"Con, con nói cái gì?" Mẹ Yến không thể tin được, "Con đứa nhỏ này, đã lớn như vậy rồi, còn nói giỡn mấy cái này."
Bà vừa nói, vừa khom lưng nhặt nồi sạn lên.
Cha Yến cũng ngơ ngẩn gật gật đầu, "Thanh Trì a, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy."
"Con không có nói bậy." Yến Thanh Trì đã biết sẽ như vậy, "Đây là sự thật, hôm qua mới vừa chẩn đoán chính xác, nếu hai người không tin, con đưa báo cáo kiểm tra cho hai người xem."
Y nói xong, chuẩn trốn ra ngoài, kết quả bị mẹ Yến ngăn lại.
Mẹ Yến nhìn y, đôi tay mất tự nhiên xoa tạp dề, "Con nói thật sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu.
"Thật sự?" Bà vẫn còn không chút tin.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Rất kỳ quái đúng không? Con cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thật là vô cùng xác thực."
"Vì sao a?" Mẹ Yến mẫu không rõ, "Vì sao một đứa con trai như con lại mang thai được?" Bà ngạc nhiên nghĩ, thậm chí còn lớn mật đưa ra một lí do, "Chẳng lẽ lúc ấy mẹ mang thai con, là ra là thai long phượng, sau đó các con đánh nhau trong bụng mẹ, rồi con thắng, tiêu hóa một số khí quan (bộ phận trong cơ thể) của em gái con?"
Yến Thanh Trì quả thật bị sức tưởng tượng phong phú của mẹ mình làm chấn kinh rồi, chuyện xưa khủng bố như vậy, gần nhất mẹ lại xem cái gì "Giải Mật Nhân Gian" đi, bằng không mấy lời như có thể đã tiêu hóa khí quan của em gái y cũng có thể nói ra.
Hơn nữa, "Mẹ," Yến Thanh Trì nhìn bà, "Năm đó mang thai một đứa hay hai đứa mẹ không biết đâu? Con đã tiêu hóa khí quan của một em gái sinh đôi không tồn tại chỗ nào a?"
Mẹ Yến tưởng tượng, cũng đúng, lúc ấy đúng là bà chỉ mang thai một mình Yến Thanh Trì.
"Vậy là chuyện gì đây?" Bà phát sầu, "Đang êm đẹp sao lại mang thai? Có phải chẩn bệnh sai không, trong bụng con mọc một cục gì đó?"
Bà nói xong vội vàng phì phì phì ba tiếng.
Yến phụ cũng nói: "Có người mẹ nào như bà sao? Đang êm đẹp lại nói trong bụng con mình mọc cục gì, còn không bằng là một đứa nhỏ nữa, đứa nhỏ còn biết kêu tôi ông nội."
"Tôi chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói sai thôi." Mẹ Yến tự trách, bà nhìn Yến Thanh Trì, "Tiểu Trì a, gần đây có buồn nôn hay là cảm thấy cơ thể rất mệt không? Gần đây thích ăn chua hay cay? Khẩu vị ăn uống có thay đổi không?"
"Có thay đổi một chút, chua cay đều được, không thể ăn đồ có mùi tanh quá nặng, không buồn nôn lắm, chỉ nhợn nhợn, chưa từng nôn ra."
"Giống như mang thai thật a." Mẹ Yến lẩm bẩm, "Mặc Thần biết không?"
"Anh ấy biết."
"Nó nói thế nào?"
"Anh ấy nói nghe con, con muốn thì sinh, không muốn thì từ bỏ, dù sao chúng con cũng đã có Kỳ Kỳ. Nhưng con cảm thấy anh ấy rất muốn, chẳng qua sợ làm con áp lực, nên vẫn không biểu hiện ra ngoài, để con tự mình quyết định."
"Vậy là tốt rồi, mẹ còn sợ Mặc Thần cảm thấy chuyện này kỳ quái, có ngăn cách với con."
"Anh ấy," Yến Thanh Trì từ phòng bếp nhìn thoáng ra ngoài, phòng bếp nhà bọn họ cũng không dạng mở, nên cũng nhìn không thấy Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì quay lại đầu nhìn mẹ mình, "Anh ấy tiếp thu nhanh hơn con nhiều, hai ngày nay còn cân nhắc đổi một cái nhà mới, nếu không phải con không đồng ý, chắc tết xong bọn con phải chuyển nhà."
"Cho nên, các con muốn giữ đứa nhỏ này sao?"
Yến Thanh Trì thở dài, "Giữ đi, cha con là duyên, một người đàn ông như con vậy mà còn mang được nó, loại duyên phận này, chắc cũng theo con."
Mẹ Yến nghe vậy, gật gật đầu, "Cũng đúng, dù sao cũng là một cái sinh mệnh nhỏ. Có đứa con cũng tốt, hai đứa con cũng có thể có một ràng buộc huyết thống, hơn nữa các con đều bận rộn, có đứa con, cũng có thể ở nhà cùng chơi với Kỳ Kỳ, hai đứa nhỏ thì không còn cô đơn như vậy."
Yến Thanh Trì "Dạ" một tiếng, đồng ý.
"Nhưng con phải chú ý cân bằng quan hệ của nó và Kỳ Kỳ một chút, đừng làm cho Kỳ Kỳ cảm thấy mình không phải con ruột, các con thích em trai em gái hơn, vậy không tốt." Mẹ Yến mẫu dạy dỗ.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Con biết, con sẽ chú ý."
"Ai, ai." Mẹ Yến mẫu xoay người lấy xà bông rửa nồi sạn trong tay, "Ai, thời đại bây giờ con trai cũng mang thai được sao? Tiểu Trì, con là con trai sao?"
Yến Thanh Trì:......
Cha Yến: "...... Nuôi nhiều năm như vậy, bà sinh một trai một gái hay hai đứa con gái, chính bà không biết sao?"
"Bây giờ tôi còn nghĩ chưa ra thôi." Mẹ Yến rửa sạch sẽ nồi sạn, lau lau, "Thời đại này con trai cũng mang thai được sao? Tiểu Trì, chuyện này con đừng nói với những người khác, chỉ chúng ta lặng lẽ biết là được, đừng để lộ."
Bà nói xong, lại nhìn về phía cha Yến, "Ông cũng đừng nói trong nhà, đừng để Tiểu Khê biết, miệng Tiểu Khê quát quát, không chừng sẽ nói ra ngoài."
"Tôi biết." Cha Yến nói, đi tới trước cái thớt, "Vậy sao, nếu mang thai, Tiểu Trì lại thích ăn chua cay, vậy làm cá hầm cải chua đi, vốn đang định làm thịt kho tàu, bây giờ không nấu."
"Ba nấu đi," Yến Thanh Trì nói thật tình, "Thật không dám dấu diếm, món này con đã ăn ít nhất một tuần rồi."
Yến phụ: "...... Ba làm thành dấm đường cho con? Cá sóc?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Cũng được đi."
"Được, ba lại làm vài loại rau trộn cho con."
Yến Thanh Trì nhìn ông mới nói đã bắt đầu cắt dưa chuột, muốn tới hỗ trợ, kết quả người còn chưa đi tới, đã bị mẹ Yến ngăn cản, "Lúc này con còn làm cơm cái gì a, con đi ra ngoài ngồi, hoặc là nằm cũng được, đừng lăn lộn."
"Con chỉ làm cơm." Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Bây giờ mới hai tháng, không có chuyện gì."
"Ba tháng đầu mới sợ xảy ra chuyện nhất, phì phì phì, dù sao con cũng ra ngoài nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ăn cơm mẹ kêu con."
Yến Thanh Trì rất kinh ngạc, "Con là bệnh nhân sao? Nhưng phụ nữ bình thường mang thai, cũng nấu cơm ầm ầm a."
"Con giống được sao?" Mẹ Yến nhìn y, "Phụ nữ mang thai là bình thường, bây giờ con nói cho mẹ một đứa con trai cũng có thể mang thai là bình thường sao? Còn không phải nên cẩn thận."
Yến Thanh Trì: "......"
"Nghe mẹ con đi, con mau ra ngoài, phòng bếp có vui mà ở lâu, con đi ký tên cho Tiểu Khê đi, không phải Tiểu Khê muốn con ký tên sao?"
Yến Thanh Trì nhìn cha mẹ y kẻ xướng người hoạ, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, rời khỏi phòng bếp.
"Được, com đi ký tên."
"Ký ít mấy tấm đi, đừng mệt."
Yến Thanh Trì:...... Chắc bây giờ con là phế nhân tay trói gà không chặt rồi.
Chờ đến khi Yến Thanh Trì rời khỏi, mẹ Yến vừa rửa đồ ăn, xắt rau, vừa thở dài, "Mang thai thật a? Hôm nay có phải ngày cá tháng tư không a? Người trẻ tuổi tụi nó không phải có ngày nói dối gì đó sao?"
"Không phải ngay cả báo cáo kiểm tra cũng có rồi sao, lát nữa cơm nước xong, có thể xem một chút."
"Báo cáo kiểm tra cũng có thể làm giả a."
"Thì thế nào?" Cha Yến vừa đổ dấm, vừa hỏi bà, "Tiểu Trì lừa bà làm gì?"
"Ai, chủ yếu là chuyện này thật sự quá kỳ quái, mỗi ngày tôi đều xem TV, cũng chưa từng thấy đàn ông mang thai, nếu ông nói thật, Giang gia có thể cảm thấy Tiểu Trì rất kỳ quái không a."
Tay cha Yến trộn dưa chuột dừng một chút, "Cũng nói không chừng đi, tôi thấy cha mẹ Giang gia đều là người tri thư đạt lý, cũng rất giảng đạo lý, đối với nhà chúng ta cũng khá tốt."
"Vậy sao." Mẹ Yến gật đầu, "Hơn nữa Tiểu Trì cũng nói, Mặc Thần rất muốn, vậy chắc cũng được đi."
"Lát nữa hỏi Tiểu Trì một chút, mai bọn họ muốn ăn tết ở đâu, nếu về Giang gia, vậy chắc sẽ nói cho cha mẹ Mặc Thần, xem Giang gia có phản ứng thế nào. Ai, bà có muốn chúng ta gọi điện cho bọn họ đánh nhịp trước không, đừng để đến lúc đó dọa chết bọn họ."
"Đánh nhịp thế nào?" Mẹ Yến nhìn ông, "Nói với nhà bọn họ, thông gia a, tôi nói cho hai người, chúng ta sắp ôm cháu nội?" Mẹ Yến lắc đầu, "Chuyện này để Mặc Thần nói đi, dù sao chúng ta cũng là người ngoài, Mặc Thần nói thích hợp hơn chúng ta."
"Hy vọng vậy, mong Mặc Thần nói chuyện thuận lợi, để hai đứa nhỏ qua một năm yên ôn."
"Ừ." Yến mẫu gật đầu.
Kỳ quái sao? Kinh ngạc sao? Đối với cha mẹ Yến gia mà nói khẳng định là kỳ quái và kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là con của mình, dù rất kinh ngạc kỳ quái, thì bọn họ cũng hy vọng con mình có thể bình bình an an, thuận thuận lợi lợi. Đến nỗi sợ hãi với chuyện không bình thường, những cái đó đều phải đè dưới đáy lòng, không nên, cũng không thể biểu hiện, làm Yến Thanh Trì bối rối.
Xét đến cùng, cũng chỉ vì thương mà thôi.
6 giờ rưỡi tối, chính thức ăn cơm, cha Yến mẹ Yến bày một bàn tràn đầy những món ăn nhìn qua đã thấy cực kì ngon miệng, xem cũng ngon mắt.
Yến Thanh Trì gắp chút thịt cá cho Kỳ Kỳ, bởi vì không mua cá có xương nhọn, nên cũng không lo bé bị mắc xương.
Y vừa rút chiếc đũa, đã thấy Giang Mặc Thần gắp cho y vài đũa đồ ăn, "Cách em hơi xa, em cũng đừng đứng lên, ăn cái gì nói với anh, anh gắp giúp em."
Giang Mặc Thần vừa dứt lời, cha Yến lập tức tay mắt lanh lẹ dịch mấy món đặc biệt làm cho Yến Thanh Trì đến trước mặt y, gắp vài đũa cho y, "Tiểu Trì con ăn cái này đi, ba ba đặc biệt làm cho con."
Mẹ Yến nghe vậy, liếc chồng mình một cái, "Ông gắp cho nó mấy cái đó có dinh dưỡng gì."
Bà nói xong, tự mình gắp một miếng cá to vào chén Yến Thanh Trì, "Ăn chút cá, chứa protein."
Yến Thanh Trì nhìn cái chén đã tràn đầy trước mặt mình, câm nín cứng họng.
Yến Thanh Khê nhìn mấy người bọn họ, hơi tò mò, "Anh con bị gì vậy? Tay gãy rồi? Sao cả đám đều gắp đồ ăn cho anh ấy a? Anh ấy cũng không phải Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ nghe có người kêu bé, ngẩng đầu nhìn nhìn Yến Thanh Khê, vẻ mặt nghi hoặc.
Yến mẫu gắp miếng thịt cho Kỳ Kỳ, liếc Yến Thanh Khê một cái, "Con nói nhiều quá. Đều tại con, để anh con ký tên nhiều như vậy, nếu tay anh con gãy, khẳng định là do con."
Yến Thanh Khê quả thật chấn kinh rồi, "Con??? Mẹ con ơi, con chỉ để anh ấy ký hai mươi mấy tấm thôi, sao cổ tay anh ấy gãy rồi? Trước đó anh ấy ký tên làm phúc lợi cho fan, một lần đã là một trăm tấm a."
Yến Thanh Khê thở phì phì, "Thói đời nóng lạnh, tình người ấm lạnh, một bữa cơm thôi mà nhà chúng ta đã biến thành thân tình plastic, con quá thảm rồi."
Yến Thanh Trì cảm thấy em gái của y còn rất đáng yêu, vì thế gắp cho cô một miếng, "Tới, cho em chút ấm áp và quan tâm."
Bởi vì Yến Thanh Trì mang thai, cơm nước xong, mẹ Yến lại kéo y vào phòng, vừa nhìn báo cáo kiểm tra, vừa nói cho y, "Ba tháng đầu con phải để ý a, không thể làm việc nặng, không thể quá mệt nhọc, cũng không thể quá lo lắng, thức ăn cũng phải kiêng, mẹ viết cho con một tờ thực đơn, mấy thứ này con đều không được ăn."
————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...