Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy


Sau khi đến phòng bếp, Khâu Chấn Dương đến trước tủ lạnh, click mở màn hình trên đó, chỉ một lát sau, cửa tủ lạnh lập tức trở nên trong suốt, tất cả những nguyên liệu nấu ăn bên trong đều được nhìn thấy rõ ràng.

Đồng thời, trên cửa tủ lạnh còn có một cái màn hình khác, trên đó có giới thiệu tên và những gì liên quan đến nguyên liệu nấu ăn, ngay cả thời gian đảm bảo chất lượng cũng chính xác đến từng giây.

Quét mắt một vòng nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, Khâu Chấn Dương xác định, ngoại trừ mấy loại hoa quả mình đã ăn thì hắn chẳng biết cái gì cả.

“Trời đất ơi, đây là cái thứ gì vậy a…”Không nhịn được mà cảm khái một câu, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn nhận mệnh mà đọc phần giới thiệu của nguyên liệu nấu ăn.

Cũng may mà phần giới thiệu của nguyên liệu nấu ăn thật sự rất rõ ràng, có không ít đồ ăn, mặc dù vẻ bề ngoài rất kỳ dị, nhưng mùi vị được hình dung lại có phần tương tự với nguyên liệu nấu ăn ở thế giới cũ của Khâu Chấn Dương.

Sau khi nhìn một hồi, hắn lựa chọn mấy ngoại, cầm lên ngửi ngửi rồi nếm thử, mùi vị cũng không khác lăm.

Vậy thì xem ra, chỉ cần hắn phối hợp thật hợp lý, đồng thời giải quyết được vấn đề về gia vị, vậy thì đồ ăn làm ra chắc chắn sẽ không quá khó ăn.


Gia vị gần như chính là bước quan trọng nhất, dù sao thì toàn bộ tinh tế, có thể biến đồ ăn bình thường thành khó ăn như vậy, chắc chắn có liên quan đến gia vị và phương pháp nấu ăn.

Khoa học kỹ thuật ở thế giới này rất phát triển, nhưng lối sống lại quá kỳ lạ, dường như tất cả mọi người căn bản không ý thức đến chuyện đồ ăn có thể nấu ngon hơn, hoặc là, bọn họ căn bản không để ý đến chuyện này, cho nên lâu dần đồ ăn mới kinh khủng đến như vậy.

Tóm lại, người khác thì hắn không quản được, nhưng hắn sẽ không bạc đãi lưới của mình đâu.

Khâu Chấn Dương lựa ra một ít rau dưa có mùi vị quen thuộc, chọn thêm một khối thịt có dáng vẻ gần giống với thịt ba chỉ.

Sau khi chọn xong tất cả gia vị cần có, liền mở tủ gia vị ra rồi bắt đầu nghiên cứu gia vị bên trong.

Những gia vị đó là do vệ sĩ đã chuẩn bị cho hắn từ lần trước, mỗi loại gia vị đều được đựng trong một cái hộp nhỏ, bên trên còn có một cái nhãn dán.

“Đồ ăn với phấn? Nước sóng ta? Là cái thứ gì vậy?”Đầu Khâu Chấn Dương thật sự muốn trước to ra, thật sự không biết những loại gia vị này là gì, cái tình trạng này, xem ra thì bản thân mình chỉ có thể lấy thân thử “Độc” thôi!Mắt dùng ngón tay chấm vào mỗi loại một ít, đặt vào trong miệng nếm thử, mặc dù đã số chúng đều có hương vị thật sự rất khó nói, nhưng cũng may mà sau đó hắn cũng phát hiện ra một số loại có vị hắn cần.

Cái loại chất lỏng màu hồng nhạt này có chút giống nước muối, chỉ là trong đó hơi mang theo chút vị chua khó phát hiện, một loại chất lỏng sền sệt màu trắng ngà có vị ngọt nống đậm, còn có một khối gì đó màu lam nhạt, ăn thử thì có cảm giác vị rất giống mỡ, vừa hay có thể dùng để thay dầu.

Khâu Chấn Dương cầm bút lên, sửa phần nhãn dán thành “Muối”, “Đường”, “Dầu” v.

v…, tạm thời cứ đối phó như vậy đã.

Nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đã chuẩn bị xong, Khâu Chấn Dương vung tay lên, chuẩn bị nấu ăn!Trước tiên phải luộc thịt cái đã, một cái nồi khác thì để “Khối dầu” vào đảo một lúc, sau khi nhìn thấy dầu tan ra, lập tức cho rau đã chuẩn bị vào.


Mặc dù vẫn chưa quen với nguyên liệu nấu ăn ở đây lắm, nhưng trong quá trình chiên xào, hắn dần ngửi được mùi vị quen thuộc.

Khâu Chấn Dương vừa lòng mà câu môi, sau khi xào trên lửa nóng một hồi thì cho “Muối” vào, lại đảo một hồi rồi mới nếm thử.

Loại rau này thân tương đối mình, rất dễ chín, xào thêm chút nữa chỉ sợ không thể ăn được, vì thế Khâu Chấn Dương liền tắt bếp.

Nồi thịt bên kia cũng đã nổi bọt, vì không tìm được thứ gì đó tương tự như rượu gừng, cho nên Khâu Chấn Dương chỉ có thể dừng phần giới thiệu, chọn ra một loại trái cây có tác dụng khử thanh vào, cứ thử chữa lợn què thành lợn lành xem sao.

Sau khi thịt chín thì vớt ra ngâm vào trong nước lạnh, sau đó cho “Đường” vào để phi “Nước màu”, sau đó cho nước cùng một ít muối vào cho đậm vị, rồi sau đó lại thả vào khối màu nâu chocolate vào để thay nước tương, cuối cùng thì đậy nắp rồi lên, chờ đợi!Khâu Chấn Dương muốn cùng ăn cơm với Lăng Mộc và cả Lăng Đang, cho nên phải làm được hai món ăn một món canh, món canh cuối cùng là canh cá hầm, chỉ bỏ thêm chút “Muối”, mặc dù mùi vị không tươi ngon như trong tưởng tượng, nhưng vẫn khiến cho Khâu Chấn Dương đã một khoản thời gian khồn được ăn đồ ăn bình thường rơi lệ đầy mặt!Thời điểm mà Lăng Mộc đón Lăng Đang trở về đến nơi, liền ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ trong bếp.

“Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi, đó là cái gì vậy, thơm quá a!”Lăng Đang hưng phấn đến mức như muốn hóa gà, không ngừng kéo tay Lăng Mộc chạy xuống bếp, bên miệng còn vương lại một vệt nước khả khi.

Lăng Mộc cho bé con kéo đến mức đứng không vững, dứt khoát thả tay em mình ra, một trước một sau vào bếp xem thử.

Y cũng rất tò mò, rốt cuộc thì Khâu Chấn Dương đang làm cái gì.

“Lăng Mộc? Mọi người về rồi à?”Lúc này, vừa hay Khâu Chấn Dương đi từ trong bếp ra, thấy hai người thì lập tức trở nên hơn hở.


“Vừa lúc, thịt kho tàu chắc cũng đã cạn nước rồi, canh cá cũng sắp xong rồi, đợi thêm một lát là có thể ăn được rồi, hai người đi tắm rửa trước đi.

”Lăng Mộc nhíu mày, híp mắt nhìn cái tạp dề màu hồng nhạt trên người Khâu Chấn Dương, khóe môi giật giật.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”“Tôi đang nấu cơm a.

”Một đầu bếp thiện nghệ như hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, mắt hắn như đang sáng lên, trên mặt đang đầy dòng chữ : “Tôi quá tuyệt vời, mau khen tôi đi a”!Với cái danh thiếu gia Khâu gia của hắn, trong mắt Lăng Mộc, từ trước tới nay hắn chẳng khác nào một phế vật há miệng chờ cơm, còn chuyện nấu cơm?Lăng Mộc hoài nghi, có phải Khâu Chấn Dương đang chuẩn bị đầu độc chết hai anh em bọn họ hay không… Mặc dù thuốc độc kia thơm quá đi…Khâu Chấn Dương không nhận ra bất kỳ thứ gì trên mặt Lăng Mộc, chỉ biết hưng phấn mà Lăng Mộc lên lầu, vừa đi vừa nói với Lăng Đang.

“Nào nào, tiểu Lăng Đang, em đi tắm trước với anh trai đi, Lăng Mộc cầm quần áo đến phòng tôi tắm đi, trước khi xuống lầu tôi sẽ không lên đâu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận