nhưng đó không phải vì em muốn anh tiếp viện em cái gì, mà là em hy vọng em có thể chia sẻ với anh, vậy anh cũng có thể kết thúc công việc sớm một chút, sớm về nhà làm những việc em thấy thú vị với em, không hơn."
Giang Mặc Thần nhịn không được vươn tay ôm lấy y, cảm thán: "Chắc là đời trước anh đã cứu vớt hệ Ngân Hà rồi, đời này mới có thể bùng nổ vận may kết hôn với em. Tưởng tượng như vậy anh còn hơi hâm mộ mình."
Yến Thanh Trì cười ha ha, "Lần đầu tiên em nghe nói có người tự hâm mộ mình, anh quá khôi hài."
"Đó là bọn họ chưa từng nghiệm loại may mắn này như em." Giang Mặc Thần nói, "Dù sao biển người mênh mông, có thể gặp được cũng đã rất không dễ dàng, vượt qua hai không gian gặp gỡ nhau như chúng ta, cũng chỉ có hai chúng ta."
Yến Thanh Trì cảm thấy cách nói này của hắn có hơi lãng mạn, vì thế không phản bác, gật gật đầu, "Hình như cũng có vài phần đạo lý."
"Đúng không?" Giang Mặc Thần rất đắc ý, nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười.
Yến Thanh Trì không nói gì, mỉm cười cúi đầu, "Thôi chọn địa điểm tổ chức hôn lễ của chúng ta đi, Giang tiên sinh."
"Cái này không phải anh quyết định được, chủ yếu xem em đấy Giang phu nhân, em thích nơi nào?"
Yến Thanh Trì nhìn hắn liệt kê mấy địa điểm cho mình chọn, hơi do dự không, sao luôn cảm thấy hình như chọn nơi nào đều không tệ a.
Tác giả có lời muốn nói: Tui không thích lúc hai người ngọt ngào lại nhắc tới người khác để phá hư không khí, nên từ lúc Nguyên Minh Húc offline đến bây giờ, trên cơ bản là không nhắc lại hắn, trước đó ở bệnh viện, Giang tổng đã nói rất rõ ràng, tình cảm của hắn đối với Nguyên Minh Húc là loại thương tiếc sinh ra ý muốn bảo vệ, xem như hảo cảm mông lung, nhưng không có cảm giác động lòng, nên chưa chạm tới ngưỡng thích, càng không cách nào so sánh với tình cảm với Thanh Trì.
Giang tổng: Hay làm tôi mất trí nhớ đi, quên hết chuyện xảy ra một năm trước khi tôi kết hôn đi.
【 về Kỳ Kỳ 】
Có thể mọi người không biết, có rất nhiều người đọc từng hỏi tui sinh tử văn vì sao còn có con nuôi ở chương Kỳ Kỳ xuất hiện, không thể chấp nhận sự tồn tại của Kỳ Kỳ, sau đó drop. Vấn đề này tui không có cách nào trả lời các cô trong dăm ba câu, đa số thời gian đều chọn không trả lời, nhưng chương này đã viết rất rõ ràng, vì sao giả thiết lại có nhân vật Kỳ Kỳ? Bởi vì muốn đối ứng với Thanh Trì, muốn viết một câu chuyện truyền thừa yêu thương, Thanh Trì học được yêu thương và được yêu thương từ chỗ cha mẹ nuôi của mình, cho nên cậu ấy truyền tình thương này cho Kỳ Kỳ, để Kỳ Kỳ cũng có năng lực nhận được tình yêu và yêu. Nếu Thanh Trì không phải được nhận nuôi, có cha mẹ ruột của mình, vậy có thể sẽ không viết Kỳ Kỳ, nhưng bởi vì nhân thiết của Thanh Trì, nên mới có Kỳ Kỳ, tạo thành một vòng tròn tình yêu, đây là trạng thái lý tưởng hóa của tui, cũng vì thế mà Kỳ Kỳ ra đời.
Ngày mai viết hôn lễ và tuần trăng mật, điểm kết thúc của đại cương tui viết là tuần trăng mật, thậm chí tui đã viết xong kết cục luôn rồi, nhưng đến bây giờ còn chưa có tác dụng [ che mặt ]
Ngày hôm qua nhận được tiền biếu của khách quý muốn tới tham gia hôn lễ, nên tui đã sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người rồi, mọi người ngồi yên chờ ngày mai hôn lễ cử hành đi!
Vệ Lam: Cảm ơn mọi người, ngày mai tui sẽ là phụ rể của Thanh Trì, nên tiền biếu của Thanh Trì tui cảm ơn dùm nè! Chúc mọi người có thể giống tui, mỗi ngày đều vui vẻ ~
Giang tổng: Phụ rể của tôi đâu?
Áng Tư: Bốn người Tôn Tầm, Vu Hi Hòa, Nhậm Tự, Liêu Tư Bác đều cảm thấy mình có tư cách, đang đánh nhau, chờ đi, để xem ngày mai ai thắng.
Giang tổng:......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...