Hai người bồi Kỳ Kỳ chơi ghép hình một lát, thấy Kỳ Kỳ mệt nhọc, giúp bé rửa mặt xong, dỗ bé ngủ rồi, lúc này mới bắt đầu uống rượu.
Bọn họ ngồi trên ghế ở phòng ngủ chính, chính giữa là một bàn trà nhỏ, Yến Thanh Trì cảm thấy chỉ uống rượu không thì không thú vị, đề nghị chơi cái gì, Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, tìm được bộ bài Poker trong ngắn kéo, bắt đầu chơi.
Yến Thanh Trì một bên chơi bài Poker một bên uống rượu, vừa nói vừa chơi.
Vốn dĩ Giang Mặc Thần không nói nhiều lắm, chỉ là sau đó cũng uống nhiều quá, cũng lục đục bắt đầu cảm khái.
Chơi đến cuối cùng, hai người cũng không đụng lại bài, mà là dựa vào ghế dựa nói chuyện, phun tào nội tâm không thoải mái của mình.
Giang Mặc Thần thật không hiểu, "Em nói anh có phải bị ma quỷ ám ảnh hay không, bằng không tại sao anh lại thích một người đến nghẹn khuất như vậy?"
Yến Thanh Trì biết hắn nói chính là tiểu bạch liên, nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể trả lời, "Đại khái đúng đi."
Giang Mặc Thần trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu hỏi y, "Em từng thích ai chưa?"
"Không có." Yến Thanh Trì theo quán tính phủ nhận, đã nghe Giang Mặc Thần hừ nói, "Em không nói thật a, em rõ ràng vừa mới chia tay bạn trai."
Yến Thanh Trì tâm nói kia mới không phải bạn trai tôi.
Bất quá, việc này nói tiếp lại xả đến chuyện mình xuyên qua, cho nên, y có lệ cười cười, "Đã chia tay, sớm không còn thích nữa."
Giang Mặc Thần cũng thật sự đã hơi say, không nắm y không bỏ, "Ừm ừm" gật đầu nói, "Đúng vậy, sớm đã không thích."
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn mê mang mông lung, lẩm bẩm, "Anh đã sớm không thích."
"Vậy anh nhớ kĩ lời mình nói a."
"Đương nhiên nhớ rõ." Hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Anh còn nhớ rõ hôm nay chúng ta lãnh chứng đấy."
Hắn nói xong, đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt Yến Thanh Trì, một phen bế y lên, "Đi, chúng ta nên động phòng."
Vốn dĩYến Thanh Trì muốn giãy giụa xuống dưới, vừa nghe lời này, quả thật sửng sốt, "Anh nói cái gì?"
Giang Mặc Thần xoay người đi vài bước, ném y lên giường, bắt đầu mở nút áo sơ mi của mình, "Còn có thể nói cái gì, hôn cũng đã kết, tất nhiên nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Ai muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh a!!! Yến Thanh Trì quả thật muốn phun một búng máu, y xoay một vòng trên giường, xuống giường, Giang Mặc Thần thấy y muốn đi, chân dài một bước, bắt một cái đã bắt được y, "Làm, dám kết hôn không dám lái xe a."
"Anh đã say, còn muốn say rượu lái xe?" Yến Thanh Trì nhìn nhìn xuống dưới, không phải nói say rượu loạn tính đều là nói bậy sao.
Giang Mặc Thần thấy được ánh mắt y, thế nhưng khó được cùng y tâm linh tương thông, "Em có thể thử xem a, nhìn xem anh đã say mấy phần, có thể say rượu lái xe không?"
"Tài xế một giọt rượu, người thân hai hàng nước mắt." Yến Thanh Trì ý đồ khuyên hắn.
Giang Mặc Thần vẻ mặt ôn nhu, "Yên tâm, người thân em tuyệt đối sẽ không hai hàng nước mắt, căng chết cũng là em hai hàng nước mắt."
Yến Thanh Trì giãy giụa tỏ vẻ, "Anh xem, anh còn từng học vẽ tranh với em."
Giang Mặc Thần hừ một tiếng, "Đó cũng tính?"
"Đương nhiên tính a! Tuy rằng không chính thức, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh không thể đối xử với ba ba anh như vậy."
"Lời này chờ một lát chúng ta lái xe qua thành phố kế bên, em lại nhắc tỉnh anh đi, ba ba."
Yến Thanh Trì quả thật bất đắc dĩ, "Anh người này như thế nào cũng không nghe khuyên bảo a."
Giang Mặc Thần lôi kéo y, chặt chẽ đè người dưới thân, "Em không phải cũng không nghe sao."
Hắn nói xong, đã bắt đầu tháo nút áo Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì một phen đè tay hắn lại, "Vấn đề cuối cùng, anh có thể tiếp thu chúng ta một người một lần không?"
Giang Mặc Thần kề sát vào y, môi cơ hồi gần sát môi y, hắn nói, "Bảo bối, anh có thể tiếp thu anh một đêm nhiều lần."
Yến Thanh Trì minh bạch, y buông tay ra, hướng hai bên bày ra một bộ dáng khẳng khái chịu chết, "Đến đây đi, tốc chiến tốc thắng."
Giang Mặc Thần cảm thấy đại khái mình say thật rồi, vậy mà còn cảm thấy Yến Thanh Trì như vậy có hơi đáng yêu, hắn vỗ vỗ mặt Yến Thanh Trì, "Đó đúng là hơi khó."
Sự thật chứng minh, lời nói Giang Mặc Thần vẫn rất có tính tham khảo. Chờ đến từ trên núi xuống tới dưới, trở về trung tâm thành phố, Yến Thanh Trì ghé vào trên giường, cảm thụ được thân thể mệt mỏi, thật sâu sắc cảm thấy Giang Mặc Thần quả nhiên không hổ là vai chính trong sách, hào quang vai chính tự mang hàng xài tốt.
Giang Mặc Thần mở đèn, đã thấy chăn nghiêng nghiêng để bên hong y, da thịt trắng noãn đan xen dấu hôn thật rõ ràng giống như cánh hoa trên tuyết. Yến Thanh Trì bị đèn chiếu híp híp mắt, đầu tóc đen mun ướt mồ hôi dán trên mặt, xinh đẹp diễm lệ.
Chính hắn đem người lăn lộn thành như vậy, lúc này xe chiến kết thúc, lương tâm bộc phát, không khỏi chậm lại ngữ khí, ôn hoà hỏi, "Muốn anh ôm em đi không?"
Yến Thanh Trì vẻ mặt như thấy quỷ nhìn hắn, y ngồi dậy, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Anh kết thúc chiến đấu rồi đúng không?"
"Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục?" Giang Mặc Thần cười nói.
Yến Thanh Trì nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên tiền lên, một phen đẩy đẩy hắn, "Cũng không phải không thể."
Giang Mặc Thần không nghĩ tới y thế nhưng tính toán thực tiễn lời mình nói lúc nãy, trong lòng chỉ cảm thấy một trận câm nín, áp người từ trên người mình áp xuống dưới thân, "Anh vốn cho rằng em mệt mỏi, xem ra vẫn rất có tinh lực, còn có thể đến một lần."
Yến Thanh Trì tâm nói đó là tất nhiên, chút hoạt động ban đêm này, có thể tiêu hao bao nhiêu thể lực, đặc biệt là y vẫn nằm, chẳng qua dù sao y cũng là lần đầu tiên, ít nhiều vẫn cảm thấy kì quái. Vì vậy đành phải duỗi tay đỡ đỡ eo Giang Mặc Thần, tủm tỉm cười nói, "Đâu có đâu có, vẫn là nghỉ ngơi đi, anh cũng vất vả."
Giang Mặc Thần được tiện nghi còn khoe mẽ, "Không vất vả, nếu em đồng ý, vất vả nữa cũng đáng."
"Em làm sao bỏ được." Yến Thanh Trì phối hợp nói, "Vẫn là nghỉ ngơi đi, trời cũng không còn sớm, cũng nên ngủ."
Y nói, ự mình di di về bên cạnh, chậm rãi di xuống giường.
Giang Mặc Thần thấy y đỡ em đi về hướng nhà vệ sinh, không yên tâm, "Em thật sự không cần anh hỗ trợ?"
Yến Thanh Trì vừa quay đầu lại liền thấy hắn đang chuẩn bị xuống giường, vội vàng vẫy vẫy tay, "Không cần không cần, em tự biết, tự mình làm."
Giang Mặc Thần nghe vậy, dừng một chút, hắn nhướng mày, "Nha, xem ra là tài xế già a, rất quen thuộc a." Lúc trước còn lừa mình nói không thích qua ai! Kẻ lừa đảo!
Yến Thanh Trì nghe hắn âm dương quái khí, bất đắc dĩ nói, "Không ăn qua thịt heo còn không thấy qua heo chạy sao, chính anh phát hiện mình thích con trai không đi xem mấy loại sách tương tự sao, sau đó không nhìn qua mấy loại khụ khụ sách cấm."
"Chỉ là nhìn xem?"
"Đã nói tuy rằng em lớn lên đẹp nhưng không đi gạt người, không cần đem người khác đều nghĩ xấu xa giống anh có được không."
"Anh như thế nào liền xấu xa, anh cũng chỉ là nhìn xem thôi có được không?"
Cái này đến phiên Yến Thanh Trì không tin, "Anh? Chỉ nhìn xem? Không thực tiễn?"
"Anh giữ mình trong sạch."
"Em thấy anh là mắt cao hơn đỉnh đầu."
Giang Mặc Thần cầm gối ôm lên ném về phía y.
Yến Thanh Trì lắc mình tránh thoát, cười ha ha, "Còn thẹn quá thành giận." Y nhìn Giang Mặc Thần lại có xu thế phát tác, vội vàng hướng buồng vệ sinh đi đến, trong lúc đối phương đang nghiến răng nghiến lợi thì nhanh chóng đóng cửa.
Yến Thanh Trì mở vòi sen, nhanh chóng vọt lại, lại chịu đựng thẹn thùng đem đồ vật trong cơ thể lấy ra ngoài. Y cầm lấy khăn tắm xoa xoa tóc, lại lấy máy sấy thổi trong chốc lát, không sai biệt lắm nửa giờ, mới đi ra ngoài.
"Đổi khăn trải giường?" Y vừa mới lên giường, liền phát hiện khăn trải trên giường hình như bị người đổi qua.
Giang Mặc Thần "ừm", đem thuốc trên đầu giường lấy ra, ngượng ngùng nói: "Cho em."
Yến Thanh Trì tiếp nhận, đặt ở đầu giường mình, kéo chăn, chui vào.
"Anh cho em là để em để ở đó sao?" Giang Mặc Thần cảm thấy số lượng nhẫn nại không nhiều lắm của mình sớm muộn gì cũng hao phí hết trên người người nào đó.
"Em vừa kiểm tra rồi, không có bị thương, cho nên không cần thiết dùng."
"Thật sự?"
"Thiên chân vạn xác."
Giang Mặc Thần nghe y nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, tắt đèn, nằm xuống.
Màn đêm đen tối, không khí giữa hai người, nhất thời trầm mặc.
Yến Thanh Trì lúc này cũng hơi mệt nhọc, nói câu "Ngủ ngon". Quay người lại, đưa lưng về phía hắn, ngủ rồi.
Chỉ còn lại Giang Mặc Thần một người trong đêm trợn tròn mắt, hồi lâu, mới chậm rãi khép lại.
- ---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...