Sau khi dùng cháo loãng đơn giản lấp bụng, mọi người bắt đầu thương lượng đối sách để trốn ra khỏi hoàng thành. Đối với những bách tính muốn rời khỏi hoàng thành, Nam Yến quốc cũng không hà khắc, quy định ban ngày có thể rời đi.
Bởi vì nhân số quá nhiều, mọi người quyết định chia thành hai nhóm để rời đi, Tiêu Bình Dương mang theo Vĩnh Ninh công chúa đi trước, sau đó là Tiêu Dư An cùng với Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ngụy trang thành ba huynh đệ chạy nạn, cuối cùng sẽ hội họp ở dịch trạm bên ngoài hoàng thành.
Điều khiến mọi người lo lắng nhất chính là Tiêu Dư An, chuyện hắn bỏ trốn khỏi cung điện hẳn là đã sớm bị phát hiện, nhưng mà mới nãy lúc tiểu tỷ tỷ thị vệ ra ngoài thám thính một vòng cũng không thấy bố cáo truy nã, không biết Yến Hà Thanh dự định làm gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tiêu Dư An thay một thân quần áo cũ rách, lại dùng bụi đất đem mặt mình bôi đến mức không nhận ra nguyên trạng, Tiêu Bình Dương nhìn thấy, hỏi: “Có cần phải làm quá vậy không?”
Tiêu Dư An dùng nước giếng soi soi: “Hình như có chút.”
Nhưng mà không che không được, thị vệ nhìn thấy cái bộ dáng da mịn thịt mềm này của hắn, nhất định sẽ sinh nghi.
Tiêu Bình Dương dùng ngón trái cùng ngón trỏ vê cằm, nghĩ một lát nói: “Hay là ngài giả nữ đi.”
Tiêu Dư An: “Cái gì?”
Tiêu Bình Dương tìm tiểu tỷ tỷ thị vệ lấy một bộ váy ngắn màu xám vá chằng vá đụp sau đó đưa cho Tiêu Dư An: “Bắc quốc quân thượng, bảo mệnh quan trọng hơn.”
Tiêu Dư An: “…”
Đạo lý này ta hiểu, nhưng sao ngươi lại phải nén cười.
Được rồi được rồi, chạy trốn quan trọng hơn, không thể vì mình mà liên lụy đám người bọn họ được.
Tiêu Dư An đưa tay nhận lấy cái váy màu xám kia, đem thay, quân vương Bắc quốc dung mạo nhu mỹ, thân thể thon gầy, mặc như vậy nhìn qua đúng thật là không có điểm gì đáng nghi.
Tiểu tỷ tỷ thị vệ xem xét Tiêu Dư An nửa ngày, đưa tay bện cho hắn cái bím tóc nhỏ.
Tiêu Dư An: “…”
Vĩnh Ninh công chúa thay xong y phục đi ra, nhìn thấy Tiêu Dư An, đầu tiên là kinh hãi không dám nói lời nào, lúc tỉnh táo lại mới nói: “Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp.”
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, vuốt cuống họng õng à õng ẹo trả lời: “Muội muội nói đùa, không dám so sánh với muội muội.”
Vĩnh Ninh công chúa lập tức che miệng cười.
Tiêu Bình Dương nhếch miệng, sau đó ghét bỏ nói: “Ngài tốt nhất là cứ giả câm đi, há miệng ra cái là lộ tẩy.”
Tiêu Dư An buông buông tay, lẩm bẩm một mình: “Đâu còn cách nào khác, kích thích tố nam khiến ta có hầu kết mà.”
Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt từ bên ngoài miếu hoang đi vào, Dương Liễu An nói: “Giữa trưa thủ vệ thay ca, chúng ta thừa dịp hiện tại nhanh chóng ra ngoài, hoàng thượng???”
Tiêu Dư An thấy Dương Liễu An bị cách ăn mặc như nữ tử của mình dọa đến hồn phi phách tán, đột nhiên cảm thấy buồn cười, thế là chống nạnh quay người lên đường: “Dương đại ca, làm sao thế? Ngay cả tiểu muội ta đây mà ngươi cũng không nhận ra?”
Dương Liễu An bỗng nhiên lùi ra phía sau mấy mét.
Tiêu Dư An ôm bụng cười to, các tiểu tỷ tỷ thị vệ Tây Thục quốc cũng không nhịn được che miệng cười trộm, bốn phía bầu không khí vui sướng, không hề có chút cảm giác khốn khổ khi chạy nạn nào.
Hiểu Phong Nguyệt che miệng cười xong, tiến lên ôn nhu nói khẽ: “Tiểu muội đừng sợ, đại ca nhị ca nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, những đè nén nhiều ngày nay vẫn vây ở đáy lòng cũng dần dần tán đi.
Việc này không nên chậm trễ, mười mấy người vội vàng đi tới phía dưới cổng thành, Tiêu Bình Dương cùng Vĩnh Ninh công chúa rời đi trước, thủ vệ ngăn hai người lại chỉ hỏi vài câu sau đó thì thả đi, nhìn qua có mười phần thuận lợi.
Mắt thấy đã đến phiên ba người huynh “muội” chạy nạn, Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt đem Tiêu Dư An nửa giấu nửa bảo vệ ở sau lưng, theo đám người ra khỏi thành chậm rãi đi về hướng ngoài thành.
Thị vệ thủ thành theo thường lệ ngăn ba người lại hỏi: “Mấy người?”
“Vị quan gia này, ta cùng đại ca, còn có muội muội, ba người.” – Hiểu Phong Nguyệt khẩn trương nắm lấy cổ tay Dương Liễu An, nhưng vẻ mặt lại hết sức trầm ổn.
“Trước kia nhà ở đâu?”
“Phía tây ngoại thành.”
Thị vệ thủ thành quét qua ba người một chút, chỉ vào Tiêu Dư An: “Ngươi, ngẩng đầu lên nhìn xem.”
Tâm ba người gần như nhảy lên tới cổ họng, Tiêu Dư An chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hắn bôi đầy bùn đất, cũng không dễ nhìn ra nguyên bản.
Thị vệ thủ thành gật gật đầu, lại hỏi mấy vấn đề đơn giản, vung tay lên, chuẩn bị cho đi.
Trong lòng ba người vui mừng, vội vàng hướng về phía ngoài thành đi ra.
Mắt thấy cửa thành đã sắp bị bỏ lại phía sau lưng, Tiêu Dư An hít sâu một hơi, muốn làm dịu đi tâm tình khẩn trương, bả vai lại đột nhiên bị người đè lại.
Toàn thân Tiêu Dư An cứng đờ, chỉ nghe thấy đằng sau truyền đến một giọng nam: “Vị cô nương này, có thể dừng bước nói chuyện được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...