"Em không có......" Hắn lẩm bẩm nói.
"Cậu có hay không, đã không còn liên quan đến tôi, bởi vì cậu đã không còn quan hệ gì với tôi. Nguyên Minh Húc, hôm nay đến đây là muốn nói với cậu, rời khỏi thành phố X, tôi nhớ cậu từng nói quê cậu cũng không phải ở chỗ này, ở thành phố L, vậy cậu trở về nơi đó đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi."
"Em không đồng ý, dựa vào cái gì mà em phải rời khỏi? Sự nghiệp của em ở chỗ này, bạn bè của em ở chỗ này, em mới không đi."
"Sự nghiệp của cậu?" Giang Mặc Thần cười một cái, "Chắc cậu phải có một sự nghiệp mới rồi, người đại diện của cậu chưa nói với cậu sao, cậu bị đóng băng. Theo tôi được biết, cậu và công ty quản lý cậu còn hợp đồng 5 năm đúng không, trong 5 năm này, bọn họ sẽ không cho cậu bất kì tài nguyên gì, cậu sẽ không được tham dự bất kì hoạt động gì, ngay cả chuyện đăng Weibo bình thường nhất, phát sóng trực tiếp, cậu cũng không được làm, bởi vì hợp đồng không cho phép. Đến nỗi 5 năm sau, giang sơn lớn có người tài đi ra, một thế hệ tân nhân đổi người xưa, ai biết mọi người còn nhớ đến cậu không chứ, nhưng không sao cả, cho dù nhớ rõ cậu cũng không sao, bởi vì sẽ không có công ty nào dám kí với cậu, tôi cam đoan với cậu, không có bất kì một công ty quản lý nào, dám kí với cậu."
"Anh muốn phong sát tôi? Anh dựa vào đâu mà phong sát tôi? Anh có tư cách gì phong sát tôi!"
"Cậu biết tôi họ Giang mà, cũng biết chữ Giang này của tôi đại biểu cho cái gì, không phải sao? Không có một công ty giải trí nào, sẽ vì một nghệ sĩ tùy tiện bóc đại một người là có thể thay thế được, đi đối nghịch với Giang thị, không phải sao? Hay là cậu cảm thấy, hoặc là sẽ có người cảm thấy, cậu càng đáng giá, càng có giá trị hơn toàn bộ Giang thị?"
Nguyên Minh Húc không thể tin được, hắn nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy sao mà xa lạ như thế, "Sao anh có thể như vậy?Sao anh lại có thể như vậy? Anh đã không thích tôi, vì sao còn muốn đoạt sự nghiệp của tôi, vì sao còn muốn bức tôi!"
"Tôi bức cậu?" Giang Mặc Thần khẽ cười một tiếng, "Tôi bức cậu khi nào? Lúc cậu không thích tôi, tôi không bức cậu thích tôi, sau khi cậu về nước vẫn luôn dây dưa tôi, tôi cũng không làm gì cậu đi? Thậm chí cái cậu gọi là sự nghiệp, không phải cũng do tôi dìu dắt mới có ngày hôm nay sao? Tôi hay Yến Thanh Trì cũng thế, chúng tôi còn chưa đủ chịu đựng cậu dây dưa sao? Mấy ngày trước khi cậu thuê người đánh em ấy, em ấy thấy tin nhắn của cậu, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì thật, cố ý dặn Vệ Lam đi tra một chút. Nhưng cậu thì sao? Cậu đã làm gì? Không phải là cậu tự bức mình đến bước đường này sao?"
Nguyên Minh Húc không nghĩ tới, hắn cho rằng tin nhắn của hắn, Giang Mặc Thần sẽ coi như không thấy, lại không nghĩ rằng, vậy mà bọn họ vẫn coi đó là một chuyện, thậm chí nhờ Vệ Lam hỗ trợ điều tra. "Em không biết, nhưng em chỉ là giận nhất thời, em cho rằng anh không quan tâm em, em và Chu Dĩ Hành cãi nhau, em sợ anh ta làm ra chuyện gì, em muốn anh giúp em. Em biết nếu là trước kia anh sẽ giúp em, nhưng vì cậu ta xuất hiện, đều là vì cậu ta, anh mới biến thành như bây giờ, cho nên em mới chán ghét cậu ta, muốn giáo huấn cậu ta. Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Sau này em không làm vậy nữa."
"Một câu cậu nhận sai của cậu cũng thật đáng giá, một câu cậu sai rồi, thì mọi chuyện đều có thể cho qua sao?"
"Kia không phải cậu ta cũng không xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ người nằm viện chính là em không phải cậu ta!"
Biểu tình của Giang Mặc Thần lạnh xuống một chút, "Cậu nên cảm thấy may mắn khi người nằm viện bây giờ là cậu chứ không phải em ấy, cậu nên cảm thấy may mắn em ấy không xảy ra chuyện gì, bằng không, bây giờ cậu không ở bệnh viện, mà là trong ngục giam. Nguyên Minh Húc, sao cậu có mặt mũi nói ra những lời này, sao lá gan cậu lớn như vậy, tôi cẩn thận lo lắng cho em ấy như vậy, sợ em ấy gặp phải chuyện gì, cậu thì ngược lại, trực tiếp kêu người đi đánh em ấy, cậu đúng là làm rất tốt, bây giờ tôi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với cậu, đó là giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn của tôi, bằng không, cậu cho rằng cậu còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này sao? Cậu đã sớm đi rồi!"
Nguyên Minh Húc nghe vậy, ngây ngẩn cả người.
Giang Mặc Thần nhìn thẳng hắn, "Cậu không muốn rời khỏi thành phố X đúng không? Được thôi, chúng ta làm đúng quy trình pháp luật, tôi báo cảnh sát, chúng ta làm theo pháp luật."
"Giang Mặc Thần, anh điên rồi! Dù tôi sai sử Chu Cường bọn họ đi đánh cậu ta, chỉ là cố ý thương tổn chứ không phải tội chết, dù giết người cũng chỉ phán mấy năm, mười mấy năm thôi, bây giờ Yến Thanh Trì khoẻ mạnh, một chút tổn thương cũng không có, anh báo cảnh sát? Anh báo cảnh sát có thể phán tôi bao lâu? Mấy ngày hay là mấy tháng?"
Giang Mặc Thần nhìn hắn, chỉ cảm thấy lúc trước chắc mắt mình đui rồi, mới có thể thích một người như vậy, "Có phải cậu quên rồi không, tôi nói rồi, tôi họ Giang, chỉ cần tình nguyện, thì cậu có thể trong đó cả đời không ra được. Nguyên Minh Húc, đúng là tôi không thích lấy thế lực nhà chúng tôi đi áp người, nhưng không có nghĩa, tôi không có thế lực này, càng không có nghĩa tôi sẽ không dùng nó."
Nháy mắt Nguyên Minh Húc đã sợ, hắn nhìn Giang Mặc Thần lấy di động ra, đánh mất toàn bộ lý trí, "Tôi đi! Tôi rời khỏi nơi này, tôi rời khỏi nơi này! Anh vừa lòng chưa!"
Nguyên Minh Húc nhìn Giang Mặc Thần, trong mắt mang theo nước mắt, "Loại này giai cấp có tiền như cái người, người nào cũng như nhau, lúc yêu coi người ta như bảo vật, lúc không yêu, ngay cả rơm rạ cũng không phải, chẳng qua là con kiến để các người tùy tiện giẫm đạp thôi! Nói huỷ hoại sự nghiệp của tôi là hủy, nói muốn tôi rời khỏi, thì tôi phải đi. Nhưng mà, Giang Mặc Thần, anh cũng từng thích tôi, anh cũng từng quý trọng tôi như quý trọng cậu ta bây giờ! Sau đó thế nào?"
Nguyên Minh Húc cười một cái, nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt, "Sau đó lúc anh yêu người khác, thì tôi không phải cái gì hết. Bây giờ anh có thể đối xử với tôi như vậy, một ngày nào đó cũng có thể đối xử với cậu ta như vậy. Thất niên chi dương, tôi chờ xem tương lai của các người. Tôi chờ xem, có phải anh chỉ yêu cậu ta đến bảy năm không."
Giang Mặc Thần cất điện thoại, "Vậy cậu đúng là đánh giá cậu quá cao rồi." Hắn lạnh lùng nói, "Cậu làm gì có tư cách so sánh với em ấy."
Nguyên Minh Húc cười, "Đương nhiên bây giờ tôi đã không có, vì anh không còn yêu tôi, nhưng một ngày nào đó, cậu ta cũng sẽ không có tư cách so sánh với một người khác, bởi vì anh cũng sẽ làm như anh đang làm với tôi, sau khi không yêu cậu ta nữa, phủ nhận cậu ta."
"Cậu nghĩ nhiều." Giang Mặc Thần nhìn ý cười khinh thường trên mặt hắn, "Tôi chưa bao giờ phủ nhận sự thật tôi từng thích cậu, cho dù bây giờ tôi không muốn thừa nhận, tôi hối hận tôi từng thích cậu như thế, nhưng tôi chưa từng phủ nhận. Cho nên tôi mới rõ ràng, cậu khác em ấy, Nguyên Minh Húc, có chỗ cậu nói sai rồi, cậu cho rằng tôi thích cậu giống như thích em ấy sao?"
Hắn lắc lắc đầu, "Không, chưa bao giờ là như vậy. Tôi chưa từng thích em ấy như thích cậu, càng không có chuyện quý trọng em ấy như quý trọng cậu, cậu lên máy bay rời khỏi tôi, theo đuổi Chu Dĩ Hành, tôi chỉ biết nói cho mình tôi nên từ bỏ cậu, không theo đuổi cậu nữa. Nhưng nếu có một ngày em ấy rời khỏi tôi, tôi sẽ đuổi theo em ấy, không màng tất cả đuổi theo em ấy, bởi vì tôi không thể cho phép em ấy ở bên cạnh người khác. Nếu độ rung động có thể phân loại, thì cậu là ba, cậu cho tôi cảm giác động lòng, em ấy là mười, làm cả trái tim tôi rung động. Cho nên, cậu có thể chờ chúng tôi, 7 năm hay 70 năm cũng thế, tôi sẽ không đối xử với em ấy như đối xử với cậu, bởi vì tôi yêu em ấy, tôi vĩnh viễn có thể nhượng bộ em ấy."
Nguyên Minh Húc không nói gì, hắn nhìn Giang Mặc Thần, hắn không tin, hắn mới không tin chuyện ma quỷ của Giang Mặc Thần, nhưng lại ngăn không được cảm giác bi thương, chỉ cảm thấy không có gì đáng buồn bằng tâm đã chết.
"Tôi để lại hai người chăm sóc cậu, chờ cậu có thể xuống đất, lập tức rời khỏi nơi này, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi lần nào nữa, cậu cũng biết bây giờ trong mắt tôi cậu không còn là cái đinh gì hết, vậy đừng cảm thấy những lời này của tôi chỉ là nói chơi cho vui. Nếu cậu cảm thấy nửa đời sau của cậu cho dù phải vượt qua trong tù cũng không sao, vậy cậu cứ về đây đi, cậu đã không để bụng, tất nhiên tôi càng không để bụng."
- ---------SSTruyen.com là cđ nl mong manh-----------
"Anh muốn giám thị tôi? Giam cầm phi pháp?"
"Tôi nói rồi, cậu nghĩ nhiều qua, cậu còn không đáng để tôi nhảy nhót bên cạnh pháp luật, chỉ là tiện thể giúp cậu rời khỏi một phen thôi, bằng không, thương thế của cậu ba bốn tháng không tốt lên được, chẳng lẽ cậu cứ ở chỗ này cả đời?"
Nguyên Minh Húc cười, chỉ cảm thấy cả người mình như đang ngâm trong nước lạnh, lạnh lẽo và rét lạnh đến tận xương, hắn còn có thể nói gì, hắn còn có thể làm gì, hắn chỉ cười nhìn Giang Mặc Thần, cảm thấy lòng người thật đáng sợ, lúc yêu cậu, cậu làm gì cũng tốt, lúc không yêu cậu nữa, cậu có chết cũng không liên quan đến hắn.
Giang Mặc Thần nói xong lời mình muốn nói, cũng không nói nhiều với hắn nữa, trực tiếp quay đầu rời khỏi phòng bệnh, nói với hai người bên ngoài: "Xem kĩ."
"Vâng, thiếu gia." Hai người kia cung kính nói.
Nguyên Minh Húc ngồi trên giường bệnh, thật lâu sau, chậm rãi nở nụ cười, hắn càng cười càng lớn, đến cuối cùng, mới truyền đến tiếng khóc, hắn bụm mặt, chôn mặt trong lòng bàn tay, ô ô hức hức khóc lên. Âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng), không cam lòng và thống khổ, làm người cảm thấy bi thương, lại cố tình không làm được gì.
Hai tuần sau, Nguyên Minh Húc rời khỏi, trời còn rất lạnh, nhiệt độ còn chưa tăng trở lại, chỉ có ánh mặt trời tặng một tia ấm áp trong rét lạnh. Chân hắn còn chưa lành hẳn, bó thạch cao, rất nhiều chỗ trên người đụng một chút cũng còn đau, nhưng hắn đã có thể chống gậy xuống đất, cho nên cấp dưới của Giang Mặc Thần mang hắn xuất viện.
Bọn họ đến thành phố L, nơi này từng là cố hương của Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc nhìn thành phố quen thuộc mà xa lạ trước mặt, không có một chút lòng trung thành. Thật sự lâu lắm rồi hắn không trở lại, từ lúc lên đại học thì không về nữa, hắn cũng không có tình cảm phong phú gì với nơi này. Thậm chí vì bị cưỡng bách về nơi này, mà vô hình sinh ra chút chán ghét với nơi này.
Cấp dưới của Giang Mặc Thần đưa hắn về nơi từng là nhà hắn, nhưng bây giờ cái nhà này chỉ còn một mình hắn.
"Nguyên thiếu gia, chúng tôi phải đi, hy vọng ngài nhớ kỹ lời thiếu gia đã nói, phải sống ở chỗ này cho tốt."
Nguyên Minh Húc nhìn bọn họ đóng cửa rời khỏi, nhìn xung quanh ngôi nhà mình lớn lên, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày hắn sẽ trở về, sẽ xám xịt đáng thương vô cùng mà về, hắn không cam tâm, sao hắn có thể cam tâm. Nhưng không cam lòng thì thế nào? Người đại diện của hắn đã nhắn WeChat cho hắn, nói hắn đắc tội người không nên đắc tội, công ty gánh vác không nổi, cho nên chỉ có thể đóng băng hắn.
Nguyên Minh Húc cảm thấy vô vọng, nhưng không còn cách nào hết, thậm chí hắn còn không dám làm ra hành động quá kích gì để trả thù Giang Mặc Thần ngay lúc này, đến lúc này, hắn mới nhận ra, cho dù Giang Mặc Thần ôn nhu tốt tính thế nào thì hắn cũng không giống mình. Hắn không phải người bình thường như mình, thậm chí thế lực của hắn còn lớn hơn Chu Dĩ Hành nhiều, chỉ là hắn chưa từng vận dụng thế lực phía sau mình, cho nên mình mới có thể quên, đã quên Giang Mặc Thần họ Giang a, Giang trong Giang thị.
Nguyên Minh Húc khổ sở ngồi dựa vào tủ giày, trong lòng tràn đầy bi ai, vô vọng khẩn cầu, ai có thể giúp hắn, ai có thể giúp hắn......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...